---Ngày 3---
Tiếng gió thổi nhẹ, sương trắng xoá, vẫn chỉ 1 chiếc lá, và những ngôi mộ
- Bác sĩ Beomgyu?
Đồng hồ chỉ gần 6 giờ 6 phút 33 giây. Giờ mà Soobin sẽ tới nghĩa trang của mình. Ngày nào cũng vậy. Bỗng, Soobin thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng ngay trước cổng sắt cũ kĩ đã rỉ sét ấy. Có lẽ người ấy đã chờ ngài được một lúc
- Chào ngài Soobin, đúng là tôi đây. Ngày hôm qua tôi và con gái mình có tới nghĩa trang này.
Bác sĩ Beomgyu từ từ tiến tới chỗ ngài Soobin. Anh vẫn mặc bộ đồ giống ngày hôm qua, hai tay nhanh chóng bỏ ra khỏi túi áo blouse khi nhìn thấy "ngài Soobin", hơi cúi đầu nhẹ.
- Cho hỏi điều gì đã khiến anh phải tới đây vào thời gian này vậy?
Soobin điềm đạm hỏi. Giờ này nghĩa trang còn chưa mở cửa, việc một người gần như luôn trong trạng thái cực kì bận rộn như bác sĩ Beomgyu mà xuất hiện ở đây vào giờ này thì thật hiếm thấy.
- Cái chết của Huening Kai.. thật đáng tiếc. Dù nói thật là tôi không thích thằng bé đấy lắm, nhưng mà tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra.
Beomgyu dừng lại một chút, rồi nói tiếp.
- Hôm qua lúc về nhà, tôi nhận ra mình có đánh rơi một vỉ thuốc "quý". Không biết ngài có thấy vỉ thuốc nào ở nghĩa trang của ngài không?
Soobin khẽ nhấc một bên lông mày, rồi từ từ hỏi lại
- Bác sĩ Beomgyu chỉ vì làm rơi một vỉ thuốc mà anh đã mất công tại đây vào thì giờ này ư?
- Ồ, thưa ngài Soobin cao quý, đó là 1 vỉ thuốc đang trong quá trình thử nghiệm và chưa được cấp phép sử dụng. Nếu không may rơi vào tay lũ ngu xuẩn thích táy máy... tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Khuôn mặt Beomgyu lúc này trông rất nghiêm túc. Rõ ràng anh không đùa. Bác sĩ Beomgyu luôn được biết đến là một người tận tâm với nghề. Anh là người có trái tim hiền từ, dịu dàng với mọi người và luôn chăm sóc chu đáo với những bệnh nhân của mình. Nhưng từ ngày vợ anh mất, bỏ lại anh với đứa con gái nhỏ, anh trở nên cọc cằn, hay khó chịu, dễ nổi nóng hơn trước và bắt đầu hoạt động nghiên cứu nhiều hơn. Nhưng chung quy lại, Beomgyu là 1 bác sĩ giỏi, và anh là một người tốt, nên được người dân trong thị trấn hết sức tin tưởng.
- Thì ra là vậy.. Nhưng thật đáng tiếc, hôm qua tôi không hề thấy 1 vỉ thuốc nào cả. Hoặc bây giờ, anh có thể cùng tôi sẽ vào nghĩa trang để kiểm tra lại.
Soobin từ tốn ra lời đề nghị. Beomgyu đã dãn cơ mặt được ra một chút, rồi từ từ gập nhẹ người
- Cảm ơn, ngài Soobin. Đã làm phiền ngài rồi
Soobin gật đầu nhẹ. Anh mở cổng nghĩa trang và chuẩn bị làm công việc thường ngày của mình. Còn bác sĩ đi quanh nghĩa trang vài vòng để tìm vỉ thuốc "quý" ấy.
Loanh quanh một hồi, Beomgyu tới chỗ ngôi mộ của Huening Kai. Bỗng, anh cất giọng hỏi Soobin một câu khiến Soobin khá bất ngờ
- Ngài Soobin, ngài có thấy cái chết của Kai là chết vì ngu không?
- ..Ý anh là sao, bác sĩ Beomgyu?
Beomgyu bỗng nhiên ngồi xổm xuống gần ngôi mộ của Kai, mắt nhìn chằm chằm vào nơi khắc tên cậu bé, tông giọng trầm hẳn xuống
- Tôi nghĩ thằng bé Huening Kai ấy có ăn cướp 1 vỉ thuốc ấy của tôi. Hiện tại tôi đã nghiên cứu và sản xuất ra 3 vỉ. Một vỉ đang cất tại phòng nghiên cứu của tôi, hai vỉ kia thì mất tích, gồm 1 vỉ tôi đang tìm đây; và 1 vỉ tôi luôn mang theo mình, tôi hay để nó trong túi áo, và giờ nó đã mất.
Soobin vẫn không hết khó hiểu trước câu hỏi và lời nói của Huening Kai. Nhưng tất nhiên, như mọi lần, ngài không thể hiện nó trên gương mặt hay giọng điệu của mình. Soobin vẫn điềm đạm hỏi lại
- Tôi nghe nói Kai là một cậu bé ngoan. Sao anh nghĩ thằng bé ấy lại cướp vỉ thuốc đó? Với lại, cậu nhóc ấy lấy nó kiểu gì chứ?
Soobin nghe thấy tiếng Beomgyu cười khinh. Người bác sĩ ấy từ tốn giải thích với giọng nói trầm hơn so với bình thường nhưng cũng đủ thấy sự tức giận trong đấy
- Thằng bé ấy là một thằng nhãi mất dạy! Nó ngày nào cũng rình rập nhà của tôi, rồi dụ dỗ con gái tôi mở cửa nhà để cho thằng ấy vào, để chơi trò "gia đình". Nó là "chồng", rồi gọi con gái tôi là "vợ". Xong nó bảo con gái tôi đi tưới cây, đi chợ, đi nấu ăn các thứ. Có lần, con gái tôi nghe thằng ấy mà ra bếp "nấu ăn", kết quả con bé đã cho cả bàn tay mình vào nồi nước đun sôi và bị bỏng nặng. Cơ mà nó là thằng được nhà thờ nhận nuôi nên đó cũng không phải chịu tội nặng nề gì, hoặc ít nhất là nó không thỏa đáng với tôi. Tôi sẽ không bất ngờ nếu đúng là thằng bé đó đã rình lúc tôi sơ hở để lấy vỉ thuốc từ túi áo của tôi đâu. Tầm 1 tuần trước khi thằng đó mất, tôi phát hiện vì thuốc của mình đã mất tích. Nghe nói nó chết vì uống nhầm thuốc chuột. Tôi hy vọng thằng đó chết vì ngu uống nhầm thật chứ đéo phải ai ám sát nó.
Soobin đứng im tại chỗ. Không ngờ cũng có ngày, bác sĩ Beomgyu mà họ thường biết là có thể thốt ra mấy lời có phần máu lạnh như thế.
- Tôi tìm thấy vỉ thuốc đó rồi. Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. Giờ xin phép, tôi phải về đây.
Beomgyu từ từ đứng dậy, rồi cúi đầu cảm ơn Soobin một lần nữa rồi ra về, trên tay cầm một vỉ thuốc. Bóng anh từ từ thu nhỏ lại, rồi biến mất vào màn sương trắng đục.
Vỉ thuốc đó ban đầu có 8 viên, mỗi viên có màu khác nhau, gồm 1 viên màu trắng và 7 màu có trong cầu vồng. Giờ tìm lại còn 7 viên, mất viên màu đỏ.
.
.
.
Tầm 1 giờ chiều, cha xứ tới.
Soobin để ý hình như cha xứ đang nói chuyện với 1 người phụ nữ nào đó. Người đàn bà ấy ăn mặc kín mít che hết từ đầu đến chân, trên đầu có khăn hoa chùm hết đầu không để lộ một sợi tóc, mặt đeo 1 chiếc kính râm đủ to để che hết khuôn mặt bà, xong đeo thêm cái khẩu trang nữa. Trên người bà ta gần như không hở chút da thịt nào, giống như bộ quần áo biết đi hơn là con người
- Thưa cha, tầm 2 ngày trước tang lễ của bé Kai, con có thấy một kẻ lạ vào cửa hàng của con. Hắn ta đã hỏi mua 1 cây kẹo mút và 1 vỉ bao cao su. Dù nghe rất bình thường, nhưng không hiểu sao con từ ngày thằng bé đấy mất, con cứ cảm thấy điềm báo xấu...
Người phụ nữ đó chính là bà chủ cửa hàng tạp hoá, nơi mà Yeonjun đang làm thêm. Bà ta cũng phải 40 rồi, và bà chưa lấy chồng. Nghe nói quá khứ của bà ấy bi thảm lắm. Mẹ bà là người đồng tính, nhưng bị bắt ép kết hôn với người đàn ông không hề quen biết, chính là cha của bà chủ này. Sau này mẹ của bà ấy bỏ đi. Bố của bà trở nên nghiện rượu và thường xuyên đánh đập con mình. Bố của bà được kể là lúc nào cũng cười, cười mà phải lộ đủ hết toàn bộ răng vàng khè trong miệng ra. Hình như do không ngậm mồm lại được. Sau này ông chết vì sốc thuốc. Kể từ ngày đó, bà luôn nghĩ rằng mình có thể bị thương bất cứ lúc nào, và chỉ có Chúa mới có thể bảo vệ được cho bà.
- Sao con nghĩ đấy là điềm xấu? Kẻ lạ con nói đến là sao?
Người cha xứ điềm đạm hỏi, vừa cố trấn án bà chủ tạp hóa
- Cha xứ không hiểu sao? Cái chết của Huening Kai không bình thường! Với lại, ở cái thị trấn này, chỉ có duy nhất 1 cửa hàng tạp hoá. Và con biết hết mọi người ở đây. Hơn nữa, thị trấn của chúng ta không chào đón khách du lịch. Linh cảm của con không sai đâu, thưa cha.
Bà chủ tạp hóa đột nhiên nắm chặt lấy tay cha xứ, run rẩy cầu xin
- Thưa cha, cha là người duy nhất mà con tin tưởng. Xin cha hãy cầu nguyện, hãy xin cho Chúa hãy bảo vệ cho con!
Soobin nghe thấy cuộc hội thoại giữa bà chủ tạp hoá và cha xứ. Khuôn mặt ngài trông không toát vẻ gì là quan tâm. Ngài chỉ đang chú trọng 1 điều duy nhất: dọn dẹp mộ. Trong lúc đang dọn dẹp cỏ xung quanh 1 ngôi mộ, Soobin vô tình gặp trúng 1 hang chuột.
- "Bọn hôi hám chết tiệt!"
Soobin lầm bầm. Ngài chúa ghét chuột. Vì chúng nó hôi hám, bẩn thỉu. Hơn hết, chúng nó có thể phá hỏng những ngôi mộ đẹp đẽ do Soobin tự tay dựng lên cho từng người nằm xuống tại đây.
Và ngôi mộ mà ngài đang dọn dẹp, chính là ngôi mộ của người vợ quá cố của bác sĩ Beomgyu.
Cô ấy cũng chết vì uống nhầm thuốc chuột.
Có một sự thật, Huening Kai không phải là người của thị trấn này. Cậu là đứa trẻ bị bỏ rơi được nhà thờ nhận nuôi. Cha xứ đã tìm thấy cậu ấy khi đang làm tại một nhà thờ ở thị trấn khác. Còn gia đình của Huening Kai là ai hay ở đâu, không ai biết, và cũng không ai biết rõ về số phận gia đình của Huening Kai giờ ra sao.
Ngày đầu tiên gặp cha xứ, câu đầu tiên mà Huening Kai đã nói với cha là
- Gia đình con đi xa rồi!
Cậu bé đã nói câu này với nụ cười tươi trên môi và đôi mắt lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip