03

Cuối năm càng tới gần, Châu Kha Vũ càng bận rộn hơn bao giờ hết với những bữa tiệc xã giao và những buổi hẹn ăn tối thường niên.

Điểm khác biệt duy nhất của năm nay có lẽ là bất cứ bữa tiệc nào mà hắn tham dự, đều sẽ luôn dẫn theo Omega của mình đi cùng.

Omega của hắn không phải là người rụt rè, ngược lại giống như một cậu chủ nhỏ kiêu ngạo, tự tin toả sáng hợp cùng hào quang của Thái tử Hải Thành bên nhau sánh đôi.

Trong căn biệt thự tràn đầy không khí năm mới, Doãn Hạo Vũ đang tựa vào gối cổ nhắm mắt thư giãn, để cho nhà trang điểm cầm cọ nhỏ tô điểm trên khuôn mặt góc cạnh của cậu.

Cậu trông như một nam nhân ngủ quên sau lời nguyền của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích xuất hiện ở cõi trần vậy.

Châu Kha Vũ ngồi ở một bên, trên người diện chiếc áo sơmi trắng chỉnh tề, xem lịch trình ngày tiếp theo của mình: "Sáng mai đi cùng tôi tới nhà Vương lão gia để tặng quà chúc Tết, sau đó buổi tối sẽ tới nhà Oscar cùng bọn họ ăn bữa cơm tất niên."

Doãn Hạo Vũ giơ ba ngón tay lên hướng về phía hắn như ra dấu "ok", nhưng lại nói: "Tăng ca vào ngày lễ, lương tăng gấp ba."

"Cậu học cái này từ ai vậy hả?"

Châu Kha Vũ không khỏi nhớ tới mấy ngày trước Doãn Hạo Vũ tới đón mình tan làm, khi cửa kính xe hạ xuống nghe thấy giọng nói: "Châu thiếu gia, ta cũng tới cùng nè."

Đáp án không cần nói cũng biết, còn có thể là ai chứ, chính là Oscar.

Châu Kha Vũ cầm một chai nước hoa từ hộp đựng và ra hiệu cho nhà tạo mẫu: "Hôm nay hãy cho cậu ấy dùng mùi này."

Doãn Hạo Vũ hé mắt, hỏi một tiếng: "Anh thích mùi vị này sao?"

"Uh, hương hoa lan", Châu Kha Vũ mở nắp chai nước hoa ngửi, "Hương vị rất hợp với cậu."

Hương vị tinh khiết, vừa đúng độ hoa nở.

Doãn Hạo Vũ cười, nhẹ giọng đáp: "Tôi cũng thấy vậy."

Bữa tiệc tối nay được coi như một bữa tối gia đình, những người trong dòng họ cùng bạn bè thân thiết của Châu gia cùng nhau tụ tập rất náo nhiệt.

Những người trước kia kéo theo một đống Omega đến để giới thiệu cho Châu Kha Vũ, giờ đây lại tỏ ra thân thiết dẫn Doãn Hạo Vũ đi làm quen chuyện trò.

Châu Kha Vũ rất hài lòng khi có vị cứu tinh nhỏ bé đứng cạnh luôn mỉm cười, nhìn hắn trò chuyện với các vị trưởng bối.

Doãn Hạo Vũ trông vẫn còn những nét ngây ngô đáng yêu, lúc cười toả ra vẻ ngọt ngào có phần khiêm tốn, khác xa so với Châu Kha Vũ, người nhìn trưởng thành hơn tuổi bởi khuôn mặt lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng.

Khi trở về nhà, Doãn Hạo Vũ cầm trong tay một xấp bao lì xì, trên đó có một số bao được trang trí bằng dòng chữ vàng lấp lánh "Trăm năm hạnh phúc", và cả một số khác được các lão gia tự tay viết dòng chữ bên trên "Sớm sinh quý tử".

Doãn Hạo Vũ mau chóng ném xấp phong bao lì xì lên bàn như tay chạm phải lửa, Châu Kha Vũ đang cầm máy tính đọc báo cáo tài chính, liếc nhìn rồi ấm ức nói:

"Đều là tấm lòng mà các bô lão dành trọn cho cậu, cậu giữ lấy hết đi."

Doãn Hạo Vũ nghe vậy cũng không hề cự tuyệt, chạy lên lầu để tất cả chỗ bao lì xì vào cái túi hình SpongeBob, rồi lại cất nó vào cái hộp gỗ cẩn thận.

Ngoài những phong bao lì xì mới được cho vào hộp, bên trong còn có một số món đồ chơi giá rẻ và dưới cùng là một cuốn từ điển.

Ngày cuối cùng của năm cũ, Hải Thành bị bao phủ bởi một trận tuyết rơi dày.

Châu Kha Vũ nói rằng tuyết rơi báo hiệu một năm tốt lành.

Doãn Hạo Vũ lại chẳng hiểu lắm, tò mò hỏi như vậy có nghĩa là gì.

Châu Kha Vũ kiên nhẫn giải thích cậu mới hiểu được, hoá ra tuyết rơi ở mỗi thời điểm khác nhau liền có ý nghĩa khác nhau.

Cậu mặc một chiếc áo len lông thỏ màu đỏ, nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng tất cả những gì anh sắp trải qua trong tương lại cũng sẽ như tuyết rơi mang tới, báo hiệu sự an lành."

Vẻ ngoài nghiêm túc của cậu toát lên đầy sự thành kính, làm Châu Kha Vũ không khỏi suy nghĩ từ tận đáy lòng, phải chăng người này là ngôi sao may mắn xuất hiện trong cuộc đời hắn.

Doãn Hạo Vũ coi việc ăn uống là thú vui tất yếu, thế nên trong bữa tối đã chuẩn bị rất nhiều món ăn yêu thích của cậu, coi như bồi dưỡng cậu những ngày qua đã vất vả bị hắn tha đi xã giao khắp nơi.

Sát giờ dùng bữa Oscar cùng Hồ Diệp Thao mới mang quà mừng tất niên tới, hai người họ đều đã đổi màu tóc mới, một xanh lam một hồng phấn trông rất hợp nhau, Châu Kha Vũ không nhịn được liền trêu chọc vài câu.

Hồ Diệp Thao e thẹn ngượng ngùng, Oscar quay đầu nhìn ra cửa sổ liền đổi chủ đề.

Một bữa cơm ăn đến náo nhiệt, Oscar dốc tâm trêu chọc Doãn Hạo Vũ, như muốn trả thù Châu Kha Vũ khi nãy dám mắc nợ hắn.

Sau bữa ăn, Châu Kha Vũ đứng trước khung cửa sổ lớn, thấp giọng an ủi Hồ Diệp Thao: "Hắn là Beta, vì thế có thể hắn sợ không xứng với ngươi."

"Cái gì mới được gọi là xứng đôi", Hồ Diệp Thao hít một ngụm từ điếu thuốc lá bạc hà thuôn dài, "Cả hai đều có tình với nhau chính là xứng đôi nhất rồi. Ta còn chưa trốn, thì hắn trốn cái gì."

Trong vườn, Oscar đuổi theo Doãn Hạo Vũ ném tuyết, hai người từ đầu đến chân đều một thân là tuyết.

"Hai cái đồ vô tâm không phổi", Hồ Diệp Thao trợn mắt nhìn về phía Châu Kha Vũ "Ngươi cũng có phần trong đấy đấy."

Đứng không cũng trúng đạn, Châu Kha Vũ cầm thêm áo khoác hướng phía ngoài vườn chạy trối chết trước khi ngọn lửa trên đầu Hồ Diệp Thao bốc lên.

"Ta nhập hội với bọn họ đây, trên bàn có trà thảo mộc, nhà ngươi hãy tự mình nguôi giận."

Vừa ra tới vườn, Doãn Hạo Vũ đã rụt cổ chạy về phía hắn, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Lạnh quá, lạnh quá."

Cậu bị Oscar ném một nắm tuyết trúng cổ áo, liền chạy tìm nơi trốn sau lưng Châu Kha Vũ.

Cậu run run nói: "Omega trên danh nghĩa của anh đang bị bắt nạt, Châu Khơ Vũ, anh còn có mặt mũi đứng nhìn sao?"

"Tôi không có", hắn đem áo khoác khoác lên người Doãn Hạo Vũ , "Tôi bây giờ sẽ đi đánh anh ta."

Châu thiếu gia, người chưa bao giờ chơi mấy cái trò ném tuyết thấp kém như này, giờ đây hùng hổ đi tìm kẻ đầu sỏ gây tội.

Oscar bị truy đuổi quyết liệt, hoảng hốt bỏ chạy, còn không quên chỉ vào Doãn Hạo Vũ hét to: "Nam nhân quyết chiến với nhau, ngươi lại đi tìm Alpha để mách thì còn ra thể thống gì nữa!!!"

Doãn Hạo Vũ không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn thấy tự hào. Khuôn mặt nhỏ nhắn hếch lên, đắc ý nhảy lên bậc thang: "Có bản lĩnh ngươi cũng đi tìm một người đi."

Oscar bị vùi trong tuyết, khàn khàn hét lên: "Hồ! Diệp! Thao!"

Hồ Diệp Thao kéo tấm kính cửa sổ, gào lên một câu cho hả giận: "Xứng đáng!"

Đêm nay, không có lấy một ai thương Oscar hết.

Hắn từ trên nền tuyết bò dậy, tâm vỡ vụn như đống tro tàn. Lặng lẽ núp sau một hốc cây, hắn lấy từ trong túi ra khẩu pháo nhỏ, run run rẩy rẩy lấy bật lửa đốt rồi ném về phía Doãn Hạo Vũ.

Hắn không nghĩ tới Doãn Hạo Vũ nhìn vậy mà lại là kẻ nhát gan, nghe tiếng pháo nổ sợ hãi kêu một tiếng rồi ngã xuống khỏi bậc thang.

Doãn Hạo Vũ cho rằng chính mình sẽ ngã xuống lớp tuyết bên dưới thật mạnh, thế nhưng thực tế lại ngã vào một cái ôm kiên cố.

"Bị doạ rồi?" thanh âm trầm thấp ôn hoà của Châu Kha Vũ vang lên, còn ôn nhu vỗ vỗ đầu cậu an ủi, "Không sao, chúng ta vào nhà để cho hắn chết rét bên ngoài."

Cậu sững sờ gật đầu, cũng không biết là do tiếng pháo nổ làm cho sợ hay do người nào đó làm cho choáng váng.

Bước chân cậu trở nên nhẹ tênh, mỗi bước đều như đi trên bông.

Chuông điểm 12 giờ vang lên, những chùm pháo hoa rực rỡ nối tiếp nhau bay lên bầu trời đêm.

Doãn Hạo Vũ đắp chăn ngồi trên ghế sofa uống Cola cùng mứt gừng.

Người làm đều đã về nhà đón năm mới hết rồi, Oscar cũng bị Hồ Diệp Thao đang tức giận kéo đi mất, căn biệt thự rộng lớn như vậy chỉ còn lại cậu cùng vị Alpha kia.

Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ hỏi: "Patrick, cậu vì cái gì lại nguyện ý tới Trung Quốc cùng tôi kết hôn?"

"Tôi muốn tìm một người, tôi muốn biết anh ấy có khoẻ không."

Châu Kha Vũ trầm mặc thật lâu, thấp giọng hỏi cậu: "Cậu muốn tìm ai?"

Doãn Hạo Vũ trả lời bằng giọng nói như bị bóp nghẹt "Tôi không biết tên của anh ta, cũng không biết anh ta đến từ nơi nào, nhưng tôi vẫn muốn thử tìm một lần."

Sau tất cả, cho dù chỉ có một phần một triệu xác suất, cũng vẫn sẽ có khả năng định mệnh cho họ gặp lại nhau lần thứ hai.

Cậu không biết Châu Kha Vũ đang nghĩ gì, đột nhiên nói: "Đừng tìm hắn."

Nhưng tôi dường như đã tìm thấy anh ấy.

Doãn Hạo Vũ nhớ tới bức ảnh trong cuốn album ở thư phòng, nhưng rốt cuộc lại không đáp lại.

Tuyết rơi đúng lúc sẽ khiến mọi người vui vẻ, vậy người tới không đúng thời điểm còn có cần thiết nữa không?

Cậu không biết nữa, vậy nên cái gì cũng không nói.

Chờ Châu Kha Vũ trở về phòng nghỉ ngơi, cậu rón rén rời giường, đi ra ngoài vườn nhặt lên một mảnh vụn pháo đỏ nhỏ, cẩn thận cất vào hộp gỗ của mình.

Tuyết rơi báo hiệu một năm tốt lành, có lẽ đúng là sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip