I - perdu
Có một Choi Soobin thay đổi vì em.

S'il vous plaît, ne m'oubliez pas
chanh.
. . .
Một tên alpha cộc cằn thì sẽ thay đổi thế nào, khi trong lòng gã đã có một người mình thương? Nếu phải nói thì gã yêu em omega mang hương đào ngọt lịm ấy đến phát điên. Một em mèo nhỏ nhút nhát, bị cuộc sống vùi dập đến co mình lại, vậy mà vẫn luôn nở nụ cười mong mỏi một điều gì đó dịu dàng đến với em.
Yeonjun,bé omega mềm mại giờ đã trở thành bé bầu xinh xắn của gã alpha trội Choi Soobin.
Soobin, gã alpha trội mà ai cũng nể sợ, lại vì một em Yeonjun nhỏ nhắn mà trở thành kẻ cuồng si đến mức khiến người khác phải lắc đầu.
Gã lo cho em từng chút.
Cơm canh, quần áo, từng lần kiểm tra thai. Ngay cả lúc em khó ở, khóc lóc đòi ăn thứ vớ vẩn giữa đêm gã vẫn chạy đi tìm bằng được.
Ai cũng bảo, cưng chiều kiểu đó thì sớm muộn cũng làm bé hư. Và đúng là vậy thật, Yeonjun giờ chỉ cần nằm cuộn trên ghế sofa, gọi khẽ gã.
“Soobin ơi…”
Là gã đang nấu ăn trong bếp cũng phải lau tay chạy ra, cúi người nghe em nói.
“Anh đây, anh nghe.”
Khoảng thời gian đầu khi em mới mang thai, thật sự rất khó khăn. Cả hai còn quá trẻ, gã vẫn là một thanh niên non nớt còn vương mùi khói xe và bụi đường, chưa có gì gọi là điềm đạm của một người đàn ông trưởng thành.
Thế nhưng lại có một Choi Soobin vì em mà khác đi từng chút một.
Có một Choi Soobin từng thức trắng đêm, căng mắt đọc từng bài viết, từng mẩu sách về cách chăm sóc một omega mang thai, dù gã vốn ghét đọc chữ.
Có một Choi Soobin từng đội mưa, chạy khắp thành phố chỉ để tìm bằng được món mà Yeonjun đang thèm đến phát khóc. Tay lạnh cóng, người ướt sũng nhưng vẫn nở nụ cười khi thấy em chịu ăn một miếng.
Có một Choi Soobin, mất ngủ hàng đêm, chỉ vì sợ em trở mình không thoải mái hay đột nhiên buồn, đột nhiên khóc.
Gã đã dùng tất cả những gì mình có, để yêu em tử tế nhất có thể.
Dù còn trẻ, còn vụng về, nhưng chưa một lần buông tay.
Thế mà, cuộc sống lại chọn một cách tàn nhẫn để thử lòng họ.
Hôm đó trời mưa rất lớn, gã vẫn lao ra ngoài, như thường lệ không áo mưa, không than vãn, chỉ để mua đúng món bánh mà Yeonjun đang muốn thử.
Chỉ vì nghe tiếng em nức nở trong điện thoại đã khiến gã cuống cuồng, vừa xách đồ, vừa chạy về, vừa tự trách vì không ở cạnh em đúng lúc.
Mưa xối xả, gã chạy nhanh, băng qua con đường ướt nhòa ánh đèn.
Bỗng.
Soobin ngã khụy xuống mặt đường lạnh buốt, thân thể ướt đẫm máu đỏ loang cùng nước mưa, hòa vào nhau, chẳng thể phân biệt đâu là nước.
Và đêm hôm ấy trời mưa rất to, có vẻ đang khóc thay cho tình đôi ta.
Người đi đường chỉ lướt qua, không ai kịp nhìn rõ gã trai trẻ nằm giữa vũng nước pha máu. Và cũng không ai biết, trong túi áo gã là một danh sách món ăn viết tay là nét chữ tròn trịa của một người đang mang thai.
Gã không nỡ khóc, vì gã biết rằng vẫn có người đang đợi gã. Đôi mắt dần mở rồi mờ đi bởi nước mưa lẫn máu rỉ từ trán, Môi gã cử động yếu ớt gượng gạo gọi một cái tên.
“Yeonjun…”
Đó là tiếng gọi cuối cùng trước khi gã rơi vào hôn mê, chẳng phải tiếng van xin được sống vì đó chỉ là một người không cam tâm để người mình thương phải chờ thêm một giây nào nữa.
Nếu có kiếp sau, xin đừng bắt gã yêu ai khác ngoài em.
. . .
Số phận vẫn không tha cho đôi ta, dù đã cố thương sao cho đúng cách.
Yeonjun ngồi trên giường, lo lắng ôm chặt bụng mình. Màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt đi, hàng chục cuộc gọi vẫn không có ai nghe máy. Soobin đi lâu hơn thường lệ, rất lâu, bình thường chỉ cần em nhắn "Anh ơi", gã sẽ gọi lại ngay. Dù có đang làm gì thì gã cũng sẽ nói,
“Anh sắp về rồi, đợi anh chút thôi.”
Em chạy xuống cầu thang, mong muốn được đi tìm Soobin ngay lập tức. Do sự hấp tấp mà bàn chân trượt ngay khi chưa kịp vịn lan can, thân thể gầy gò rơi xuống từng bậc cầu thang. Cú ngã mạnh tới mức làm em choáng váng
Rồi em thấy máu, từng dòng đỏ loang ướt quần. Cơn đau từ bụng dưới dội lên, mắt mờ đi.
Em không sợ đau, em chỉ sợ mất gã và mất luôn đứa bé của hai người.
Thứ duy nhất khiến em cảm thấy mình đang được yêu, được sống đúng nghĩa.
. . .
Soobin bắt đầu co giật, cơ thể gã giật liên hồi với gân tay gân cổ nổi rõ dưới ánh đèn mổ. Mồ hôi túa ra khi đôi mắt dần mất tiêu cự.
“Chuẩn bị dao điện, mở rộng đường thở. Không phẫu thuật bây giờ sẽ không giữ được bệnh nhân.”
Ở phòng khác, Yeonjun đang nằm im trên băng ca. Gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, mái tóc dính mồ hôi. Cùng lúc đó bác sĩ đứng trước màn hình siêu âm.
“Thai vẫn còn tim thai, người cha bị mất máu nhiều không thể chờ thêm. Tình huống này rất khó để giữ cả hai.”
Trong lúc tất cả đang gấp rút, một đoạn ký ức vụt qua trong đầu Yeonjun. Rõ đến mức tưởng chừng em đang sống lại ngày hôm đó.
Là một buổi trưa mùa xuân, hai người ngồi sau trường bên đám cỏ non vừa mọc. Soobin dúi vào tay em hộp cơm gã tự tay chuẩn bị, ngắm nhìn em ngồi ăn đến mức má phồng lên. Gã chống tay ra sau lưng rồi nói
“Anh muốn con mình giống em.”
“Em không muốn đâu, nếu giống em thì con sẽ không xinh.”
Soobin nghe xong lập tức nhíu mày, rồi đưa tay nâng mặt em lên. Ngón tay gã lau nhẹ vết cơm dính bên môi em.
“Em không xinh thì ai xinh đây? Người yêu anh tự ti thế này anh không thích đâu”
Gã nói xong rồi tiếp tục ngồi im nhìn em nhai tiếp. Không đợi em trả lời, Soobin cũng chẳng cần em tin. Gã chỉ muốn em biết rằng đối với gã Yeonjun xinh đẹp lắm.
Và giờ, khi Yeonjun nằm giữa vệt máu hai tay ôm bụng mình trong vô thức. Không cần bất kỳ câu trả lời nào, em chỉ mong một điều là gã còn sống.
Nếu một ngày anh quên em, liệu anh có thích em lại từ đầu không?
Nếu một ngày Soobin quên em, Soobin vẫn sẽ yêu em. Từ đầu, lẫn ánh mắt đầu tiên, từ cái nắm tay chưa kịp chặt và từ lần đầu thấy em cười.
Không có gì ngăn được gã đâu, không là thời gian và cả cái chết.
Em biết mà, đúng không?
Em biết mà, anh quên em rồi.
Gã quên mất chuyện tình từng đẹp đến thế. Quên cả em, quên luôn đứa trẻ mà đôi ta đã từng vì nó mà cố sống để chịu đựng mọi thứ.
Bảo là không đau, em không nói được.
Vì đau đến mức không thở nổi nữa rồi.
Lúc em tỉnh lại, điều đầu tiên em tìm là gã. Là Choi Soobin người mà em đã đặt cả cuộc đời vào. Nhưng chỉ có tiếng khóc của con vang lên trong phòng bệnh, đó là con của cả hai ta.
Có em.
Có con.
Nhưng không có anh.
Yeonjun rơi vào hoảng loạn, em liên tục gào gọi tên gã với khuôn mặt nhợt nhạt lấm lem nước mắt.
"Cho tôi gặp Soobin! làm ơn, Soobin, anh ơi anh ơi."
Kang Taehyun đứng đó nhìn mà chết lặng, cậu biết em yêu Soobin thật lòng. Biết cả mối dây ràng buộc giữa hai người chẳng thể gỡ bỏ. Nhưng chưa bao giờ cậu thấy Yeonjun tệ đến mức này khi một người từng dịu dàng cẩn trọng, giờ lại không quan tâm bản thân ra sao chỉ biết lao đầu tìm người mình yêu.
“Chuẩn bị xe lăn, thai phụ mới sinh không nên tự đi lại. Đưa anh ấy sang phòng hồi sức khu C.”
Kang Taehyun nói xong liền quay đi. Trước khi bước qua cánh cửa, cậu dừng lại nhìn Yeonjun một chút. Không nói thêm lời nào rồi rời khỏi khu vực cấp cứu.
Chiếc xe lăn dừng trước một căn phòng đang sáng đèn, trên giường gần cửa sổ có một người con trai đang ngồi co người. Cơ thể đầy băng gạc và cánh tay cột dây truyền.
Yeonjun đã nhận ra gã từ giây đầu tiên.
Em nhào tới muốn ôm lấy người mà em tưởng đã đánh mất. Toàn thân run lên vì mừng rỡ. Bỗng dưng Soobin lập tức phản ứng mà gã gạt tay em ra sau đó bật dậy, lùi sát vào góc giường.
“Mình xin lỗi, đừng..đừng đánh, mình sai rồi!”
Gã ôm đầu co người lại hoảng loạn hét lên, cả thân thể đều phản kháng theo bản năng. Không còn là Choi Soobin mà em từng yêu, rồi xem là tất cả.
Yeonjun đứng ở đó mà sững người với đôi mắt em đỏ hoe, trái tim nhỏ đã bị ai đó bóp nghẹt. Trước mặt em là người từng thề sẽ che chở em, giờ đây lại co rúm sợ hãi trước vòng tay em.
Theo chẩn đoán của bác sĩ, Soobin đã mất trí nhớ tạm thời sau chấn thương não. Tư duy hiện tại dừng lại ở tuổi chín, một đứa trẻ ngây dại không hiểu được điều gì đang xảy ra. Mọi điều từng gã trải qua hay mọi kỷ niệm từng gã giữ, giờ đây đã rơi vào khoảng trống.
Yeonjun đứng lặng im trong góc phòng, đôi mắt nhìn người em yêu đang ngồi trên giường, xoay xoay chiếc muỗng nhựa trong tay rồi mỉm cười lơ đãng.
Gã không nhớ em, không nhớ chuyện tình hai năm gắn bó.
Gã từng hứa sẽ không để em khóc, nói rằng cho dù có ra sao thì gã vẫn đứng về phía em. Vậy mà giờ đây, người đối diện em lại chẳng còn biết em là ai.
Em nắm chặt tay đau đớn nhìn vết bầm còn in trên mặt gã, cơ thể gã đã chịu quá nhiều thương tổn. Tâm trí gã cũng rạn vỡ từng mảnh, cuộc đời đang dồn ép người em yêu đến tận cùng.
Xin đừng làm Soobin của em đau thêm nữa. Em không chịu nổi.
___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip