13. Anh khóc... rất đẹp!

Tối qua Park Mihan gọi cho hắn, Choi Soobin nói có việc bận nên không về. Đến tận chiều ngày hôm sau vẫn chẳng thấy hắn đâu, cô gọi lại thì hắn nói có việc cần xử lý nên không cần chờ hắn. Choi Soobin chưa nói với Mihan chuyện của hắn với Yeonjun, hắn cho rằng cô không cần biết, hơn nữa dù sau này như thế nào, cô cũng không có tư cách so sánh với em.

Vì gia đình Soobin khá thích Mihan, thời gian qua cô còn hay tới nhà hắn, nấu nướng, shopping cùng mẹ hắn nên bố mẹ Choi Soobin muốn hắn sớm kết hôn với cô. Trước kia, họ không thích Yeonjun vì cả hai là con trai, bố mẹ hắn cho rằng họ sẽ chẳng hạnh phúc đâu nên nói rằng, yêu đương thì được nhưng kết hôn với em thì tuyệt đối không.

Choi Soobin ở lại nhà em, nhìn em nằm trên giường ngủ ngoan hắn không muốn rời đi. Không muốn em phải ở một mình, có lẽ khoảng thời gian qua em đã rất sợ hãi, rất cô độc. Choi Soobin vuốt mái tóc em, cúi người nhẹ hôn lên môi em. Nhìn em ngủ một lúc rồi ra ngoài chuẩn bị bữa tối cho em. Choi Soobin cất công lên mạng tìm kiếm những món ăn thanh đạm, giàu dinh dưỡng cho em, mong rằng em sẽ vui vẻ ăn ngon.

Yeonjun thức dậy không còn thấy hắn nữa, chắc hắn đã về rồi. Hắn có thể để em ở một mình nhưng Park Mihan thì đâu thể được. Em ngồi dậy, dựa người vào thành giường, cứ nghĩ tới việc hắn và cô đã đính hôn rồi, tin đồn đầy ở trên báo, nước mắt em không ngừng rơi. Yeonjun gặp lại hắn, bỗng nhiên em chẳng muốn xa hắn nửa bước. Ở bên Choi Soobin rất ấm áp, em lại sợ sự lạnh lẽo lúc chỉ có một mình.

Choi Soobin mở cửa vào phòng, Yeonjun ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. Thấy mặt em lem nhem đầy nước mắt, đôi mắt đỏ lóng lánh giọt lệ, Choi Soobin vội chạy tới ôm em vào lòng. Hắn dịu dàng xoa tấm lưng của người nhỏ trong lòng mình.

"Bé sao thế? Em xin lỗi, đáng lẽ nên bên cạnh anh."

"Anh tưởng em đã đi rồi, cho nên..."

"Không có, em không về. Em ở đây cạnh anh mà, đừng khóc nhé!"

"Em sẽ không đi đúng không?"

"Bé sợ ở một mình mà, sao em có thể đi được. Bé không cần phải sợ nữa nhé, có em ở đây rồi!"

Chẳng biết từ khi nào Choi Soobin lại sợ phải nhìn thấy em khóc đến thế! Mỗi lần Yeonjun rơi nước mắt, hắn lại thấy trái tim mình rất đau. Em xinh đẹp lắm, khóc cũng rất đẹp, đẹp đến đau lòng. Cũng chẳng biết từ khi nào, hắn thấy em rất ít khi cười, Choi Soobin đã từng nghĩ, em lớn rồi mà, đâu phải chuyện gì cũng cười. Nhưng hắn chợt nhận ra rằng, nếu thực sự yêu đúng người, Yeonjun của hắn đã không cần phải trưởng thành. Không cần phải khóc nhiều như thế, cũng không cần phải sợ ở một mình như lúc này!

...

Park Mihan cuối cùng cũng biết chuyện Soobin ở lại nhà của Yeonjun mấy ngày qua. Hắn không về, cô rốt cuộc phải tự tìm đến cách khác, dù sao họ cũng sắp đính hôn, chiếc nhẫn mà Choi Soobin đặt làm chỉ một tháng nữa sẽ hoàn thiện, vậy mà hắn lại ở bên người cũ. Chẳng phải Choi Soobin từng nói, không còn điều gì liên quan đến Yeonjun nữa, việc của em hắn cũng không quan tâm nữa. Chắc hẳn đã quên rồi, người đến sau như cô chính là phải chịu cảnh người cũ rơi nước mắt, hắn liền động lòng.

Choi Yeonjun nói cô là người xen vào cuộc tình của kẻ khác, thì sự ghẻ lạnh chính là kết cục mà cô phải nhận lấy. Rõ ràng, Park Mihan cũng chỉ muốn có một thứ dành cho riêng mình, muốn có một thứ mà em cần nhưng lại không có được.

Park Mihan tới gặp mẹ của hắn, bao nhiêu ấm ức phải ở một mình những ngày qua đều kể hết với bà, trước mặt bà mà khóc lóc rối rít. Lee Sohee - mẹ ruột của Choi Soobin rất thích Mihan, chỉ cần cô khóc một chút bà đã đau lòng, dỗ dành cô gái nhỏ này rồi nói.

"Con yên tâm, bác sẽ không để ai bước chân vào nhà này làm con dâu, trừ con."

"Vâng ạ, con cảm ơn bác nhiều lắm. Thực sự con cũng muốn để anh Soobin ở cạnh người anh ấy thật sự yêu, nhưng mà con cũng yêu anh ấy."

"Được rồi, đừng lo lắng, bác sẽ giúp con. Được chứ?"

"Dạ!"

...

Lee Sohee gọi điện hẹn Yeonjun đến gặp bà, hơn nữa còn nói đừng để Choi Soobin biết được. Thực ra, em cũng không muốn hắn biết chuyện này, nếu là chuyện của em và bà ấy thì cứ giải quyết nốt một lần cho xong đi. Trước đây, bà không thích em, em biết. Em lại còn thường xuyên ở bên hắn, bên hắn đến mười năm, có lẽ cả gia đình hắn xem em như cái gai trong mắt. Đợi đến ngày sắp có thể nhổ ra, Yeonjun và Choi Soobin lại tiếp tục bên cạnh nhau, làm cái gai đã sâu càng thêm sâu.

Yeonjun ngồi đối diện Lee Sohee, ánh mắt bà nhìn em lạnh lùng chứa đầy sự ghét bỏ. Mười năm qua, em vẫn luôn cố gắng, luôn nỗ lực để chứng minh cho họ thấy em là người tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho Choi Soobin. Nhưng cả gia đình hắn, chẳng ai tin em, cũng chẳng ai có thiện cảm với em. Chỉ vì em là con trai, chỉ vì họ cho rằng hắn yêu em là tự hủy bỏ cả tương lai của mình.

Em trước nay vốn sợ sự lạnh lẽo này, đến nhìn thẳng vào mắt bà, em cũng không dám. Đôi tay nhỏ của em run run bám vào cốc cà phê ấm của mình, ánh mắt nhìn xuống mặt bàn, nhỏ giọng lên tiếng.

"Bác muốn gặp cháu có chuyện gì không ạ?"

Lee Sohee không hiểu sao bà lại căm ghét đứa nhỏ trước mặt đến vậy? Có phải chỉ là do phân biệt về giới tính trong tình yêu, là do bà đi theo lối sống quá cũ nên mới không thích em như thế. Yeonjun ở trước mặt bà nhìn thật yếu ớt, giống như bà mà quát to một chút, có lẽ em gục ngã mất. Nhưng, định kiến mười năm qua chẳng thể xóa bỏ trong lòng, bà vốn dĩ ghét em nên cũng không cần suy nghĩ đối xử làm sao cho phải.

"Cậu rời xa con trai tôi đi!"

"Nó sắp đính hôn với Mihan chắc cậu cũng biết rồi. Cả hai đứa nó sắp cưới rồi, tôi không muốn nói nhiều lời nên đừng phải để tôi gặp lại cậu lần nữa."

"Cháu và em ấy, sẽ không đến với nhau đâu ạ."

"Biết vậy thì tốt, tôi không thích cậu, càng ghét cậu ở bên cạnh con trai tôi. Mười năm qua, tôi quá hiền rồi, cho nên tốt nhất đừng để tôi nổi cáu. Đừng xen vào cuộc sống của Soobin và Mihan nữa."

Em nghe bà nói chỉ biết gật đầu. Lee Sohee nói xong liền đứng dậy bỏ đi, chỉ còn Yeonjun cứ ngồi ở đó mãi. Từng lời nói cứ như mũi dao cứa vào trái tim em, rất đau. Em sớm đã nghe đồn hắn và Mihan sắp cưới, càng không ngờ đó là sự thật. Đau lòng hơn chính là, người mà mười năm lấy lòng như em cũng chẳng nhận lại được chút tình thương, Park Mihan mới ở bên cạnh hắn vài tháng lại khiến bà ấy đến tận nơi dằn mặt em, vì cô ta. Yeonjun cũng ngoan ngoãn, cũng lễ phép, cũng chăm chỉ,... điều gì em cũng có thể làm, chỉ không hiểu vì sao mãi không khiến họ thương em hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip