1

[ mẫu văn nhỏ giới thiệu ]

từ lúc còn nhỏ xíu, yeonjun và soobin đã đồng hành cùng nhau. chơi chung với nhau suốt, cứ đi đâu là phải đi chung mới chịu cơ. ấy thế mà sau 1 cuộc cãi vã nhỏ năm 8 tuổi, hai bạn nhỏ đã không còn thân thiết như xưa, ai đi đường nấy. nhưng duyên nợ của họ còn chưa trả xong, từ cấp 1 đến cấp 2 rồi cấp 3, bọn họ đều như bị dây xích chiền chói, hễ nhập học thì sẽ cùng trường nặng hơn nữa sẽ cùng lớp.

oan gia ngõ hẹp, miễn đi đâu cũng sẽ đụng nhau mặt nhau. đã nhiều lần bọn họ hiểu lầm đối phương theo dõi mình mà nhào vào đánh lộn, hai gia đình cũng biết cớ sự, nhưng không tài nào ngăn nổi hai thằng con trời đánh không sợ trời không sợ đất.

hai bên đau đầu không nguôi, cho đến khi cả cùng nhau bị bắt cóc khi vừa bước vào năm 2 phổ thông, họ cùng nhau bị đưa lên chiếc xe been lớn, rồi chuyển tới vùng ngoại ô cách đó khá xa.

yeonjun bị trói cả tay lẫn chân, còn soobin bị đánh bất tỉnh khi tay chân vẫn toại ngoại. kẻ yếu thế thì bị vậy, còn tên kia cao to hơn thì không trói.

soobin tỉnh dậy thì đã là chuyện của hai tiếng sau, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là yeonjun nằm bất động trên vũng máu bê bết, thật may thay hắn kiểm tra thì hơi thở của yeonjun vẫn còn, chỉ là hơi yếu so với bình thường.

hắn cởi trói cho yeonjun, rồi cố gắng đạp đổ cánh cửa sắt đã cũ kĩ. lúc đó soobin chỉ có 2 lựa chọn, một là cả yeonjun và hắn sẽ chết, hai là hắn sẽ ôm yeonjun nhảy xuống đường khi chiếc xe vẫn còn di chuyển. xui thì soobin sẽ chết nhưng yeonjun vẫn an toàn, may thì cả hai sẽ toàn mạng.

soobin lúc đó sợ lắm chứ, tay chân hắn vô cùng run rẩy, cảm giác nếu hắn chỉ vô tình trễ một nhịp thôi thì hắn sẽ không gặp lại yeonjun nữa, hắn sẽ phạm tội giết người khi không cứu được anh rồi bị tống xuống địa ngục, còn yeonjun lại cô đơn nơi thiên đường.

chỉ còn cách ngậm ngùi nuốt đi những suy nghĩ điên rồ của mình, hắn ôm lấy yeonjun vào lòng rồi bế anh lên, cố gắng bao bọc lấy cơ thể đỏ chói của người đó.

soobin đã thật sự nhảy xuống. và cả hai an toàn thoát nạn

sau sự cố đó, soobin được đưa tới bệnh viện và kèm theo đó là đợt chuỗi ngày soobin mất trí nhớ, hắn không nhớ gì về bản thân, về cuộc sống lúc trước.

yeonjun khi đã hồi phục đã đến chăm lo cho hắn, giúp hắn đủ điều chỉ mong hắn mau chóng bình phục trí nhớ, trở về với soobin đanh đá khó ưa ngày xưa. anh thật sự không quen khi soobin lúc đó là một chàng trai nhẹ nhàng, dịu dàng và có chút ấm áp, nhiêu đó cũng làm dịu đi phần nào trong anh, nhưng yeonjun thấy vậy không đủ, đây không phải soobin mà anh quen.

công sức của yeonjun bỏ ra sau 2 tháng dài đằng đẳng là một soobin bình thường, hắn nhớ lại mọi thứ. nhưng lần này có chút lạ, hắn không còn ghét bỏ yeonjun như xưa mà bắt đầu bám víu, rồi trong mối quan hệ của họ thay đổi theo chiều hướng không còn dừng lại ở mức " bạn bè "

_________________________

1. yeonjun đang ngồi vắt chéo chân, tay cầm chiếc smartphone của mình ung dung lướt facebook. anh đang cười thả ga với mấy post trên mạng thì lướt trúng một đoạn caption dài ngoằng.

" các bạn biết không ? khi gay làm tình với nhau sẽ chẳng bao giờ nhanh chóng được. họ phải qua đầy đủ các bước, nếu không người nằm dưới sẽ đau lắm đó, thêm vào nữa là họ đều là đàn ông mà. chắc mạnh mẽ lắm !!! "

kết post là một bức họa trần truồng, yeonjun tò mò phóng to bức ảnh trắng đen, chăm chú nhìn vào từng nét vẽ, cố gắng soi thật kĩ vài điểm thì bỗng dưng thốt lên

" wa ? soobin có trong bức ảnh luôn "

" mày coi cái chó gì đấy ? " thì ra soobin mà anh thấy trong bức ảnh chỉ là hình ảnh phản chiếu của soobin đang đứng phía sau quan sát nhất cử nhất động của anh thôi.

soobin vừa nói dứt câu đã giật lấy điện thoại anh, còn giữ tay anh lại ngăn anh di chuyển rồi làm loạn.

" a thì, tao học thêm để đè mày đó "

" như con nhái mà đòi đè tao hả ? "

nói rồi hắn đứng dậy vác yeonjun đang hoảng loạn vào phòng.

2. soobin và yeonjun trong đợt kiểm tra chất lượng đầu năm. hắn ngồi trên anh một bàn, bên cạnh anh là beomgyu còn chung với hắn là người yêu beomgyu tên taehyun cũng là bạn chí cốt của hắn.

như bao ngày thường, yeonjun cùng bạn soobin nắm tay nhau bước trên con đường trải dài đến trường, vừa đi yeonjun vừa ngân nga bài hát tình yêu rực rỡ

đến trường đã gặp ngay taehyun và beomgyu đang cãi nhau dữ dội, vây xung quanh là đám người lắm chuyện đang đua nhau hóng hớt. bên này, hai người họ không hề thấy đông mà lui, đã vậy còn cãi nhau to hơn, còn nhiều lần đụng chạm như thể sẽ mỏ xẻ nhau ở đây vậy.

yeonjun cũng bước đến can ngăn nhưng chỉ kéo được mỗi taehyun ra, beomgyu đang dư sức thấy taehyun vào thế khó lại càng sung. đang định lao vào thì bị soobin nắm áo kéo lại, taehyun nhờ ơn hắn mà tai qua nạn khỏi.

mãi 2 tiếng sau, yeonjun mới biết được họ cãi nhau vì chiếc bánh nhỏ, beomgyu kể rằng taehyun đã ăn 5 cái rồi nhưng em chỉ ăn được có 4 cái thôi, cái cuối cùng sẽ phải là của em mới đúng.

còn taehyun đã nói lại với soobin một tình tiết khác, cậu nói beomgyu quá khó khăn và tính toán, taehyun có thể nhường 100 cái bánh cho em, chỉ vì em quá ham ăn nên taehyun không kìm nổi mà lỡ cáu, thêm nữa beomgyu lại hiểu lầm cậu giành ăn với em nên mới như thế.

sau đó 2 tuần thì hai người họ cũng huề nhau, kẻ cãi nhau thì thanh thản, người can thiệp thì đau khổ.

3. soobin điên rồi, ngày hôm nay hắn đã cùng yeonjun về nhà, bỗng trên đường đi họ bắt gặp được người cũ của yeonjun, gã ta nhu nhược đi đến và bắt chuyện với yeonjun, bất ngờ là yeonjun vẫn trả lời gã mà không hay biết soobin đã tức đến phát điên.

nhưng bây giờ soobin còn chưa thổ lộ, mà họ chưa phải tình nhân nên không có quyền hạn được lên tiếng. soobin chỉ đành nuốt tức vào trong lòng.

đến sau khi yeonjun đuổi khéo gã thành công, anh quay lại nhìn soobin thì đã thấy hắn đứng quạu quọ từ lúc nào, yeonjun sốt sắng giải thích rằng đây chỉ là phép lịch sự tối thiểu thôi.

nhưng yeonjun đâu biết được tiếp theo anh sẽ gặp một cảnh tượng không thể nào quên được.

" soobin ơi, mày khóc à ? "

hắn quả thật đã khóc, giọt nước tràn ly mà vô thức rơi lệ. cái lạnh rét của mùa đông inh ỏi làm soobin luôn đồng đều run lên, yeojun xót hắn mà ôm soobin vào lòng. không vì cái gì cả, anh cảm thấy mình phải khiến soobin hạnh phúc, chứ không phải khóc lóc như này.

mặc khác, một mặt tối có lẽ yeonjun sẽ chẳng thể nào biết được, sau cái giọt lệ đầy đánh thương là đôi môi mỏng nhếch lên thỏa mãn

4. soobin thật sự là muốn chết.

hắn đã quát tháo yeonjun chỉ vì anh lỡ làm ướt tờ thuyết trình của mình, soobin tiếc công hai ngày mà trực tiếp nổi giận, còn cố ý đẩy yeonjun vài cái, hắn còn đuổi cả yeonjun ra ngoài với lý do nhìn mặt anh là thấy ghét rồi.

nhưng yeonjun chỉ vì lo cho hắn nên mới lấy cốc nước cho soobin uống lấy sức mà ?

soobin không hề cảm kích mà cho là yeonjun lắm chuyện, hắn bảo yeonjun cứ mặc kệ hắn. hắn sống chết ra sao cũng không phải chuyện của yeonjun.

lời nói soobin nói ra như dao cứa, yeonjun thề sẽ nhớ từng câu nói, từng biểu cảm của hắn rồi khắc nó vào tim mãi mãi không quên.

đúng như nguyện vọng của soobin, ngày hôm sau yeonjun đã dọn ra khỏi kí túc xá của hai người. soobin đang tự nghĩ làm sao sống một mình mà có thể làm hết đống chuyện vặt thì từ đâu một kang taehyun bay tới.

taehyun kể rằng yeonjun đã đá cậu ra ngoài rồi chiếm lấy beomgyu, nghe đâu yeonjun khóc nhiều lắm. soobin nghe thế cũng có chút áy náy nhưng hắn vẫn chăm chăm là mình đúng nên cũng bỏ qua.

đã 5 ngày trôi qua, yeonjun không hề ngó ngàng tới hắn nữa, mọi lần gặp mặt ngẫu nhiên anh đều tránh né rồi lẫn đi. yeonjun cũng kéo beomgyu đổi chỗ rồi, anh trực tiếp giành bàn đầu với hai cậu học sinh khác rồi chuyển đi ngay trong ngày đầu, taehyun cũng không hiểu sao hai tên này giận nhau mà beomgyu và cậu cũng phải chia ly.

bỗng nhiên một hôm, yeonjun đi tìm một quyển sách ở thư viện thì vô tình gặp soobin đang ôm eo một cô nào đó ở góc khuất phòng. yeonjun chỉ lơ đi rồi về lớp.

khoảng 2 tuần sau, soobin mới nhận ra được tính quan trọng của vấn đề, mọi cách thức liên lạc với anh đều bị anh cắt đứt, yeonjun chặn hết tất cả khả năng soobin có thể làm để tìm được anh.

soobin khóc lóc van xin taehyun, mong cậu sẽ giúp hắn nối hòa nhưng cậu cũng hết cách, yeonjun đã muốn từ bỏ thì làm sao người ngoài như cậu níu kéo được ?

trong một lần đi vào bar nhâm nhi ít rượu, hắn đã đau khổ kể lể với một anh tiền bối hơn mình hai tuổi

" anh ơi, yeonjun không nhìn mặt em nữa "

" mày tệ, gặp tao thì tao sẽ lao tới rồi .. chắc chắn sẽ mềm nhũn mà tha thứ "

_

" aaaaaaaa, dm điên rồi, choi soobin !!!!! "

" mở raaaaa "

" dmdm điên à ?? "

soobin quả thật nghe lời tên tiền bối, đến đập cửa phòng yeonjun um sùm vào lúc 1 giờ sáng, yeonjun đang ngủ bị đánh thức thì tiến ra dự tính sẽ mở cửa rồi mắng tên điên một trận, ai dè chưa kịp mở thì bên ngoài đã có tiếp đập đùng, soobin hóa điên cứ gào lên rồi đập cửa inh ỏi.

yeonjun nghe thế cũng sợ, anh đứng chắn cửa miệng thì liên tục hối thúc soobin đi về, nhưng hắn nào nghe chứ ? chứ bỏ ngoài tai lời van xin quỳ lạy của yeonjun mà la hét.

beomgyu lúc này vừa hay tỉnh giấc, với cái tính nết trẻ trâu vốn có, beomgyu đã vô thức mở cửa rồi đẩy yeonjun ra ngoài, anh vì bất ngờ cũng không kịp phản kháng, lập tức bay vào lòng ngực của soobin.

" về đi, đang ngủ à. phiềnnn "

"... "

"..."
_

" mày làm gì chù ụ vậy yeonjun ? " beomgyu ngơ ngác, yeonjun từ sáng giờ mặt mài đã đen xì, lâu lâu còn liếc em với cặp mắt bén ngót.

" câm mồm "

soobin : " hihi =)))) "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip