Tiếp Tục Đi Học
"Ah! nghe sao con gái quá vậy!” - cô ta chọc
“ờ thì ..” - tôi sợ cô ấy phát hện -” tôi thấy tên đó gái trai gì cũng được mà”
“tôi giỡn thôi, chứ trong trường tôi, nhiều đứa con trai cũng tên Shuhua, ủa? anh học tới lớp mấy rồi? tôi đoán chắc lớp 3 -4 gì nghĩ phải ko?”
“không tôi học hết lớp 12”
“HẢ” - cô ta kinh ngạc
“cô làm gì mà bất ngờ quá vậy”
“uhm, tôi nghĩ ở dưới quê khó khăn nên hiếm ai học hết lớp 12” - cô ta uống nước và nói
“uhm, cô nói cũng đúng, nhưng tôi là một trong số hiếm đó”
“Haiz... sắp thi cuối năm chán ơi là chán”
“Ủa? sao vậy? học thì phải thi mà”
“tôi học không giỏi, nên thi sẽ không tốt nên chán”
“Ah thì ra là vậy, vậy thì cô cố gắng đi, than vãn không được gì đâu, cô ngủ ỡ chỗ của tôi nè, tôi ngủ ở trên ghế đằng kia, sáng tôi thức sớm, khoảng 5h. Tôi sẽ gọi cô dậy và cô phải ra khỏi quán, tôi không muốn có phiền phức với ông chủ”
“Nghe rồi, không cần phải căn dặn tôi như đứa con nít đâu”
“hì hì … dù gì cô cũng nhỏ hơn tôi cũng khá nhiều mà :D “ - tôi cười
“Hai.... phiền phức”
Bốn giờ sang chuông đồng hồ kêu. Tôi thức dậy như một thói quen, vương vai và ngáp, khi nhìn sang bên tay trái của mình thấy “cô tiểu thư” cọ quậy, trùm mềm khi bị tiếng chuông đồng hồ báo thức “quấy rầy” giấc ngủ ngon của cô ta. Tôi nghĩ chắc phải cho cô ta nướng them một chút trong thời gian tôi làm vệ sinh cá nhân. Mọi thứ tôi làm rất lẹ không đến 15p là tôi đã mặc quần áo gọn gang rồi, còn cô tiểu thư kia vẫn còn nằm đó trùm mềm.
“Dậy nào cô tiểu thư” – tôi gọi cô ta vẫn cứ trùm mềm và nằm trong đó – “Tiểu thư, cô mà không dậy tôi sẽ tháo mền ra khỏi người cô đó” – tôi vẫn không thấy cô ta phản ứng khi tôi nói như vậy, tôi quyết định lấy chiếc mền ra. Cô ta ngủ ngon thật đấy, nhìn cô ta cứ như cô ta đang ngủ ở nhà cô ta vậy. Có lẽ hết cách rồi tôi phải dung cách truyền thống mỗi lần tôi bắt những đứa em của tôi phải dậy sớm, bằng cách nhún một cái khan và lau mặt chúng, thay vì tôi phải làm với tụi nhỏ , thì tôi làm với cô tiểu thư đang ngủ nướng này thôi.
“Dậy đi!” – tôi lấy khan lau mặt cho cô ta, cô ta giật mình vì có nước thấm vào mắt của mình,cô ta mở mắt khá nhanh, vì cách đó khá tốt và không bao lực.
“Này! Ai mượn anh lau mặt cho tôi hả? có biết tôi đang ngủ hay không vậy?”
“Tôi biết cô đang ngủ, nhưng cô phải dậy chuẩn bị và ra khỏi quán, đêm qua chúng ta đã nhất trí rồi mà”
“Haiz… rồi rồi … dậy thì dậy, mà mấy giờ rồi vậy?” – cô ta ngáp và nói
“ah! 4h30 sáng” – tôi nhìn đồng và nói
“Cái gì????? 4h30 sáng!!!!!!” – cô ta há hóc
“Sao cô ngạc nhiên quá vậy? Tôi thấy bình thường mà”
“Sao mà bình thường được chứ? Tôi chưa bao giờ phải thức sớm như vậy cả, từ nhó tới lớn. Tôi luôn dậy vào 6h sang hoặc trể hơn nếu ngày đó tôi đi học, nếu tôi ở nhà là 9h sáng tôi mới dậy”
“Ôi trời ơi! Nướng gì mà kinh khủng vậy, cô khác với tôi quá!”
“Đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể giống anh được chứ”
“Ủa? con gái thành phố luôn dậy trễ hả?” – tôi nhìn cô ta và hỏi
“Haiz…. Tức chết đi được” – cô ta đập gối
“Ê ê …. Tôi có cái gối ah! Cô làm hư lấy gì tôi ngủ”
“Kệ anh …” – cô ta tức giận bỏ vào nhà tắm và sửa soạn.
Tôi ở ngoài chờ và dọn dẹp mọi thứ trước khi mở quán, 4h30 – 5h30 cô ta mới xong việc vệ sinh cá nhân. Nhưng giờ này để cho cô ta đi thì hơi sớm, sang 5h30 con đường ngoài quán vẫn còn ít người qua lại, tôi cũng không đành kêu cô ta đi ra khỏi quán.
“Tiểu Thư” – tôi gọi cô ta khi cô ta đang mở cửa bước ra
“Gì vậy?”
“Cô ở lại một chút đi, bên ngoài thấy vẫn còn ít người, khoảng tầm 6h cô hãy đi”
“Tôi muốn đi để khỏi thấy cái mặt của anh” – cô ta nói xong mở cửa bước ra khỏi quán.
Tôi chỉ biết nhìn cô ta mà lắc đầu , trong đầu tôi nghĩ “con gái thành phố ai cũng như cô ta sao?”, Tôi dọn lại mền gối thật gọn gang, khi tôi xếp tấm mền thì thấy một cây viết khá đẹp, tôi thấy nó bên ngoài được bọc lớp gì đó bạc bạc trắng, khá sang, rớt ra từ trong cái mền của tôi. Tôi tự hỏi nó từ đâu ra. Chắc cây viết này là của cô tiểu thư kia, tôi cất nó chờ hôm nào đó khi cô ta ghé lại tôi sẽ trả cho cô ấy.
Tối hôm đó khi tôi dọn dẹp xong mọi thứ thì thấy cô ta đang đứng ở ngoài cửa kính nhìn vô, cô ta nhìn thấy tôi và gõ cửa. Tôi đi ra mở cửa cô ấy bước vào và hỏi liền tôi.
...........
“này! anh có thấy cây viết của tôi không?”
“Cây viết màu bạc bạc hả?”
“uhm! nó đó, anh giữ hả, trả cho tôi đi”
“uhm, để tôi đi lấy” - cô ta đi xuống bàn ngồi với vẻ mặt buồn chán - “nè” tôi đưa cho cô ây
“hết hồn tưởng nó mất rồi chứ” - cô ta mừng khi thấy cây viết mà chẳng thèm cám ơn tôi lấy một câu
“nó chỉ là cây viết thôi mà, làm gì mà cô phải mừng dữ vậy?”
“nó không phải là cây viết bình thường”
“ah! bạn trai cô tặng chứ gì, tính ra cô thương hắn ta dữ”
“KHÔNG PHẢI, hắn không đáng để cho tôi thương yêu” - cô ta phản ứng làm tôi giật cả mình - “anh có biết cây viết này được làm bằng vàng không hả?”
“vàng, đó giờ tôi chưa thay vàng nào màu trắng cả”
“uhm, quê mùa như anh mà biết cái gì” - cô ta nhìn tôi , tôi nhíu mày - “ nó là cây viết kỉ niệm của ba tôi để lại cho tôi”
“Ah! hiểu rồi, xin lỗi vì hồi nảy nói cô vậy”
“thôi được rồi, cám ơn vì giữ cây viết dùm tôi”
“Ờ không có gì, ít ra cô cũng lịch sự hơn ban đầu mà tôi gặp” - cô ta phản ứng bằng ánh mắt sẹt lửa
“Tôi ngồi đây chút được không? lát nửa có người đến đây rước tôi”
“Uhm, cứ tự nhiên thôi” - tôi nhún vai
Tôi và cô ta cũng chẳng thèm nói với nhau lời nào, tôi thấy cô ta cứ ôm cây viết ngắm mãi, cô ta nhìn nó như đặt hết cả yêu thương vào nó. Uhm, có thể nó liên quan đến kỉ niệm gì của cô ta và ba của cô ấy. Tôi cũng muốn hỏi thăm cô ấy nhưng xen vào chuyện gia đình của người khác thì quá vô duyên. Nên tôi đã bỏ ý định đó.
Vài phút sau một chiếc xe hợi đậu đằng trước cửa, có người đến rước cô ta đi. Họ nhìn có vẻ hình sự quá , không biết cô ta đang gặp chuyện gì nhỉ? Tôi chỉ biết đứng ngoài cửa nhìn họ đi thật xa. Sau đó về cái nệm nhỏ bé của mình và đánh một giấc tới sáng.
…...................
MỘT THÁNG SAU
Kể từ ngày cô ta được người đưa đi tôi không còn thấy cô ta đến quán trà sữa, công việc của tôi vẫn là một con gấu vàng đứng tiếp khách. Nhưng ngày hôm đó ông chủ gọi tôi vào và nói chuyện.
“con ngồi đi” - ông chủ tươi cười
“dạ ông chủ gọi con có gì không ah?”
“hì hì … một tháng con làm việc ở đây thấy sao?”
“dạ, con thấy rất vui làm cũng không có mệt nhọc gì lắm. ở đây anh chị và ông chủ đối xử với con rất lớn”
“uhm... con biết hôm nay là ngày gì không?”
“dạ thì cũng là một ngày bình thường, con vẫn phải làm việc và mọi người cũng vậy”
“hà hà … con thật ngây thơ đó Yeh Shushu ah”
“dạ. ý bác là sao?”
“không lẽ con làm việc mà không nghĩ đến ngày mình được lãnh lương”
lúc này tôi mới nhớ ra rằng tôi đã làm việc ở đây một tháng rồi, đúng môt tháng và hôm nay tôi được lãnh lương. “Dạ dạ …” tôi cười rất tươi
“Con mà quên là ta lấy luôn đó” - ông chủ cười - “ đây là tháng lương đầu tiên của con là 20.000 won”
“20.000 won” - tôi như hét lên - “ với tôi đó là số tiền lớn, nó đủ cho tôi trang trải ở đây và gửi về cho lũ em học hành”
“con sẽ không cần phải làm con gấu nửa”
“sao ông chủ? con con làm gì sai mà ông chủ muốn đuổi con đi, con có sai chỗ nào thì ông chủ cứ la cứ phạt nhưng đừng đuổi việc con” - tôi xanh mặt khi nghe ông chủ nói vậy
“con làm rất tốt, ta không có gì phải phiền hà hết”
“nhưng sao con không được làm con gấu nửa”
“vì … ta sẽ cho con làm công việc khác với mức lương cao hơn” - ông chủ cười đắc chí
“thật hả ông chủ” - tôi vui mừng
“uhm. ta nói thật mà, vì ta thấy con rất siêng năng và chăm chỉ, nên ta đã quyết như vậy
“dạ, vậy công việc mới của con là gì”
“con sẽ là người pha chế trà sữa”
“pha chế trà sữa”
“uhm! con sẽ được học nó từ ta”
Tôi hạnh phúc và ngạc nhiên khi thấy tôi được ông chủ tin tưởng đến vậy, tôi sẽ chăm chỉ cố gắng làm việc để không phụ lòng tốt của ông chủ đối với tôi. Buổi tối hôm đó ông đã chỉ cho tôi cách pha chế đơn giản nhất, ông bảo tôi phải học thêm một thời gian nửa thì tôi mới có thể đứng ra pha chế cho khách uống được.
Lý do quán trà sữa đông khách đó chính là hương vị đặc biệt ở mỗi ly trà sữa, phong cách của quán và nhân viên phục vụ. Đó là tin mừng với bản thân tôi và cả đứa em. Tôi đã gửi phân nửa số tiền cho mấy đứa em của tôi, khuyên chúng học hành chăm ngoan, nghe lời thằng ba. Tôi sẽ sớm nhanh về thăm chúng.
Tôi luôn hoàn thành tốt những gì mà ông chủ đã dạy cho tôi. Tôi tìm kiếm nhưng cách pha chế và học hỏi thêm từ ông chủ. Có những lúc tôi làm sai bị ông chủ la va trách phạt. Điều đó làm tăng thêm độ quyết tâm của tôi, và tôi bắt đầu yêu trà sữa từ lúc nào cũng không biết.
Và một ngày nọ ông chủ nói chuyện với tôi , tại căn nhà của ông chủ.
“Nghĩ một lát đi con lát nửa rồi làm tiếp” - ông chủ nghỉ tay và lại bàn ngồi
“dạ”
“con học trà sữa cảm thấy thế nào?”
“con thấy thích nó, mùi vị của trà sữa nó rất lạ, ở dưới quê con chưa biết về nó, nay được biết nó, được thử nó và còn được pha chế nó”
“con học đến lớp mấy con nghĩ vậy Shushu?”
“Dạ, 12”
“12, cũng khá đó chứ, sao con không học tiếp đại học, tương lai của con sẽ được mở rộng nhiều hơn”
“Dạ tại ba mẹ con mất sớm, một mình con phải lo cho ba đứa em ăn học ,nên không có khả năng để đi học tiếp tục”
“uhm.... “ - ông chủ im lặng suy nghĩ tôi không biết ông chủ đang nghĩ gì có vẻ nó khá nghiêm trọng - “ta có ý này, ta sẽ cho con đi học và ôn thi để thi đại học”
“dạ??” - tôi không biết mình có nghe lầm không -” nhưng con …. “
“đừng ngại, xem như ta cho con mượn, khi con đi làm trả ta sau cũng được, còn không có gì ta có thể trừ vào lương của con một chút, xem như con trả từ từ, khi nào trả xong thì thôi”
“bác không sợ con sẽ giật của bác sao?”
“hì hì … ta tin con” - ông chủ mỉm cười
Vài ngày sau ông chủ đưa tiền cho tôi đóng tiền tại trung tâm ôn thi đại học. Và tiền để mua sách vỡ, lâu lắm rồi tôi mới đụng đến trang vỡ trắng thế này, nó làm tôi nhớ những ngày học ở dưới quê, ngồi trên lưng trâu ôm cuốn tập học bài, ngồi cùng lũ ban ngồi dưới gốc đa tán lá rộng cùng học bài cùng vui đùa. Tôi đang ở một nhà sách nhỏ ở trong thành phố, tôi tìm những cuốn tập có giá trị nhỏ nhất, những cây viết nhỏ nhất. Khi đang lựa mấy cây viết và cuốn tập thì tôi đụng trúng một người
“Ây da! đi đứng kiểu gì vậy?” - cô gái la lên
“dạ, tôi xin lỗi xin lỗi” - tôi quay lại nhìn xin lỗi liên tục và nhận ra người tôi đụng chính là Soojin. Tiểu thư mà cách đây một tháng tôi không thấy cô ta nửa
“Ủa? sao lại là anh?”
“Ờ …. tôi đi mua tập vỡ để đi học”
“Đi học! bộ cướp ngân hàng hay sao mà có tiền học vậy” - cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới
“Tôi không có làm bậy! ông chủ giúp tôi học thôi!”
“Ah! ông chủ quán trà sữa tốt lắm đấy! ráng mà học đừng phụ lòng ông chủ”
“Uhm tôi biết rồi! ủa? sao cô biết ông ta rõ quá vậy! “ - tôi thắc mắc
“thì ông chủ đó là bạn thân của ba tôi”
“cô cũng mua sách vỡ ah!”
“uhm, học với chả hành chán quá!” - cô ta than thở - “nào là Toán Lý Hóa muốn khùng lên” - cô ta có vẻ bức xúc khi bị mấy môn tự nhiên chen ep
“tôi nghĩ nó học không khó lắm đâu” - tôi khuyên cô ấy
“anh biết gì mà nói”
“ủa? nhưng sao cả tháng nay khong thấy cô ghé quán trà sữa nửa”
“ah! Tôi dọn nhà rồi chuyện gia đình tôi, nên tôi không qua đó vậy thôi”
“ah ra vậy”
“Thôi đi tính tiền rồi đi về” - cô ta nói
“tôi cũng vậy”
Lúc ra tính tiền thì tôi nhường cho cô ta tính trước.
“Của em là 10 won”
“dạ chị đợi chút” - tôi thấy cô ta cứ lục lục và lầm bầm -”ủa? đâu rồi? cái bốp đâu rồi”
“ủa sao vậy?” tôi hỏi
“chết rồi, tôi để quên bốp ở nhà mất rồi, trời ơi! cái ngày gì ah” - cô nhăn nhó
“cô kiếm kỉ lại xem”
“kếm muốn nát rồi, không có, bực quá đi” - lúc đó tôi kiểm tra lại xem đồ mình mua của mình và cô ta có đủ tien không , cũng may tất cả vẫn đủ.
“tôi cho cô mượn”
“KHÔNG” - cô ta phản ứng gay gắt
“sao cô lớn tiếng với tôi quá vậy” - tôi thấy lòng tốt của mình bị xúc phạm
“mặt tôi như vầy đi mượn tiền của anh hả? không bao giờ”
“nhưng nếu cô không trả tiền sao cô lấy sách”
“hừ … tiền đâu” - cô ta đổi ý
“nè” - tôi đưa
Khi tính tiền xong cô ta bước vào chiếc xe hơi.
“Này! có 10 won không!”
“dạ có thưa tiểu thư” - tài xế trả lời
“đưa tôi trả cho tên này, tôi mua đồ quên mang theo bốp” - tài xế đưa tiền cho cô ta.
“trả cho anh, coi như không ai nợ ai”
Cô ta bước vào xe, tôi nhìn cô ta với ánh mắt cũng không quá ngạc nhiên lắm. Vì tính cách và thái độ mấy lần tiếp xúc cũng đã thấy, nhưng tôi nghĩ không lẽ đối vói tất cả mọi người cô ta đều làm như vậy ah! Cứ như là mụ phù thủy vậy. Thật là quá đáng.
May mắn của tôi là trung tâm ôn thi đại học nằm gần ở quán tra sữa, tôi đi bộ ra đó chỉ mất khoảng 15p là đã đến trường. Khi tôi đến trung tâm cùng lúc đó có một chiếc xe hơi khá sang trọng đậu tại trường, tôi thấy các sinh viên ở đây đưa mắt nhìn chiếc xe hơi đó, người bước xuống xe là cô ta. Sao tôi đi đâu cũng thấy cô ta thế này, người khác nhìn cô ta với vẻ mặt ngưỡng mộ, có thể do nhà cô ta giàu chăng, ơ không … hôm nay nhìn kỉ cô ta cũng khá đẹp. Cô ta vào lớp có hai vệ sị đi theo sau lưng... tôi nghĩ có khi nào cô ta tắm cũng có nguời đứng canh không?
Cô ta đi ngang qua trước mặt tôi sau đó đi lùi lại. nhìn tôi với ánh mắt khá kiêu căng.
“Ah! anh học cùng trung tâm với tôi ah!”
“Uhm....”
“anh có học chung lớp tôi không vậy!” - tôi đơ mặt nhìn cô ấy - “quên! anh đang ôn thi đại học, còn tôi thì đang học lớp 10. bye!” - cô ta vẫy tay và tiếp tục đi.
Sau đó tôi phải nhận từ xung quanh bao nhiêu ánh mắt nhìn tôi, tôi chỉ biết đi thẳng vào lớp và xuống dưới góc bàn ngồi, trong lớp cũng nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Cũng không hiểu chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip