05
Một đời người có thể bắt gặp được mấy lần xuân về.
Doãn Hạo Vũ nhìn qua cửa sổ thấy cỏ trong vườn đã bắt đầu đua nhau vươn lên cao hơn, trong phòng độ ấm vừa đủ, trên bàn làm việc còn có nửa hộp điểm tâm đã mở nắp, đây là do Châu Kha Vũ hôm qua mang về cho cậu.
Món bánh được làm từ bột gạo dẻo dẻo, tinh tế rắc thêm một lớp dừa nạo mang hương vị quê nhà.
Dù rằng cậu chưa bao giờ được trở về quê hương mình.
Cậu sau khi được sinh ra không lâu đã bị đặt ở trước cửa trại trẻ mồ côi kèm một lá thư nhét trong tã lót. Cậu là con ngoài dã thú của một thiếu nữ Thái Lan cùng một người đàn ông Đức, người phụ nữ ấy nhập cư trái phép sang Đức, làm kẻ mua vui cho hết người này tới người khác, rồi ngoài ý muốn sinh hạ ra một Omega khiếm khuyết là cậu.
Sự ra đời của cậu đã là sai lầm, thì cách mọi người đối xử với cậu cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Cha nuôi nhận nuôi cậu, nhưng cậu lại không có cơ hội được tiếp xúc với những điều kiện vật chất tốt nhất cũng như những bài giáo huấn nghiêm khắc để trở thành một Alpha đủ năng lực kế nghiệp gia đình. Trong gia tộc của cha nuôi, Omega không có quyền thừa kế.
Cậu cảm thấy mình không nên tiếp tục nhận sự cưng chiều nữa, nếu như trước kia Papa không yêu thương cậu nhiều tới như vậy, có lẽ những chuyện sau này cũng không xảy ra.
Một hộp chuyển phát nhanh nằm lăn lóc dưới sàn, bên trong là bộ đồng phục nữ sinh đã bị ố vàng cùng một chiếc áo ngực ren màu hồng nhạt.
Doãn Hạo Vũ nắm chặt tấm thiệp trong tay.
"Người em trai thân yêu nhất của anh,
Cảm ơn em đã cho anh được nếm trải cuộc sống ngục tù đầy màu sắc.
Đây là quà cưới anh tặng em
Mong ngày tái ngộ tại Hải Thành, sẽ thú vị làm sao khi được gặp cả Alpha của em nữa."
Sự ôn nhu bao bọc sẽ làm mãnh thú vứt bỏ đi dã tính của mình, và cũng quên luôn cả mối hiểm nguy bủa vây nó.
Phải đối mặt với người luôn dùng chiêu trò thủ đoạn, cậu cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Cửa kính bày ra hình ảnh phản chiếu của cậu, một khuôn mặt u ám và buồn bã. Cậu bực bội vén hết cái chỗ tóc mái lên, cảm thấy bộ dạng của chính mình thực không thuận mắt.
Doãn Hạo Vũ nằm ngửa trên giường, cả đầu choáng váng, hơi thở nóng rực.
Cậu đưa tay sờ gáy, nơi đó đã nóng phừng phừng nhưng tuyệt nhiên không phát ra mùi.
Omega thường tiết ra một lượng nhỏ tin tức tố khi tới kì phát tình. Nhưng Doãn Hạo Vũ bẩm sinh đã có khuyết tật về tuyến cho nên lượng tin tức tố cậu có rất ít, hơn nữa hương vị ngoại trừ bản thân ra, chỉ có thêm tiểu Alpha trong thời kì phát tình từ bảy năm trước kia là ngửi được.
Cậu nức nở đem đống quần áo vừa nhận được nhưng không thể mặc ném vào vali lúc trước cậu mang tới Châu gia, sau đó lấy chiếc hộp gỗ nhỏ của mình ra, đem từng thứ trong đấy xếp lại từng thứ một.
Ấy vậy mà đã không còn như trước, chỉ cần làm như vậy là cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Lúc này cậu khao khát muốn gặp Châu Kha Vũ.
Omega đang đến kì phát tình không nên tuỳ tiện ra ngoài, nhưng nếu không thể gặp hắn ngay lúc này, thì cậu không biết mình còn chịu nổi cơn đau này nữa không.
......
Châu Kha Vũ xoa xoa thái dương đi ra khỏi phòng họp, thư kí tiến đến đưa cho hắn một tách cafe, nói với hắn trong phòng làm việc đang có người đợi hắn cùng dùng cơm.
Hắn không kiên nhẫn mà mắng một tiếng, bước nhanh tới cửa phòng Tổng giám đốc, vừa đẩy cửa liền trách mắng: "Oscar ngươi không có nhà sao? Mỗi ngày không ở nhà mình mà trốn tên tình nhân kia đi, chạy đến.... Patrick?"
Doãn Hạo Vũ ngồi ở ghế sofa hướng hắn vẫy tay: "Lại đây ăn cơm."
Châu Kha Vũ thu lại hoả khí, xua tay ý bảo thư kí đi nghỉ trưa, đi tới chỗ Doãn Hạo Vũ ngồi xuống.
"Sao cậu lại tới đây?"
Châu Kha Vũ giọng điệu nói chuyện cực kì ôn nhu, ánh mắt nhìn cậu chăm chú như đang hỏi han, nhưng thái độ lại khiến cho Doãn Hạo Vũ cảm thấy cậu bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp hắn.
Mọi tầng khói mù mịt đều được gió biển thổi nhẹ bay đi.
Tâm tình Doãn Hạo Vũ liền trở nên tốt hơn, vẫn như thói quen, cậu đặt hộp cơm lên bàn, mỉm cười nói: "Tôi tới để chào anh một tiếng."
Cậu mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh nước biển, khi cúi người múc canh sẽ làm lộ ra cái gáy trắng nõn tinh xảo, ngang nhiên lọt vào tầm mắt Châu Kha Vũ, lộ ra tuyến Omega thơm ngon hấp dẫn.
Châu Kha Vũ tức khắc miệng lưỡi khô khốc, người trước mặt chỉ mặc chiếc áo len vô cùng bình thường, cúi đầu lộ ra chiếc gáy trắng nõn mềm mại, không hề có bất kì động tác cố ý dụ dỗ nào cả, nhưng cậu vẫn như quấn chặt lấy tầm mắt của hắn, khiến hắn cảm thấy chói mắt.
Cơ thể mỏng manh và tinh xảo của Omega rất thích hợp để được ôm vào lòng, nếu đặt đứa nhỏ xinh đẹp này ngồi trong lòng mình, bạn chỉ cần cúi xuống là có thể cắn được vào tuyến thể mềm mại của nó.
Patrick tuy khiếm khuyết tuyến thể, nhưng cũng sẽ giống những Omega nhỏ bé khác lúc đến kì phát tình sao? Sẽ mềm mại thu mình lại trong vòng tay hắn, ngước ánh mắt cún con ngây thơ phiếm hồng lên hỏi hắn có thích không, giống như một con búp bê xinh đẹp yếu đuối bị chà đạp.
Hắn nhìn không chớp mắt vào da thịt mềm mại kia, nhưng khi Doãn Hạo Vũ ngước lên nhìn lại xấu hổ quay đi nơi khác.
Doãn Hạo Vũ đưa canh cho hắn, thoáng thấy Châu Kha Vũ người luôn bình tĩnh và tự chủ đã đỏ cả tai.
Cậu đứng dậy mở cửa sổ phòng làm việc, đứng ở trước cửa sổ duỗi người, thuận thế làm vạt áo bị kéo lên một thước, đường cong vòng eo của Omega cứ vậy mà thu hết vào tầm mắt của vị Alpha.
Châu Kha Vũ ho nhẹ một tiếng, hơi mang ý trách móc nói: "Đừng để gió vào, đóng cửa sổ lại đi."
"Giải toả bớt mùi trà." Doãn Hạo Vũ thả nhẹ ý cười, chỉ chỉ vào sau gáy của hắn.
Châu Kha Vũ lúc này mới ý thức được chính mình trong lúc bất tri bất giác, tự có những suy nghĩ không nên, đã làm cho cả căn phòng tràn ngập mùi trà.
"......"
Hắn trầm mặc mà bực mình. Chính mình tự nhiên đi nhìn chằm chằm vào gáy của Doãn Hạo Vũ rồi còn nảy sinh ra những suy nghĩ hạ lưu, giờ nghĩ lại càng thấy hoạ vô đơn chí.
Điểm này thật không giống hắn khi xưa, khi có Omega quyến rũ ngồi lên đùi Thái tử, hắn đã tuyệt tình mà đẩy người ta ngã xuống đất.
Doãn Hạo Vũ đóng cửa sổ ngồi xuống sofa đối diện hắn, một đôi mắt đẹp với hàng mi cong vút tiếp tục tỏ ý trêu chọc: "Hương vị của anh hôm nay có chút ngọt."
Châu Kha Vũ cảm giác chính mình bị đùa giỡn, nhưng hắn lại không có chứng cứ!!!
Hắn đành phải lạnh lùng thẳng thừng ra lệnh, nhưng lại chẳng có chút uy nghiêm nào: "Ăn cơm."
"Ăn chút đồ thanh đạm này", Doãn Hạo Vũ đem chiếc hộp nhỏ tới trước mặt Châu Kha Vũ đẩy đẩy "Nào, tôm xào Long Tỉnh."
Châu Kha Vũ xiên đũa vào một cái cánh gà nướng tẩm mật ong, đưa tới miệng Doãn Hạo Vũ bắt ép: "Nào, cậu cũng chạy đằng trời."
Doãn Hạo Vũ không có cự tuyệt, ngay lập tức dừng lại, ngồi ăn cẩn thận, ăn xong còn dùng đầu lưỡi đỏ mọng liếm nước sốt dính nơi khoé miệng.
Vừa định lấy ngón tay lau đi lại bị Châu Kha Vũ nhanh chóng giữ chặt tay, tay còn lại lấy giấy ướt lau sạch sẽ cho cậu.
Châu Kha Vũ nói: "Tôi thiếu nợ cậu giấy sao? Ăn như con nít vậy."
Omega này luôn mang vẻ mặt thuần khiết rồi vô ý như hữu tình làm ra những hành động câu dẫn người khác, hoàn toàn quên mất chính mình cũng là một Omega xinh đẹp. Chẳng nhẽ khiếm khuyết tuyến thể Omega thì sẽ quên chính mình là Omega sao?
Châu Kha Vũ nghĩ trăm nghìn lần cũng không ra.
Sau bữa trưa bên ngoài cửa sổ liền xuất hiện cơn mưa rào, mưa gió đầu xuân luôn vương vấn kéo theo cả một đám sương mù.
"Hiện tại bên ngoài tầm nhìn bị hạn chế, lái xe không an toàn." Châu Kha Vũ ngồi ở bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khoá "Cậu vào phòng nghỉ mà chờ tôi, lát nữa chúng ta cùng về."
Doãn Hạo Vũ gật đầu, thuận tay mang cho Châu Kha Vũ tách cafe để ở góc bàn.
Cậu xoay người đi vào phòng nghỉ, cùng với Châu Kha Vũ chỉ cách một lớp tường.
Trong kì phát tình Omega sẽ theo bản năng mà làm ra những hành động câu dẫn Alpha, cho dù không cần dùng tới tin tức tố để thu hút sự chú ý, chỉ cần nhìn qua so với ngày thường cũng thêm vạn phần mê người.
Doãn Hạo Vũ cảm thấy Châu Kha Vũ không phải vô cảm với O nữa, mà là ngây thơ thì có.
Cậu đã trao cho hắn biết bao ánh nhìn tràn ngập ham muốn để ra ám hiệu, đổi lại là Alpha khác thì sớm cậu đã bị ngang ngược mà xâm chiếm cơ thể rồi. Không như Châu Kha Vũ thấy mình bị Omega dụ dỗ liền quay ra trách ngược bản thân có những ý niệm tà đạo.
Doãn Hạo Vũ lấy di động ra, nhấn huỷ đơn đặt hàng thuốc ức chế.
Trong túi áo khoác của cậu có khẩu Beretta màu đen. Cha nuôi trước lúc lâm chung đã đưa lại cho cậu, đó là món quà cuối cùng ông tặng cậu.
15 viên đạn, sơ tốc đầu nòng 375m/giây, tầm bắn sát thương 50m.
Omega, người đã từng tự mình bò dậy khỏi đống bùn, đôi khi cũng muốn bảo vệ vị Alpha ngây thơ của mình.
Nhưng trước khi đủ mạnh mẽ để bảo vệ được hắn, cậu hi vọng chính mình thực sự có thể tự trở thành Alpha của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip