« Chap 7 »

______________

- Cô cứu tôi đi , cô phải giúp tôi. Bây giờ họ đang tìm tôi khắp nơi , sớm muộn gì cũng tìm được tôi .

Một người con trai nếu tay một cô gái mặc từ trên xuống dưới đều màu đen, lại còn đeo khẩu trang che hết khuôn mặt chỉ trừ mỗi đôi mắt lạnh. Trên người của người con gái đó toát ra khí chất vô cùng khó gần, ánh mắt lạnh đến nổi người ta chỉ thấy toàn sự chết chóc trong đôi mắt ấy.

- Tiền đã đưa, tôi không có nghĩa vụ bảo vệ người.

Đến cả giọng nói cũng lạnh lùng, khiến người nghe cũng đủ sợ hãi.

- Cô không giúp tôi thì tôi sẽ chết chắc , chỉ có cô mới có thể giúp tôi. Tôi cầu xin cô, sau này cô muốn gì tôi cũng sẽ làm theo ý cô .

- Tôi không muốn nhắc lại - Cô gái thờ ơ nói

- Được , tôi sẽ đi nói với bọn họ tất cả mọi chuyện , cô chính là chủ mưu. Cô chính là .......* Pằng *

Cô gái nở nụ cười lạnh sau lớp khẩu trang , sinh ra đã là quân cờ mà lại dám uy hiếp ngược lại. Như thế chỉ có con đường chết, người chết mới có thể đảm bảo bí mật mãi không tiết lộ được.

Chỉ một phát súng đã giải quyết gọn, thế mới nói, đừng bao giờ nói những đều ngu ngốc để hại bản thân. Là tự hắn chuốt lấy, là hắn tự tìm cho mình cái chết.

Cô gái ấy bước thẳng phía trước rời khỏi đó, tiếng giày cao gót của cô vang vọng trong đêm tối rồi im hẳn. Khi xuất hiện hay khi rời khỏi vẫn như thế, chẳng ai biết được cô đến từ đâu và đi như thế nào.

___________________

Đến 21 giờ Song Tử mới ôm thùng đồ về đến nhà , Thiên Yết bọn họ vẫn chưa về. Cô chán nản mang thùng đồ về phòng rồi bắt đầu vào dọn dẹp nhà, cô thu dọn phòng sách vô tình thấy được đoạn ghi hình. Song Tử tò mò nhìn được một lúc rồi tắt nó đi.

Cô dọn dẹp cũng không có gì nhiều và vất vả, vì căn nhà cũng không đến nổi bừa bộn. Song Tử xuống bếp tìm đồ ăn còn lại trong tủ lạnh rồi nấu, cô nấu xong lại tự mình thưởng thức. Và chỉ chừa lại một ít cho người chủ nhà của mình.

" Cạch "

Song Tử nghe thấy tiếng mở cửa, cô cũng đoán được đó là ai. Cho nên không hề để tâm lắm mà chỉ chăm chú rửa chén.

Bảo Bình là người đi vào nhà trước, cậu ngã người lên sofa. Tiếp theo đó là Thiên Yết và Bạch Dương , gương mặt người nào người nấy đều như ai đó ăn hết của nhà mình.

- Tôi thật không ngờ kẻ đứng sau lại nhanh tay đến vậy - Bảo Bình

- Phù ~ .....một phát ngay tim, rõ ràng là không muốn có việc ngoài ý muốn , người này đúng là không phải dạng tầm thường - Bạch Dương

- Rốt cuộc là ai ? Tên Lâm đã chết coi như không còn manh mối nào .

Thiên Yết hỏi, anh cũng không rõ là ai mà vừa ra tay tàn nhẫn vừa gọn gàng dứt khoát như thế. Không những thế ,mà còn hành động rất nhanh. Biết thủ tiêu nhân chứng trước khi bọn anh tìm đến, điều này khiến Thiên Yết nhận định là không nên lơ là nữa.

Và đó cũng chính là nguyên nhân khiến cả 3 vô cùng chán nản , gương mặt cũng vô cùng khó coi. Song Tử rửa chén xong đi ra, nhìn mặt của 3 người bọn họ mà cô không khỏi sợ hãi. Thấy cô thì họ cũng đã tỏ ra vô cùng tự nhiên , tuy vậy vẫn không thể giấu sự bức bối.

- Hôm nay mọi người về sớm thế ? - Song Tử

- Hôm nay tụi này hơi mệt nên không tụ tập - Bạch Dương trả lời

- Ồ , các anh có muốn ăn chút gì không ? Tôi có nấu cơm để trong bếp, tôi dọn cho các anh ăn - Song Tử mở lời quan tâm

- Đước đấy, làm phiền cô rồi - Bảo Bình trả lời rồi hơi cười.

- Không có gì, các anh ngồi đợi tôi một chút - Song Tử.

Song Tử nói rồi đi trở lại vào bếp dọn cơm , Thiên Yết vẫn còn đang suy nghĩ về việc của tên Lâm nên ngồi thất thần. Đến khi Song Tử trở ra gọi vào ăn cơm thì anh vẫn ngồi im đó , cô trợn mắt đi lại gần anh.

- Này , anh không đói hả ? - Song Tử lay người anh

Cánh tay cô vừa chạm cánh tay anh, thì như có một cái gì đó khiến Thiên Yết thoáng giật mình. Anh nhìn cô chăm chú, cô cũng nhìn anh không chớp mắt. Ánh mắt cô đúng là rất đẹp, trong suốt nhưng lại không thể nhìn ra một chút tâm tư hay ý nghĩ nào.

- Ê......anh còn định nhìn bao lâu đây , anh không đói sao ?

Song Tử có vẻ ngại nên lên tiếng trước, cô lập lại câu hỏi một lần nữa. Thiên Yết chợt nhận ra sự thất thố của mình nên cũng hơi ngại , anh quay mặt sang chỗ khác để điều chỉnh lại thái độ.

- Tôi đi ăn ngay , cảm ơn. Cô có thể đi nghỉ ngơi rồi , không cần phải dọn nữa - Thiên Yết

- Thế tôi đi tắm đây - Song Tử nói rồi đứng lên bỏ đi về phòng của mình.

Trở về phòng , Song Tử cảm nhận được tim đập rất loạn. Cô chẳng thể giải thích được , cái cảm giác nhìn sâu vào đôi mắt của Thiên Yết rất khó diễn tả được. Đôi mắt anh thật sự rất thu hút , làm người khác nhìn vào khó lòng mà quên.

Cô không hiểu được tại sao lại rất run khi anh cứ nhìn chăm chăm như thế , cảm giác ngại ngùng xen lẫn.

- Tại sao vậy ?

Sau khi tắm xong thì cô vẫn cứ nghĩ đến hình ảnh đôi mắt của anh , đôi mắt nhìn chăm chú sẽ rõ hết những điều mà anh nghĩ. Đôi mắt anh không biết che đậy cảm xúc .


_____________

Sáng hôm sau .....

Bảo Bình thức dậy rất sớm, cậu đi xuống bếp định lấy nước uống thì đã gặp Song Tử đang chăm chú nấu ăn. Hình ảnh này của người con gái rất dễ làm tan chảy trái tim của người con trai , đặc biệt là kiểu con trai thiếu tình cảm gia đình từ nhỏ .

Và chính cậu cũng không ngoại lệ, Bảo Bình cảm thấy ngay lúc này cô vô cùng hiền thục và dịu dàng biết nhường nào. Cậu cứ đứng đó chăm chăm nhìn , quên mất mình muốn uống nước nên mới xuống đây.

- Bảo Bình , anh thức sớm vậy ? Cần lấy gì sao ? - Song Tử mỉm cười ân cần hỏi

- Hả , anh rót cốc nước , em nấu gì thế ? Từ xa anh đã ngửi được mùi thơm rồi - Bảo Bình.

- Hì , mũi anh cũng được đấy , em nấu mì cho mọi người ăn sáng , anh ăn không em làm cho anh - Song Tử

- Thế phải thử tay nghề của em rồi ..

Bảo Bình cũng hơi cười rồi trả lời cô , cậu ngồi vào bàn ăn nhìn theo từng hành động của cô. Song Tử cũng không để ý lắm, cô chỉ chú tâm vào nấu ăn. Cô cũng chẳng để ý đến thái độ lạ của Bảo Bình hôm nay , có nhiều điều khác lạ.

- Anh thử đi , ăn ngon miệng nhé - Song Tử

Song Tử mang tô mì lên bàn cho Bảo Bình ,xong rồi cô liền đi ra ngoài ngồi xem tivi . Không lâu sao lại thấy Bạch Dương và Thiên Yết đi xuống, ánh mắt cô và anh vừa chạm nhau thì liền quay nhanh sang chỗ khác.

- Hi Song Tử , hôm nay em không đi làm sao ? - Bạch Dương cười tươi với cô

- À .....anh đừng nhắc nữa , em bị đuổi việc rồi - Song Tử xụ mặt.

- Hả , ai lại đuổi một cô gái chăm chỉ như em chứ , đúng là không có mắt mà - Bạch Dương không khỏi bất ngờ

Song Tử nhúng vai , cô làm sao biết là mình xui đến như thế. Vừa không có nhà để ở vừa thất nghiệp , thảm quá luôn ấy. Thiên Yết nghe đến cô bị đuổi việc cũng để ý , anh nhìn gương mặt ủ rủ của cô mà có chút không nỡ.

- Để tôi tìm việc cho cô - Thiên Yết nhàn nhạt nói rồi bỏ đi vào bếp

- Woa ......hôm nay Thiên Yết biết quan tâm đến chuyện người khác kìa, tìm việc giúp nữa cơ đấy - Bạch Dương nổi hứng trêu chọc nói

Bạch Dương cũng nói gót đi theo Thiên Yết , Song Tử nhìn theo , không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó. Khiến miệng cũng không tự chủ mà mỉm cười nhẹ một cái.

————¥¥¥¥¥¥—————

Cảm ơn các nàng đã đọc truyện <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip