một tách hồng trà.

suốt những ngày sau đó, Daniel đều đặn ghé sang quán cà phê quen thuộc ấy, mang theo một niềm mong đợi rằng sẽ được gặp lại em. và dường như ông trời cũng nghe được tiếng lòng của anh, em vẫn ngồi tại vị trí quen thuộc, trong chiếc áo choàng lông phủ kín đến tận cổ, chỉ có đôi bàn tay trắng mềm sau lớp áo vẫn lướt trên phím đàn. bất cứ khi nào Daniel nhìn thấy em chơi đàn, anh đều thấy như em đang sống trong thế giới của riêng mình.

và những con chữ trong quyển sách của anh lại được tiếp tục.

có những hôm Daniel không ngăn được xúc động mà viết ngay những ý tưởng bất chợt ùa đến vào quyển sổ tay nhỏ vẫn thường mang theo bên người. anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì, cũng giống như anh không muốn bỏ lỡ em.

một người mà anh thậm chí còn chưa kịp biết tên.

lúc Daniel còn đang bận rộn với những câu văn của mình, một tách hồng trà nóng được đặt lên bàn của anh. anh nhớ là suốt từ nãy đến giờ không hề gọi thêm bất cứ cái gì, còn đang muốn hỏi phục vụ liệu có phải đã nhầm hay không, thì vị trí ghế đối diện với anh đã có một người ngồi xuống.

là em.

"không biết tôi có vinh hạnh được mời quý ngài đây một tách trà không?"

trước ánh mắt ngạc nhiên của Daniel, em mỉm cười nhìn thẳng vào anh không chút e ngại. giọng của em rất dễ nghe, nhẹ nhàng, mềm mại, và rất ngọt ngào. Daniel những tưởng anh đang nằm mơ.

anh còn chưa biết nên đáp lại lời em thế nào, thì em đã lại nhẹ nhàng lên tiếng.

"nếu anh không thích, vậy thì tôi xin phép rời đi trước. xin lỗi vì đã làm phiền anh."

em cầm lấy quyển sách vừa được đặt xuống trên bàn rồi đứng dậy chuẩn bị quay người đi. trong một thoáng chốc, trong lòng Daniel dâng lên một nỗi sợ mơ hồ. nếu hôm nay anh để em rời đi, liệu sau này còn có thể gặp lại em hay không, nói chi đến việc muốn mời em một tách trà khác vào một ngày nào đó.

Daniel theo quán tính đưa tay níu tay em lại. sau đó anh nhận ra hành động của mình có hơi sỗ sàng, thế là vội buông tay ra rồi mới hắng giọng một cái.

"à không, tôi không ngại đâu. em cứ ngồi đi."

"và cũng cảm ơn lời mời của em. tôi rất thích hồng trà."

Daniel cảm thấy mình đã điên mất rồi, làm sao lại có thể bối rối một cách kì quặc như vậy trước một người mà mình thậm chí còn chưa nói chuyện lần nào. em lúc này đã ngồi lại vị trí cũ. anh lén đưa mắt nhìn em lần nữa.

vị trí ngồi của anh trong quán vừa hay là cạnh khung cửa sổ làm bằng kính, ánh mặt trời đầu đông rọi từng tia sáng qua khung kính, rồi nhẹ nhàng buông lên mái tóc em, khiến nó trở nên lấp lánh.

Daniel tưởng như có thể nhìn thấy một quầng sáng bao quanh em, ấm áp, cũng thật rực rỡ. mái tóc em có chút bông xù, hàng lông mày đậm nét, sống mũi cao và đôi môi hồng nhuận. nếu phải nói điều làm Daniel chú ý nhất, chắc là đôi mắt và hai bờ má; đôi mắt em rất sáng, rất lấp lánh, giống như hàng vạn vì tinh tú trên bầu trời cũng đang đọng lại nơi đáy mắt ấy; hai bên bờ má trắng mềm, khi cười lên còn có thể thấy chúng phính lên.

em thật xinh đẹp, giống như trong giấc mơ mà Daniel từng mơ thấy suốt nhiều đêm liền kể từ ngày đầu tiên gặp được em.

"anh là nhà báo sao?"

em lại là người phá vỡ bầu không khí im lặng trước.

"vì tôi vẫn thường thấy anh ghi chép một cái gì đó. nếu không muốn nói là, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy anh ở đây, đều là đang cắm cúi với quyển sổ tay của mình."

rồi em bật cười khẽ, tiếng cười em trong veo, và nó lại một lần nữa làm trái tim Daniel xáo động.

"à không, tôi là một nhà văn."

"ồ, nhà văn sao. nghe cũng hay đấy. vậy anh hẳn đã xuất bản rất nhiều sách nhỉ?"

cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn theo một hướng có đôi chút kì cục, nhưng lại không làm người ta bất an. Daniel cảm thấy bắt đầu cuộc nói chuyện theo cách thế này cũng không quá tệ, thế là anh cũng thuận theo.

"cũng không nhiều lắm, và đa số cũng không nổi tiếng."

điều Daniel nói là sự thật. anh đúng là đã viết rất nhiều, nhưng không quá nửa trong số đó nổi tiếng và nằm trong những quyển sách bán chạy theo quý hay theo năm. tuy nhiên, sức bán vẫn khá ổn định, và mức tiền nhuận bút cũng đủ để anh trang trải cuộc sống.

"làm sao có thể chứ?"

em đã rất ngạc nhiên khi nghe Daniel nói như thế.

"vậy thì tại sao lại không thể?"

"ý tôi là, trông anh chẳng có vẻ gì là một nhà văn ít người biết đến cả. thậm chí, tôi còn từng nghĩ rằng anh hẳn rất nổi tiếng cơ đấy."

"thế thì em đề cao tôi quá rồi."

"thử nghĩ mà xem, một chàng nhà văn cao ráo, với vẻ ngoài điển trai lại còn viết nên những câu chuyện lãng mạn. làm sao các thiếu nữ có thể không thích được cơ chứ."

rồi em lại bật cười, tựa như bị chính suy nghĩ của mình chọc cười vậy.

nhưng Daniel chưa bao giờ cảm thấy phiền vì điều đó, ý anh là, cảm thấy bị làm phiền bởi cuộc nói chuyện kì lạ này. ngược lại, anh còn cảm thấy rất thú vị nữa.

"không biết tôi có thể biết tên em không?"

"Patrick Nattawat Finkler, nhưng anh cũng có thể gọi tôi là Patrick." em giới thiệu xong thì nở nụ cười tinh nghịch.

"tại sao em lại nói điều này cho tôi biết một cách kĩ càng như vậy?"

"có lẽ là vì tôi muốn anh nhớ đến tôi lâu hơn chẳng hạn."

Daniel cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. đứa nhỏ trước mặt thật sự làm anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. anh đã từng nghĩ em là một người trầm tĩnh, có chút xa cách, ấy vậy mà chỉ với một tách trà, một lời mời bất ngờ, và một cuộc nói chuyện, đã thay đổi hết mọi suy nghĩ của anh về em.

một đứa nhỏ tươi sáng, tinh nghịch, hay đùa, và vẫn thật xinh đẹp.

"tôi là Daniel Zhou, nhưng em cũng có thể gọi tôi là Daniel."

"họ của anh nghe lạ nhỉ, không giống họ của người ở nơi này lắm."

em thử viết tên của Daniel ra giấy, đến phần họ thì có chút lưỡng lự.

"bố mẹ tôi là người Trung, Zhou là họ theo phiên âm tiếng Trung. tên tiếng Trung đầy đủ là Châu Kha Vũ. "Vũ" trong vũ trụ."

"ồ, vậy thì trùng hợp thật đấy."

"trùng hợp sao?"

"tôi từng đến Trung Quốc học một thời gian, cũng có tên tiếng Trung, là Doãn Hạo Vũ. chữ "Vũ" trong vũ trụ, ý nghĩa tên của tôi là "cả vũ trụ nắm trong lòng bàn tay."

Daniel nghe xong thì rất ngạc nhiên, cũng không cần phải trùng hợp đến mức như vậy chứ. em ngồi ở đối diện Daniel trông thấy vẻ mặt của anh thì bật cười.

"liệu tôi có thể nghĩ đây là một cuộc sắp đặt của định mệnh không nhỉ?"

em không chút e ngại mà nói ra điều đó, mỉm cười đến độ đôi mắt cũng hóa thành hai đường cong.

"tôi cũng không ngại nếu em nghĩ như vậy đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip