Chap 36: Tôi chợt nhận ra
Đăng bù part 2😁😁
========================
Tôi đi xuống phòng ăn ở tầng trệt cùng với Meru trên đầu sau khi sửa soạn lại quần áo và đút thẻ guild vào trong túi. Tôi bắt gặp Keyla-san đang dọn dẹp bàn ăn vì vậy nên tôi đã hỏi cô ấy về việc hôm qua tôi trở về bằng cách nào.
Cô ấy nói với tôi là Regan đã đưa tôi về bằng cái xe ngựa và ông ta thường hay dùng. Theo như lời Regan đã kể, tôi đã ngủ li bì và dường như chẳng biết trời chăng mây đất là gì.
Regan để lại một lời nhắn là hãy đi tới chỗ Garret-san và nhắn cho ổng một tiếng khi tỉnh dậy vậy nên cô ấy hỏi xem tôi sẽ làm gì sau việc này.
Tôi chén xong bữa trưa cùng với Meru ở quán trọ và báo với Keyla-san rằng là sẽ tới chỗ của Garret-san.
--[Trời đất, tại vậy mà anh...]--
Lula nhìn tôi với ánh mắt quở trách khi nói vậy. Không phải như em nghĩ đâu, hay đúng hơn là em học cái điều đó ở đâu vậy? Tôi muốn kiện cái người đã dạy điều đó cho em ấy bằng mọi giá (mình đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra lun😐). Tôi thoát khỏi Lula và tiến thẳng đến chỗ của Garret-san.
Tôi đã đến căn biệt thự nhưng dường như Garret-san không có ở đây. Như thường lệ, như thể họ đã biết trước được là tôi sẽ đến, tôi được dẫn tới căn phòng như mọi khi và ngồi đợi Tata-san đến. Cô ấy dường như đang làm dở việc gì đó nên tôi lại phải ngồi đợi một lúc như hôm trước.
Không như hôm nọ, tôi hiện tại đang trong trạng thái hoàn hảo và sẽ không bất chợt ngủ khò. Tôi chờ đợi trong khi uống tách trà đã được chuẩn bị trước đó. Tôi có thể nghe tiếng chạy vội vàng từ hành lang rồi dừng lại ở trước căn phòng. Và rồi cánh cửa phòng được mở ra một cái đánh rầm.
[Wazu-san!! Cậu có ở đây không?] (Tata)
[............] (Wazu)
Tôi cạn lời ngay lúc Tata-san xuất hiện. Ý tôi là.... hiện giờ cô ấy chỉ quấn mỗi cái khăn tắm....(đù sướng 😁😝)
Ehhh? Chờ một chút!!! Ehhh? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!?
Sức quyến rũ quá mạnh khiến người tôi rung lên. Nước trà tràn ra tay tôi nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn giữ được đủ sự tỉnh táo để không làm rơi tách trà. Tôi che mắt lại với bàn tay còn lại và hét lên.
[Chờ đã!! Tata-san!! Quần áo!! Cô làm ơn hãy mặc quần áo lại đã!!] (Wazu)
[Eh?............ X-Xin thứ lỗi!!] (Tata)
Sau đó cánh cửa lại đóng mạnh lại với tiếng *sầm*. Tôi từ từ mở mắt ra và nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận là Tata-san không ở đây, tôi đặt tách trà lên bàn và thở phào nhẹ nhõm.
Thật là nguy hiểm.... tim tôi vẫn đang đập thình thịch. Bạn mong đợi điều gì khi nhìn thấy cô gái mà bạn yêu xuất hiện với bộ dạng đó.... huh, cô gái mà tôi yêu?
Ra vậy.... tôi yêu Tata-san à. Tôi không biết từ lúc nào mà tôi có cái cảm xúc này, nhưng nó không bất ngờ mấy bởi vì cô ấy là một người quyến rũ. Tuy vậy, con tim tôi nhẹ nhõm một cách kỳ lạ khi tôi nhận thức được cảm xúc này.
Aaa~tôi yêu cô ấy, chỉ cần nghĩ về nó khiến con tim tôi dâng trào hạnh phúc. Tôi hi vọng là Tata-san cũng yêu tôi....(đoán xem😁)
Tôi quyết định thành thật với cảm xúc của mình. Trái tim tôi tràn ngập màu hồng khi nhìn thấy Tata-san liếc vào từ cửa và từ tốn bước vào phòng. Lần này cô ấy đã mặc quần áo cẩn thận(mé ông main ngu vl😑), nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch mỗi khi tôi nhìn vào cô ấy. Tôi chậm rãi cúi nhẹ đầu lúc Tata-san tiến tới chỗ tôi.
[Cảm ơn vì đã đợi. Và cả, hãy thứ lỗi cho tôi lúc trước] (Tata)
[K-Không vấn đề gì....] (Wazu)
[Cậu cũng đã cứu tôi lần trước, vậy nên cảm ơn rất nhiều] (Tata)
[Không có gì, điều đó cũng bình thường thôi mà] (Wazu)
Ugh, mặt tôi nóng bừng. Tata-san từ tốn ngẩng mặt lên và cười. Chết tiệt, thật là dễ thương quá đi. Mọi thứ dường như trở nên khác so với mọi lần, tôi nghĩ là bởi vì tôi đã nhận thức được cảm xúc của mình. Cảm giác như thể tim tôi bị chiếm lấy. Tôi hi vọng là tim tôi sẽ chịu đựng được hết ngày hôm nay....
[Ngày hôm qua tôi đã rất bất ngờ đó. Khi tôi đi vào, tôi đã nghĩ rằng cậu đang ngủ nhưng nét mặt cậu trông có vẻ đau đớn. Giờ cậu đã ổn hơn chưa?] (Tata)
[Tôi ổn rồi. Tôi đã trở lại bình thường như mọi khi] (Wazu)
[Tôi hiểu rồi.... vậy....] (Tata)
Oh? Gì vậy nhỉ? Bằng cách nào đó luồng khí ấm áp của cô ấy đã thay đổi....
[Vui lòng hãy ngồi vào thế Seiza!!] (Tata)
[Hả? Sei za?.... Seiza là gì thế?] (Wazu)
[Đó là một tư thế quỳ bằng đầu gối rồi ngồi trên hai chân trong khi đầu ngón chân duỗi ra đằng sau] (Tata)
[Umm.... tại sao tôi lại phải làm vậy?] (Wazu)
[Tôi nghe từ một khách hàng nói, đây là một tư thế dùng để thuyết giảng của những người ở vương quốc phía nam. Tôi nghĩ chúng ta nên làm như vậy] (Tata)
[Ể.... thuyết giảng?] (Wazu)
[Đây chính là hình phạt vì cậu đã làm tôi phải lo lắng] (Tata)
Tôi không thể nói được gì nếu cô ấy nghĩ vậy. Sự thật là tôi đã khiến cô ấy phải lo lắng suốt những ngày qua. Tôi ngồi vào thế Seiza trong lúc bị cằn nhằn bởi Tata với một nụ cười hắc ám trên gương mặt.
"Bài thuyết giáo" của cô ấy đã được một lúc rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Chân tôi đã trở nên tê liệt từ nãy tới giờ rồi.…
Hmm? Động đất à….? Có lẽ là do tôi tưởng tượng ra thôi, chắc vậy.…
Một lần nữa tôi lại nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài. Tuy nhiên Tata dường như quá nhập tâm vào bài thuyết giáo của cô ấy mà không để ý tới nó.
Tôi nghe thấy những câu như --[Cẩn thận!]--, --[Đừng để nó vượt qua]-- hay giống vậy. Tôi tự hỏi đó là gì? Và rồi, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang tiếp cận căn phòng này.
Cánh cửa mở mạnh ra. Mặc một bộ đồ trông có vẻ đắt tiền, một con quái vật với cái bụng phình ra tiến vào phòng và nở một nụ cười xấu xí khi thấy Tata-san. Thứ mà thu hút ánh mắt tôi là đôi cánh mọc ra từ lưng hắn và đôi mắt đen với con ngươi đỏ. Tata-san hoảng hốt khi nhìn thấy mặt hắn. Oioi có lẽ nào.…
[TÌM RA CÔ RỒI!! TATAAA!!]
[Tại sao!? Sao ông lại tới đây!!] (Tata)
[TA TỚI ĐỂ ĐEM CÔ ĐI ĐÂYY!!]
Ngay lập tức tôi đứng dậy và phi ra chắn trước Tata-san.
[MÀY LÀ THẰNG QUÁI NÀO? BIẾN KHỎI MẮT TAO NGAY!!
HỠI CUỒNG PHONG MANG THEO CÁI CHẾT, NGHE LỆNH TA VÀ TỚI ĐÂY]
Ngay sau khi tên quái vật trước mặt tôi niệm chú xong, hàng loạt những lưỡi dao gió sắc bén bay về phía tôi. Tôi cố gắng tránh chúng nhưng bị mất cân bằng do chân tôi vẫn còn tê (mé cần quái gì tránh, đến thần kiếm còn đếch là gì đc chú cơ mà, sợ cái cl gì nữa😑). Tôi nhận đòn trực diện và bị thổi bay qua cửa sổ.
Tôi lấy lại thăng bằng trên không và đáp xuống đất. Có tiếng đập phá phát ra từ căn biệt thự. Khi tôi nhìn lên, tên xấu xí đó phá vỡ trần nhà và bay đi với Tata-san.
Tôi tức tốc chạy về biệt thự. Tôi có thể thấy dấu vết của trận chiến dữ dội ở phòng tiếp tân. Cũng có rất nhiều người bị treo lên giữa phòng.
[Wazu!! Chuyện gì đã xảy ra với Tata-san?] (Garret)
Garret-san mang theo một cây thương tiến tới chỗ tôi. Giờ ông mới trở lại à?
[Cô ấy bị bắt bởi một con quái vật lạ] (Wazu)
[Tch, tên lãnh chúa khốn kiếp đó.… hắn ta thực sự đã làm vậy!! Có lẽ hắn đã biến thành quái vật, hắn đi đâu rồi?] (Garret)
Tôi chỉ cho Garret-san hướng mà con quái vật đã đi. Khi mà tôi hỏi xem ông ấy có biết gì không, ông ấy nhanh chóng đáp lại.
[Có một dinh thự của tên lãnh chúa chó chết này ở hướng đó. Có vẻ như hắn sẽ tới đó] (Garret)
Sau khi nghe kể chi tiết về cái dinh thự, tôi bắt đầu chạy ngay tức thì. Tôi có thể nghe thấy tiếng của Garret-san vọng phía sau.
[Bọn tôi cũng sẽ tới đó ngay bây giờ đây!! Cẩn thận với lũ lính canh ở đó đấy!! Đừng có liều lĩnh rõ chưa!!] (Garret)
Giờ thì, hãy dần cho hắn một trận và cứu Tata-san thôi nào.
=======================
Ae biết sắp có gì xảy ra rồi đó😁😁😁
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip