Nấu Cơm

Một lúc sau xe đến đón tôi và tiểu thư về nhà. Nhiều khi tôi suy nghĩ có lúc xưng anh với tiểu thư có lúc xưng là tôi, ôi ngôi xưng lộn xộn quá, xưng anh luôn cho rồi, dù gì thì tôi cũng lớn hơn tiểu thư mà.Về đến nhà niềm vui của tiểu thư chưa hết, quá vui khi làm bài rất tốt mà, tôi cũng biết một điều là các anh vệ sĩ trong nhà cũng đang thắc mắc là tại sao tiểu thư lại như vây. Nhưng cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của các anh vệ sĩ siu ngầu đó.

Khi tiểu thư bước ra ngoài đi mua đồ chung với tôi thì tôi nói ý kiến của mình

"tiểu thư có xe đạp không?"

"có, ủa mà chi dạ?"

"đi xe đạp ra chợ, tập thể dục luôn"

"nhưng em không biết chạy xe đạp"

"thì anh chỡ em đi"

"tiểu thư ah nguy hiểm lắm" - người vệ sĩ lên tiếng

"tôi không sao đâu mà, mấy anh khéo lo"

"ah!" - tôi nghĩ ra sáng kiến -" các anh thay đồ bình thường đi, nếu mặc đồ nghiêm túc như vậy thì mọi người sẽ để ý mất, cũng phải cất đi để mắt thoải mái, như vậy các anh cũng dễ bảo vệ tiểu thư hơn" - tôi nói xong thì hai anh vệ sĩ nhìn nhau sau đó nhìn tiểu thư

"hehe.. các anh cứ làm theo lời anh ấy đi, như vậy mọi người cũng thoải mái nửa, các anh lấy xe đạp trong kho ra đi, kiểm tra luôn nha, hôm nay chúng ta ăn mừng lớn thôi" - tiểu thư vung tay cứ như là thoát đi khỏi sự ràng buộc nào đó.

Đi ra chợ cùng với tiểu thư hình như tôi đoán rằng có lẻ lần đầu tiên tiểu thư ra chợ mua thức ăn tươi như thế này, cái mặt thích thú khi thấy mấy con cá đang vung vẩy trong thau nước, gương mặt nhăn nhó khi thấy những thịt bò treo lên, những người bán thịt cầm những con dao thật to chặt thịt, tiểu thư thấy và cứ núp núp sau lưng của tôi.

Đến chỗ bán rau thì tiểu thư có vẻ hý hửng hơn vì rau thôi đâu có gì đâu mà phải sợ. Thế là tiểu thư xung phong lựa rau, giống như lấy lại tinh thần hỏi này bị sợ hú vía với những ông chặt thịt cao to. Tôi nhìn tìm và nhìn xem rau nào tươi thì lấy. nhưng tôi phát hiện có một con sâu nhỏ màu xanh nằm trên mặt rau, nên nhìn sơ chắc không ai để ý. Tôi nghĩ có trò vui rồi đây.

"Tiểu thư ơi... bên tay phải phía trên có bó rau cải xanh kìa"

"Uh uh ... tươi quá, lấy được ah" - tiểu thư chồm tới lấy nó


"tiểu thư ơi ... hình như trên rau có sâu" - tôi giả ngơ như mới phát hiện nhưng từ lâu tôi đã thấy nó trước rồi

"Á......." - tiểu thư quăn bó rau lên quầy rau la vang hết cả chợ điều nghe, tôi tự hỏi mình có đùa quá đáng không nhỉ? nhưng đều tôi không ngờ là tiểu thư ôm chặt lấy tôi cứng ngắt không buôn làm tôi cũng cứng đơ cả người - "nó ghê quá" - tiểu thư lúc này trông như một đứa trẻ mới bị ai ăn hiếp, mà tôi nghi người ăn hiếp chính là tôi.

Đi chợ xong cả tôi và tiểu thư lăn xã vào bếp sau đó sẽ chuẩn bị bữa tiệc nhỏ ngoài trời.
Khi mọi thứ đã hoàn tất.

"Nào chúng ta nâng ly ăn mừng nào" - tiểu thư cầm ly cam dắt của mình va nói

"hì hì ... ăn mừng cho chúng ta vượt qua kì thi suông sẽ, tự thưởng cho những ngày ôn bài thức khuya." - tôi cũng nâng ly cùng với tiểu thư

"hì hì .. ăn thôi, chắc hôm nay món ăn sẽ rất là ngon"

"đương nhiên phải ngon chứ tiểu thư, do chính tay tôi làm mà"

"è... anh mà làm ngon được như vậy là phải có tay tôi giúp vào biết chưa?" - cái mặt đắc thắng của tiểu thư làm tôi nhớ lại cái vẻ mặt sợ con sâu khác nhau một trời một vực

"haha..." - tôi cười phá lên

"nè... cười cái gì đó" - tiểu thư cau mày

"nhớ chuyện đi chợ hồi chiều tiểuu thư gặp sâu, rồi chuyện làm bếp cái gì tiểu thư cũng hậu đậu hết nên mắc cười chứ sao"

"Ê.... anh là osin nông dân của tôi đó, lặng quặng tôi đuổi việc anh bây giờ biết chưa?"

"dạ dạ ... nông dân không dám chọc nữa"

"uh,... ngày mai phải chuẩn bị thật kỉ càng đó, những gì dặn là phải nhớ đó nha, bể show là tôi sẽ giết anh đó" - tiểu thư chỉa con dao vào phía tôi


"dạ dạ... em biết rồi, cho em xin nha" - tôi nhe răng cười

Chỉ nói qua nói lại vài câu thế thôi rồi chúng tôi cũng dùng tiệc nhỏ vui vẻ với nhau, tôi kể rất nhiều chuyện ở dưới quê lúc tôi còn nhỏ cho tiểu thư nghe, nghe đến khúc nào là tiểu thư cười hả hê tới đó. Nhưng lòng tôi vẫn thắc mắc ba mẹ tiểu thư đâu mà để cho tiểu thư sống một mình trong căn nhà to lớn thế này, có thể tiểu thư được toàn vẹn về vật chất nhưng trong tình cảm chắc tiểu thư có vẻ thiếu rất nhiều.

"Mà công nhận anh nấu ăn ngon thật đó, tôi chọn osin cũng hợp lý đó chứ" - mặt cười te tét của tiểu thư nói xong là cho miếng thịt vào miệng

"thế phải tăng lương cho tôi đấy!"

"òe.... không có đâu, anh mà làm không tốt ngày mai hả?..." - mặt hâm dọa

"rồi rồi... biết rồi mà,,,,"

Chúng tôi dùng xong thì cùng nhau dọn dẹp, hôm nay chắc tôi được phụ thôi chứ bình thường thì các bạn biết rồi đó, một mình tôi làm hết mọi thứ chứ tiểu thư là chỉ có ngồi chỉ tay năm ngón và tôi phục vụ tiểu thư thôi.

Lúc tôi lau tay khi rữa chén xong thì tiểu thư đứng đó cứ nhìn tôi hoài

"sao tiểu thư cứ nhìn tôi hoài vậy? bộ dính lọ nghẹ hả?"

"thì em xem thử ngày mai anh sẽ là bạn trai của em thì như thế nào nhỉ?"

"thì cũng là anh thôi" - tôi nhún vai

"không ý em là ngày mai có thể anh sẽ rất khác sao?"

"không khác đâu có thể khác hơn là ngày mai sẽ đẹp trai hơn, thơm hơn, ít nói"

"ủa? sao không nói nhiều?" - tiểu thư ngồi ở trên bàn bếp chống càm nói chuyện với tôi

"nói nhiều thì làm sao tạo ra vẻ sang trọng như tiểu thư muốn"

"uhm... cũng đúng, ah lên phòng của anh đi , lên thử đồ cho em xem lựa đồ sẵn luôn mai khỏi phải mắc công"

"ok" - tôi đồng ý ngay

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip