💙

Từ khi Y/n rời khỏi căn phòng ấy, Soobin như rơi vào một khoảng trống không tên. Từng khoảnh khắc bên cô như những đoạn phim tua chậm, mãi chạy quanh tâm trí anh không rời. Anh vẫn tiếp tục cuộc sống của mình – những buổi diễn, những buổi tiệc với bạn bè – nhưng dường như niềm vui trọn vẹn chẳng còn tồn tại. Ánh mắt và nụ cười của Y/n cứ bám riết lấy anh, khiến từng nhịp thở của anh trở nên trống rỗng và cô đơn.

Một buổi chiều muộn, Soobin đứng lặng giữa sảnh đợi của một buổi biểu diễn. Đám đông bắt đầu tản ra, tiếng cười nói rộn ràng quanh anh, nhưng không điều gì trong không gian ấy có thể kéo anh khỏi sự lạc lõng và khắc khoải trong lòng. Nhớ lại khoảnh khắc anh lần đầu thấy Y/n đứng ở hàng ghế đầu tiên, trái tim anh như ngừng đập. Một niềm hy vọng chợt nhen nhóm khi anh nghĩ cô đến một mình, rằng có thể anh sẽ có cơ hội để chạm đến trái tim cô. Nhưng rồi, như một cơn sóng xô dạt, anh thấy người đàn ông ấy bên cạnh cô – bàn tay anh ta dịu dàng đan vào tay cô. Từng lời thì thầm của họ như vết cắt lạnh lẽo xuyên thẳng vào lòng Soobin.

Vài tuần trôi qua, nhưng Y/n vẫn là điều duy nhất anh nghĩ đến mỗi ngày. Cảm giác thiếu vắng và khát khao cứ ngày một lớn lên trong anh. Những buổi tiệc tùng, những cuộc gọi từ bạn bè, tất cả dường như chỉ là những điều vô nghĩa. Họ không phải là cô, không ai có thể thay thế được vị trí của cô trong lòng anh.

Một lần, trong cơn say chếnh choáng giữa đêm khuya, Soobin gửi cho Y/n một tin nhắn. Lời lẽ trong đó nửa như một lời thú nhận, nửa như lời giã từ.
"Anh biết em đang hạnh phúc, và anh cũng không muốn làm phiền. Nhưng nếu một ngày nào đó em thấy cô đơn, hãy nghĩ đến anh. Anh vẫn ở đây, vẫn mãi chờ em quay đầu."

Ngày qua ngày, từng lời cô từ chối vẫn còn văng vẳng trong anh. Anh tự nhủ rằng mình nên dừng lại, rằng đã đến lúc để mọi chuyện qua đi, nhưng lòng vẫn yếu đuối trước hình ảnh của Y/n.

Một chiều mưa, Soobin lại bước đi trên những con đường quen thuộc, lặng lẽ nhìn qua cửa kính của một quán cà phê. Anh không thể ngăn mình tưởng tượng cảnh cô đang ngồi đó, ánh mắt đăm chiêu và nụ cười dịu dàng. Anh luôn tự hỏi liệu có phải anh đang tự chuốc lấy nỗi đau, hay rằng trong tiềm thức, anh vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó họ sẽ có cơ hội.

Suy nghĩ ấy làm trái tim anh đau nhói, nhưng anh không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận sự thật rằng tình cảm này chỉ là mộng tưởng của riêng mình.

Bầu trời mùa đông phủ một sắc xanh nhạt, ánh chiều chập choạng buông mình như tấm chăn mỏng, vừa khẽ khàng, vừa dịu dàng. Soobin đứng dưới tán cây, mắt hướng xa xăm về phía những tầng mây xanh lững lờ trôi. Trong tâm tưởng anh, sắc xanh ấy không chỉ là màu của trời, mà còn là tất cả những cảm giác và kỷ niệm về Y/n.

Màu xanh trong ánh mắt cô ngày hôm ấy - một màu xanh ấm áp như muốn bao trọn mọi nỗi cô đơn và lạnh lẽo trong lòng anh. Dù cô chưa bao giờ nói ra, nhưng ánh mắt ấy đã kể một câu chuyện riêng của nó, lặng lẽ và dịu dàng. Một màu xanh mà anh chưa từng thấy, không phải xanh của biển hay xanh của trời, mà là xanh của tâm hồn - sâu lắng, trầm mặc và đầy ấm áp. Chính sự dịu dàng ấy đã làm tan chảy vẻ ngoài lạnh lùng của anh, để lại trong anh một nỗi niềm khắc khoải mà dù cố gắng quên, anh vẫn chẳng thể làm được.

Khi màn đêm buông xuống, những dải mây đen như muốn nuốt chửng tất cả, anh vẫn thấy sắc xanh ấy lấp lánh trong ký ức. Giống như một vì sao xa xôi, một tia sáng mong manh nhưng kiên cường. Anh tự nhủ có lẽ chính sắc xanh đó là hơi ấm mà anh đã tìm kiếm suốt bao năm qua, một hơi ấm mà anh đã nghĩ rằng không thể tồn tại giữa thế giới giá lạnh này.

Anh nhớ những lúc ngồi bên nhau, ánh sáng từ cửa sổ lọt vào, khiến bóng dáng cô như tan vào không gian mơ màng đó. Soobin cứ thế lặng lẽ nhìn cô, như sợ rằng chỉ cần chớp mắt, khoảnh khắc ấy sẽ biến mất mãi mãi. Trong đôi mắt cô, màu xanh ấy như chứa đựng cả một câu chuyện mà anh không bao giờ có thể chạm tới - một câu chuyện của sự tự do, của những mơ ước, và của tình yêu dịu dàng nhưng quá đỗi xa vời.

Giờ đây, mỗi khi nhắm mắt lại, màu xanh ấy lại tràn ngập tâm trí anh, như một lời nhắc nhở rằng cô là tất cả những gì anh từng khao khát. Mỗi cơn gió thoảng qua như mang theo hơi ấm từ ký ức, kéo anh về những tháng ngày yên bình ấy. Sắc xanh không còn lạnh lẽo, mà trở thành một màu của những yêu thương đã qua - dịu dàng, chân thật và mãi mãi.

Soobin vẫn đứng đó, dưới bầu trời xanh nhạt mơ hồ, thở dài thật sâu như muốn hòa mình vào màu xanh bất tận. Anh thầm thì trong làn gió, như gửi đến Y/n một nỗi nhớ không lời. Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ nghe thấy, nhưng anh hy vọng màu xanh ấy sẽ mãi là hơi ấm, là ánh sáng cuối cùng anh giữ trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip