10
"Soobin...mẹ thật sự hết nói con rồi,mẹ thấy Yeonjun dễ thương lắm,con đừng làm gì tổn thương nó,nếu không yêu thì nhanh chóng chấm dứt đi" Bà Ora ngồi cùng Soobin và Ha Eun ở bàn ăn,ngay từ lúc trở về từ Trung tâm thương mại,bà không ngừng thở dài suy nghĩ,chẳng qua là bà hiểu Soobin,người con mà bà đẻ ra lại có cái tính cách quái gỡ như vậy,bà rất phiền lòng về nó,ngoài chuyện khuyên bảo ra bà cũng chẳng làm gì được,cứ cầu nguyện trong lòng rằng ông trời sẽ phái một người xuống,ban cho nó 1 bài học nhớ đời để nó bỏ cái tính đó mà thôi...
Không riêng gì bà,Ha Eun bên cạnh cũng rất trầm tư,nụ cười của anh Yeonjun đẹp lắm,cô nhìn nó mà mường tượng ra khung cảnh chiến trường đẫm máu dưới cơn mưa có cầu vòng vậy,vừa bi đát vừa hồn nhiên,tất nhiên cô không muốn sự bi đát bao trùm lấy anh,Nụ cười ấy thật đẹp,thứ mà cô sau này nhất định phải bảo vệ trước tên anh trai kỳ quặc kia...
"Con cũng muốn dừng lại lắm rồi mẹ ạ" Soobin chầm chậm ăn rồi bình thản nói,lời nói thốt ra nhẹ tênh khiến 2 người kia sởn óc
"Thế anh nhanh chóng dừng lại với anh ấy đi,em xin anh,đừng khiến người khác đau khổ nữa" Ha Eun đặt đũa xuống,khép 2 bàn tay lại,thành khẩn nói
Anh hơi cau mày,sắc thái mặt không hề thay đổi nhìn nó
"Anh cũng muốn lắm chứ nhưng.."
"Muốn thì tìm cách không muốn thì tìm lý do"
"Thật sự,mẹ rất ghét cái tính của con,mẹ rời Hàn không phải để con tự do quậy phá mà để cho con thấy cô đơn,muốn con nhanh chóng tìm người bầu bạn....Nhưng,nước đi này,mẹ đã sai"
Bữa ăn gia đình tối ấy vô tình là nơi chuyện trò tâm sự của ba mẹ con,Soobin cũng tự nhìn nhận bản thân mình,thật ghê tởm nó,anh thật không biết mình đã biến thành con người như vậy khi nào,vào lúc bố và mẹ anh ly hôn chăng?
Soobin đã hứa với 2 người họ sẽ nhanh chóng chia tay với cậu,sẽ nhanh thôi....nhanh thôi...
Cái nhanh ấy tận 1 tháng sau,2 người họ cứ mặn nồng như vậy,Yeonjun cũng đã ngày càng lún sâu với cái sự quan tâm mang đầy sự "chết chóc tìm ẩn của anh",đúng thật là mật ngọt chết ruồi mà,sự quan tâm đó đã tuyệt tình gặm nhắm Yeonjun đến mức chẳng chừa cho cậu đường lui
Hôm nay vừa hay là kỉ niệm 2 tháng quen nhau,anh và cậu đã chuẩn bị từ rất sớm để đi đến quán cofe gần trường mà 2 người học
Đón 2 người là cơn mua phùn tầm tã,cậu ngồi trong xe,nhìn ngắm con đường mù mịch,kính xe bị mưa bám lên nhem nhuốc....Phía trước,cần gạt nước ô tô không ngừng di chuyển lên xuống kêu lên liên hồi
Soobin ngồi trong xe,hờ hững đánh vô lăng về hướng Quán Cafe,sau một hồi nó dừng lại phía trước,anh quay ra hàng ghế sau,lấy ra một chiếc ô màu đen tuyền rồi ân cần mở cửa,bật ô lên
Anh cùng cậu tiến vào,bên trong đa số là khách tránh mưa ở lại quán nên cũng không đông lắm...
Anh và cậu đi đến quầy oder,gọi ngay 2 cốc Americano đá rồi tiến lên tầng hai vì đa số bàn ở tầng 1 đã đầy do nhiều người ngồi tránh mưa..
Yeonjun chọn 1 chiếc ở góc vì không muốn người này người kia xì xào về 2 người,Họ vừa ngồi xuống cũng là lúc người phía sau quay lại
"Anh hai?"
"Ha Eun?"
Cô bé há hốc mồm trước cảnh tượng trước mặt,bên cạnh anh Soobin là anh Yeonjun sao? Cô cứ tưởng 2 người họ chia tay sau buổi nói chuyện rồi ấy,Ha Eun thật sự kinh ngạc trước tình huống này
"Chào em" cậu chậm chạp mỉm cười,mắt híp lại sau đó cũng ngồi xuống
Ha Eun đầy lo lắng và hoảng hốt nhìn Soobin rồi nhìn cậu,hơi cau mày
Hơn 30 phút trong quán cafe,Ha Eun và Yeonjun không biết đã nói những gì,luyên thuyên trên trời dưới đất..Yeonjun thừa nhận,cậu không thích tiếp xúc người lạ nhưng riêng cô bé Ha Eun này,càng nói chuyện lại càng hợp nên cả 2 cũng nhanh chóng làm thân với nhau
Thật sự khi nhìn thấy Ha Eun lanh lợi và hồn nhiên như vậy,bỗng chốc cậu lại nghĩ đến Choi Chung Hee- người em trai quá cố của cậu.
"Em và Ha Eun ngồi ở đây nhé,anh vào nhà vệ sinh một lát" Soobin nói rồi đứng dậy nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh để lại cậu chỉ biết cười mỉm bất lực và Ha Eun với vẻ mặt đầy khinh bỉ kia
Anh đi xuống cầu thang tiến vào nhà vệ sinh ở đối điện ...
Quay về với 2 người bọn họ
"Anh Yeonjun,anh biết không,lúc nhỏ anh Soobin cởi chuồng tắm mưa bị cô bé hàng xóm nhìn thấy,từ đó anh ấy không tắm mưa nữa" Ha Eun vừa kể quá khứ đầy xấu hổ của Soobin vừa cưòi không ngậm được mồm bởi sự dễ thương xen lẫn hài hước của anh lúc nhỏ
"Thật sao? "Cậu cũng không khác gì mấy,liền bật cười khúc khích khi nghe cô kể
"Vâng...haha..."
"À anh Yeonjun này,em nghe nói anh học mỹ thuật hả?"
"Ừm..anh học mỹ thuật"
"Uii trời ơi,đúng hợp đôi luôn nha,anh Soobin lúc nhỏ vẽ đẹp lắm"
"Anh thấy anh ấy vẽ rồi,công nhận rất đẹp"
"Có một cái đáng tự hào là tranh của anh ấy được chủ quán trưng bày ở đây đó"
"Ồ...sao trưng bày được hay thế?" Yeonjun trầm trò,người học mỹ thuật như cậu đây nếu không chủ động thì mãi mãi cũng không có một vị trí trưng bày,huống hồ gì Soobin,anh ấy vốn không học vẽ...
"Thì quán này của bạn em mà,lúc mới thành lập em tặng nó bức tranh ảnh vẽ đó,anh muốn xem không,ở ngay cầu thang đây này"
"Ừmm...cũng được...Nhưng" cậu vừa gật đầu đã có bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cậu..
"Không sao đâu....nhà vệ sinh đối diện cầu thang,anh Soobin ra sẽ thấy tụi mình" Hiểu được nỗi lòng của anh,cô bé liền lên tiếng trấn an..
.
"Anh thấy sao"
"Rất đẹp" Yeonjun gật gù
Cầu thang được thiết kế theo kiểu chữ L nên sẽ có 1 chiếu nghĩ ở ngả rẽ,bức tranh được đặt ngay ấy
Ha Eun mỉm cười rồi lấy điện thoại ra,vẫy vẫy tay ngụ ý muốn cậu tạo dáng
Yeonjun gật đầu rồi cũng hậu đậu tạo được 1 dáng đại trà,để bức tranh có chiều sâu hơn nên Ha Eun lùi về sau để chụp trọn cả khoảnh khắc vào khung hình
"Nào 1.....2..... Áaaaaaaa" Vừa lui ra sau,cô đột nhiên bị hụt chân,lăn vài vòng xuống bật thang trực tiếp ngất xỉu
"Ha Eun" Yeonjun cũng nhanh nhảu chòm đến nắm lấy tay cô nhưng chẳng kịp nữa
"Ha Eunnnn" Khung cảnh được Soobin hoàn toàn nhìn thấy,với góc nhìn của anh,Soobin thấy rằng Yeonjun dang đưa tay ra xô cô em gái,chẳng nghĩ nhiều được như thế anh liền chạy đến đỡ Ha Eun dậy
"Yeonjun....Em..." Soobin ở phía dưới nhìn lên,đôi mắt thoát ra khí tức lạnh lẽo
"Emm..." Yeonjun lúng túng,đầu óc trống rỗng,cậu không biết nên giải thích ra sao,nhìn vào đôi mắt của anh,cậu khẽ rùng mình,đôi tay cậu bắt đầu run lên...Với 1 người tâm lý u khuất như cậu,nếu nói cậu không suy nghĩ nhiều là nói dối,có thể cử chỉ,hành động và cảm xúc của Soobin lúc này cđã thật sự làm cậu nặng lòng..
"Em làm cái quái gì vậy....Choi Yeonjun?" Anh ôm Ha Eun lên,thấy con bé đã ngất xỉu,màn hình điện thoại tối sầm cùng nhiều vết nức,tay con bé trầy xước vài đường làm anh khá xót xa
"Em không có mà"
"Anh thấy hết rồi,em xô con bé..?"
"Ha Eun còn nhỏ...nó có hơi hấp tấp,có nói quá gì đó em có thể giáo huấn nó lại mà,có cần làm như thế không?"
"Em...." Yeonjun cứng họng,chẳng biết nói điều gì trước cái miệng nhanh nhạy của anh
"Anh không thể hiểu nổi em đang làm gì luôn đó Yeonjun" Anh bực tức trừng mắt nhìn cậu
"........"
Suốt 2 tháng nay,anh chưa bao giờ mắng nhiết cậu,không phải anh không nỡ mà chính vì anh không để tâm đến...Soobin thật sự chán nản mối quan hệ này,anh ngầm khẳng định rằng bản thân không hề yêu Choi Yeonjun nhưng hành động lại mãi trái ngược với lời nói....Thôi vậy,nếu Yeonjun đã gây chuyện thì Soobin này tìm cách chia tay ,đường ai nấy đi
"Anh...không tin em sao?" Yeonjun đầy cay đắng nói ra,cổ họng nghẹn ắng lại,khóe mắt cậu đỏ hoe,ngấng nước
"............."
Anh không nói gì,lặng lẳng bế con bé rời đi bỏ cậu ở lại với vô số cái nhìn từ người xung quanh và cơn mưa lạnh lẽo đang mãi miết tuôn rơi kia
Anh ấy không tin mình sao?
Em đến với anh bằng sự chân thành và cả một trái tim,đáp lại,anh chưa hề tin tưởng em dù chỉ 1 lần,chưa hề tin vào tình yêu của chúng ta....Đối với anh,em có giải thích hàng trăm ngàn lần thì đó cũng chỉ là biện minh và ngụy biện mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip