#99

________

Không khí trong phòng thoáng chốc được thong thoáng, Song Tử kéo ghế lại ngồi thật gần với Thiên Yết. Nhìn hắn , tóc mới vừa mọc ra lởm chởm, bộ dạng này trông rất buồn cười.

Mỹ nam anh tuần lúc trước bây giờ giảm bớt một chút vẻ đẹp đó, nhưng đối với cô thì hắn trông thế nào cũng được. Miễn là hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, không rời xa.

- Nhớ anh sao .

Giọng hắn rất nhỏ, còn chụp mặt nạ dưỡng khí nên hơi khó nghe. Phải lập lại hai lần, Song Tử đã phải cúi người đến gần mới nghe được.

- Em nhớ anh , con cũng rất nhớ anh - Song Tử nắm lấy tay hắn nói.

Cô còn mỉm cười dịu dàng, làm cho tâm tình của hắn thoáng chốc tốt hẳn.

Nhưng mà chỉ nói thêm mấy câu nữa, hắn đã thấy mệt . Vừa nhắm mắt lại liền ngủ, còn là dạng ngủ rất say.

Song Tử vẫn ngồi đó nhìn hắn , cô trân trọng những lúc như thế. Bởi vì cô muốn ngắm nhìn hắn thật lâu, sợ có một ngày hắn lại đột nhiên biến mất.

_________

Một tuần sau đó.....

Thiên Yết tốt lên rất nhiều , có thể tự thở không cần hổ trợ. Về vấn đề dinh dưỡng vẫn là Song Tử giúp hắn thắt chặt, mà hắn lại hoàn toàn nghe theo.

Hai tháng sau ......

Thiên Yết cuối cùng cũng được trở về nhà, hắn về biệt thự của mẹ ở để thuận tiện cho việc tịnh dưỡng về sau. Đương nhiên Song Tử cũng phải về đó sống cùng, hắn đã không thể xa cô nửa bước.

Và quan trọng là bây giờ Song Tử đã là vợ hợp pháp của Thiên Yết, giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ vừa mới hoàn thành.

Hai người dắt tay nhau ra khỏi nơi đăng ký kết hôn, Thiên Yết cằm tờ giấy chứng nhận trong tay . Gương mặt rất vui vẻ, thật là có thể cười thành tiếng.

- Đợi khi nào con trào đời , chúng ta lập tức tổ chức hôn lễ - Thiên Yết cao hứng nói.

- Được , coi anh vui chưa kìa - Song Tử trêu chọc hắn.

Trong khi đó , đôi môi cô cũng đang nhếch lên tạo thành một nụ cười hết sức viên mãn. Tay còn lại còn xoa xoa cái bụng khá lớn của mình, dường như đứa nhỏ cũng cảm nhận được niềm vui của ba mẹ nên cứ không ngừng cọ quậy.

- Anh đương nhiên vui, không những thế , anh còn đang rất hạnh phúc.

Thiên Yết nói xong thì nhẹ xoay người, cúi đầu hôn lên môi cô. Giữa ánh nắng nhẹ soi rọi, niềm hạnh phúc ngọt ngào như tô thêm vẻ đẹp của hai người.

Sau đó hai người trở về nhà , suốt đoạn đường đều cười cười nói nói. Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy , không cần quá cầu kỳ hay phô trương. Điều cần nhất là sự tin tưởng, và đủ bao dung.

Đêm đầu tiên sau khi lãnh giấy kết hôn, Thiên Yết ngậm ngùi ngủ phòng riêng. Mẹ hắn , bà Dương Hạnh Anh sợ hắn bị cấm dục đã lâu sẽ sinh ra không kiểm soát và khống chế được.

Cho nên đã cuốn gói qua ngủ chung với Song Tử, bà hoàn toàn muốn tốt cho đứa cháu nội này. Vì đây còn là cháu nội trai, bà không cho phép xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào.

Cả đêm đó , có một người suốt đêm mất ngủ. Ấm ức không nói nên lời, hắn còn chưa làm gì đã như vậy thật không công bằng. Thà đã làm gì rồi bị vậy còn hơn , như thế không thể chịu được.

Chuyện càng không ngờ hơn là , những đêm còn lại đều không để Thiên Yết cùng ngủ với Song Tử. Và kéo dài suốt hai tuần liền , hắn rột cuộc không chịu đựng được nữa.

- Con muốn ngủ cùng vợ , con sẽ không làm gì đâu . Mẹ yên tâm đi , con hứa đó - Thiên Yết cau mày thử cùng mẹ nói chuyện.

- Không được - Dương Hạnh Anh thẳng thừng nói.

- Mẹ , vợ con kia mà - Thiên Yết ủ rũ nói.

- Không được là không được - Dương Hạnh Anh kiên quyết.

Từ bên ngoài , Song Tử đi vào. Cô chỉ nghe được thoáng mẹ chồng nói cái gì đó không được, và nhìn thấy Thiên Yết đang ngồi ủ rũ bên cạnh.

Lập tức cô hiểu ra vấn đề, cái chuyện mà hai tuần qua lúc nào hắn cũng đề cập đến . Nhưng cô có thể làm gì khác, lời mẹ chồng nói sao có thể cãi lại chứ.

- Mẹ con mới về - Song Tử lên tiếng .

Thiên Yết lập tức đứng lên đỡ Song Tử ngồi xuống, ánh mắt cầu cứu hướng về cô. Song Tử không phải là không muốn cùng hắn ngủ, cũng thấy hắn như vậy rất tội . Nhưng cô lại chưa nghĩ ra cách nào.

Sau cùng chợt nhớ lại đề nghị của Xử Nữ , khi nãy hai người có nói qua . Nhưng cô thoáng chút quên mất, bây giờ đột nhiên nhớ lại.

- Mẹ, mấy hôm nay mẹ con muốn con về bên đấy ở. Con có thể sắp xếp về nhà vài ngày không ? - Song Tử lên tiếng dò hỏi.

Bà Dương Hạnh Anh hơi nhíu mày suy nghĩ, bây giờ bà thông gia đã lên tiếng . Bà không cho thì không tốt lắm, sẽ khiến đôi bên đều không vui vẻ.

- Được , về bên đấy cũng tốt. Con nhớ là những món không nên ăn , thì đừng có ăn đấy - Bà Dương Hạnh Anh dặn dò.

Song Tử gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, Thiên Yết ngồi bên cạnh nãy giờ cũng vui vẻ trong lòng. Rốt cuộc cũng có thể ngủ với vợ, tâm tình phút chốc tăng lên.

Thiên Yết cùng Song Tử trở về phòng thu dọn đồ đạc, cô ở đâu thì đương nhiên hắn theo đó. Mà bà Dương Hạnh Anh cũng không có cản lại, nhưng mà lại âm thầm gọi cho bà thông gia.

Đại khái là nói không cho hai đứa ngủ chung với nhau, mong bà Vương có thể tách hai đứa ra.

Nhưng mẹ vợ lại thoáng hơn nhiều, hoàn toàn không để ý đến mấy cái đó. Rất thoải mái cho hai đứa cùng nhau ngủ, mặc dù lúc đầu đã hứa với bà thông gia.

Thiên Yết tắm xong , hắn lên giường ngồi nhìn laptop làm việc. Hắn có cuộc hợp qua video với đối tác, cho nên ngồi nói khá lâu. Song Tử tắm xong đi ra chuẩn bị lấy máy sấy tóc, chỉ vừa mới cắm điện đã bị hắn giành lấy.

- Để anh giúp em sấy - Thiên Yết nói rất ôn nhu.

- Ừm - Song Tử mỉm cười gật đầu.

Vậy là tự nhiên cuộc hợp qua video cũng kết thúc, bên kia nghe được đoạn đối thoại giữa hai người cũng chỉ cười ngại rồi tự tắt máy.

Sau khi sấy tóc xong , Song Tử liền leo lên giường nằm. Thiên Yết cũng tắt đèn rồi lên giường, công việc thì ngày mai có thể làm, còn bây giờ ôm vợ ngủ mới là chuyện quan trọng.

Thiên Yết ôm Song Tử từ phía sau, hắn đưa tay xoa xoa cái bụng của cô. Cảm nhận một chút đứa con cọ quậy, hắn rất vui vẻ.

- Sau này nhất định con sẽ đẹp trai giống anh - Thiên Yết không kìm lòng được mà tự luyến.

- Đẹp trai nhưng mà lại ngốc, phải giống em - Song Tử hơi cười nói ra.

- Giống em vô tâm , không được - Thiên Yết vẫn còn nhớ vụ hai tuần qua cô không có nói giúp hắn.

- Vô tâm đỡ hơn ngốc - Song Tử lại ghẹo hắn.

- Thôi được , phải giống cả hai chúng ta - Thiên Yết ôm chặt lấy cô thâm tình nói.

Song Tử cũng gật đầu nhẹ , môi nở nụ cười hạnh phúc. Ánh mắt cũng có thể thấy sự hạnh phúc viên mãn bên trong đó, hắn cũng không khác gì cô, ánh mắt cũng tràn ngập niềm hạnh phúc và vui vẻ.

__________




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip