so blue
Soobin ngồi dựa vào thành cửa sổ, thân hình lưng trần chìm trong ánh sáng nhẹ nhàng của chiều hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày rải lên làn da anh một lớp màu cam ấm áp, pha chút xanh mơ hồ từ bầu trời chiều bên ngoài. Mỗi lần lật một trang sách, anh lại nhè nhẹ thở ra, ánh mắt trầm tư như muốn hoà vào từng con chữ và những dòng suy nghĩ bay bổng trong đầu.
Những dòng văn lướt qua đôi mắt anh, nhưng tâm trí lại mải mê trở về hình ảnh cô ngày hôm ấy. Sắc xanh của bóng tối và ánh sáng quện vào nhau, tạo nên một sắc màu ấm áp – màu xanh không còn chỉ là lạnh lẽo, mà như muốn bao bọc anh trong một cái ôm dịu dàng vô hình.
Anh nhắm mắt lại, để cảm nhận từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làn da, tựa như đôi bàn tay dịu dàng của cô từng khẽ vuốt ve. Trong khoảnh khắc ấy, màu xanh từ bầu trời chiều đã biến thành hơi thở, lan tỏa từng đợt, chạm vào từng khoảng trống trong lòng anh. Một màu xanh nhuốm lên trang sách, lặng lẽ nhưng đầy âm vang.
Soobin vẫn ngồi đó, đôi mắt khép hờ, để mặc cho những ký ức ngọt ngào trôi qua như dòng sông không ngừng chảy. Anh nhớ cảm giác mỗi khi cô ngồi bên cạnh, lặng im, không cần nói gì nhưng cả không gian như ngập tràn sự kết nối sâu lắng. Đôi lúc, chỉ cần cô khẽ chạm tay vào anh, là cả cơ thể anh như tan ra trong một màu xanh mát lạnh, dịu dàng mà vẫn cháy bỏng. Đó là cái cảm giác mà giờ đây, dù có đọc bao nhiêu trang sách, anh cũng chẳng thể nào tìm lại được.
Màu xanh ấy không phải là một sắc màu đơn thuần nữa. Đó là nhịp đập, là hơi thở, là tất cả những gì còn lại của cô trong anh – một phần thân thương, không thể tách rời.
Cuốn sách khép lại trong tay Soobin, để lại một khoảng lặng dịu dàng, nơi ánh chiều tà đang dần tắt ngoài cửa sổ. Sắc xanh của bầu trời nhạt dần, hòa vào màu tím than mơ màng của đêm buông. Anh vẫn ngồi đó, đôi mắt trầm tư hướng về khoảng không vô tận, như muốn tìm lại hình bóng của cô giữa màn đêm yên tĩnh.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của những cánh hoa dại cuối mùa, thoáng chạm vào làn da trần của anh, mát lành và ấm áp như một cái ôm từ ký ức xa xăm. Trong khoảnh khắc ấy, anh mơ hồ cảm nhận được cô đâu đây, như hơi thở của màu xanh đã hòa vào gió, vào đất trời, dịu dàng ôm lấy anh.
Soobin mỉm cười, một nụ cười nhẹ như làn khói mỏng. Anh biết rằng, dù cô không còn ở bên, cô vẫn luôn hiện hữu – trong sắc xanh của bầu trời, trong từng con chữ anh đọc, và trong những khoảnh khắc yên bình như thế này. Cô là màu xanh ấm áp, một sắc xanh vĩnh cửu mà anh sẽ luôn giữ trong tim.
Bầu trời đêm dần bao phủ, nhưng đối với anh, màu xanh ấy chưa bao giờ tắt – nó vẫn mãi ở đó, âm ỉ sáng trong tâm hồn anh như một ngôi sao xa xôi, dẫn lối anh qua từng giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip