luôn là em.
"người thương ơi liệu em có biết,
trải dài suốt những trang giấy đã úa vàng,
tất cả đều chứa đựng hình bóng em."
"anh có chuyện này muốn nói với em."
Daniel nói với Patrick sau khi cả hai đã dùng xong bữa tối và đang ngồi uống trà trong phòng khách. nhìn nét mặt ngạc nhiên của em, Daniel không nói thêm gì nữa mà đứng dậy đi về thư phòng, sau đó mang ra một chồng giấy dày đầy kín những con chữ.
Daniel quyết định sẽ nói cho Patrick biết tất cả, về cuốn sách anh đang viết, về việc em là nguồn cảm hứng để anh viết nên cuốn sách này, và cũng sẽ là điểm kết thúc của nó.
sau cuộc nói chuyện vào đêm hôm đó, mối quan hệ của cả hai còn trở nên thân mật hơn rất nhiều. bởi vì đã thật sự mở lòng với nhau, đã dũng cảm nói cho nhau nghe hết những bất an trong lòng, nên giờ đây chẳng cần phải e ngại điều chi nữa. tầng giấy mỏng đã bị chọc thủng từ lâu.
và còn vì một lý do khác, đó là Daniel đột nhiên cảm nhận được, Patrick sắp rời khỏi nơi này.
anh vẫn luôn thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, rõ ràng biết em sẽ chỉ ở thị trấn này trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, rồi sẽ đến một ngày em rời đi, quay về với cuộc sống của em, với thế giới mà em thuộc về, ấy vậy mà Daniel lại không có cách nào ngăn được bản thân mình thôi hy vọng, hay ngăn cản được trái tim đã lỡ rơi vào tình yêu.
nhưng không sao cả, miễn là Patrick hạnh phúc, thì anh cũng yên lòng đôi chút.
Daniel đưa xấp giấy cho Patrick, sau đó mới quay về ngồi vào chỗ trống còn lại trên sô pha.
"xin lỗi vì đã giấu em lâu như vây."
Patrick nhìn xấp giấy trên tay mình, trên trang giấy là từng dòng chữ nắn nót của Daniel, là bản thảo của quyển sách Daniel đang viết.
"sao anh lại đưa cho em cái này?"
"em đọc rồi sẽ hiểu thôi."
Patrick ngoan ngoãn ngồi thu người lại trên ghế rồi bắt đầu đọc từng trang một. Daniel ngồi bên cạnh quan sát từng biểu cảm của em.
Patrick cũng không biết nên diễn tả cảm xúc của bản thân hiện tại như thế nào. mỗi khi đọc xong một trang giấy là em lại thấy lòng mình hỗn loạn, muốn nói ra rất nhiều thứ, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, chẳng thể phát ra bất kì âm thanh nào. ban đầu là bất ngờ, sau đó là hạnh phúc, cuối cùng lại cảm giác khóe mắt ướt nhòe.
từng đoạn kí ức ùa về tràn đầy trong trí nhớ, chúng hiện lên mỗi lúc một rõ ràng hơn.
bởi vì trên những trang giấy kia, là tất cả những gì em đã cùng Daniel trải qua. từ cuộc gặp gỡ ở quán cà phê, tách hồng trà nóng trong ngày đông, bản nhạc em tặng anh, túi kẹo anh tặng em, rồi đến cả cuộc sống kể từ ngày em dọn vào nhà Daniel, buổi tối mà Daniel vừa đàn vừa hát cho em nghe; còn có cả những buổi sáng đầy vui vẻ, những cái hôn khi màn đêm buông xuống, và những cái ôm trải dài suốt câu chuyện hạnh phúc ấy.
em hết nhìn bản thảo rồi lại nhìn Daniel, tầm mắt cũng mờ dần đi vì nước mắt, thế nhưng lại chẳng thể thốt nên lời nào. dù có nằm mơ Patrick cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng, cuốn sách mà Daniel đang viết là câu chuyện về anh và em.
Patrick ôm chầm lấy Daniel rồi vùi mặt vào vai anh mà khóc nức nở, vừa khóc vừa trách.
"đồ ngốc này, tại sao lại giấu em lâu như vậy chứ?"
"anh cũng không cố ý, chỉ là sợ nếu em phát hiện thì sẽ thấy không vui thôi."
Daniel vội dỗ dành đứa nhỏ đang khóc trong lòng mình, đã hứa sẽ không làm em khóc nữa cơ mà.
"sao có thể không vui được cơ chứ, đây là câu chuyện của hai đứa mình mà."
Patrick rời khỏi vòng ôm của Daniel, em nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt chưa bao giờ che giấu sự chân thành và tình yêu dành cho em. hàng vạn từ ngữ cũng không thể diễn tả được niềm cảm xúc vỡ òa trong em lúc này, nên em quyết định dùng hành động để chứng minh.
em chủ động ôm lấy cổ Daniel, kéo mạnh một cái khiến anh ngã vào người mình, sau đó hôn lên môi anh.
Daniel nếm được vị mằn mặn của nước mắt còn sót lại trên mặt Patrick, nhưng trên tất cả, lại là một nguồn hạnh phúc dâng lên đầy ắp trong tim.
anh cũng vòng tay ra sau ôm lấy Patrick, để em ngày một dính sát vào người anh hơn. nụ hôn giờ đây không chỉ là cái chạm nhẹ nữa, mà đã trở nên nóng bỏng và đầy mãnh liệt, lẫn vào nhịp thở dồn dập là tiếng trái tim cả hai cũng đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. một cái hôn dường như là không đủ cho những cảm xúc lúc này, Daniel trở người đặt Patrick lên sô pha, còn bản thân mình thì nằm đè phía trên người em.
anh vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Patrick, đầu ngón tay anh cũng trở nên bỏng rát, khiến em không ngăn được tiếng thổn thức của mình.
Patrick nghe tiếng Daniel vang lên dịu dàng quá đỗi.
"anh yêu em, Pat."
"em cũng yêu anh, Dan."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip