8. Giận dỗi
May mắn đã không ngã , anh nhanh tay đã bế được đùi em , em vì sợ ngã cũng choàng lấy cổ anh.
Mắt chạm mắt , như thể cuốn băng tua chậm . Em và anh , cả hai đều đứng hình trong khoảnh khắc ấy . Ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của em .
Bỗng một cơn đau điếng người khiến anh giật mình thả tay ra ngã sõng soài ra đất . Ôm bên má đang đỏ lên của mình nhìn em đang đứng sừng sững trước mặt. Thấy vẻ dửng dưng của Yeonjun bỗng chốc trở nên khó chịu . Anh cáu kỉnh quát lớn.
-" này rõ là tôi đỡ cho cậu mà!?"
Em không nói gì, chỉ nhăn mày khó chịu nhìn anh rồi quay ngoắt bỏ đi . Anh thấy em đi ngược đường về liền vội vã chạy theo , miệng không ngừng gọi em với hơi thở ngắt quãng vì mệt.
-"hộc- Yeonjun! Cậu đi đâu thế ! Hộc... này! Đợi tôi !"
Nghĩ lại thì Yeonjun đang giận anh thì phải , cái mặt rõ mồn một thế kia , còn không thèm đáp lại một câu . Tưởng vô hồn luôn dấy , thì ra vẫn còn chút giống con người . À mà khoan phải nghĩ cách làm hoà chứ . Chắc là vì bị bế nên làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông hả ta ? Chắc vậy rồi . Đổi lại là anh thì chắc còn điên hơn .
Đúng rồi !
Đuổi mãi mới kịp , anh bày ra vẻ vui tươi nhất khoác vai em , nói
-" ui cha ....xin lỗi nhé . Bạn bè với nhau giận gì dai chuyện bế bồng đấy đâu nhỉ "
...
Đợi lâu không thấy em trả lời . Lòng thầm nghĩ em là kiểu giận dai thì toang mất . Anh cười gượng .
-" ha ha ..... Ờm .... Mình đi ăn đi giờ này còn một quán mở thôi "
Em vẫn im bặt, không đợi em trả lời anh lôi em đi luôn .Đi đến cuối đường có một quán nhậu vẫn mở . Cả hai ngồi xuống bàn , anh gọi chủ quán lại.
-" cô ơi cho cháu gọi món ạ !"
Chủ quán là một cô trung niên trông khá phúc hậu , cô nhìn anh rồi sang em , không nhịn được mà khen ngợi
-" ôi trời ~nhìn hai đứa đẹp trai ghê ~"
Anh mỉm cười cảm ơn rồi liến thoắng order hoàng loạt món và cả rượu. Nghe đến rượu , em liền quay sang Soobin để rồi chạm mắt lại quay sang chỗ khác . Anh cười nhẹ nhìn em rồi gọi món tiếp với chủ quán . Cả hai nói cười như lâu ngày không gặp mãi mới xong .
Biết em không thèm nói chuyện với mình anh cũng không mở lời nữa chỉ mỉm cười nhìn em cho đỡ rảnh . Cái quán này là quán quen nhìn mãi cũng thấy chán , chỉ có cái bản mặt của em 3 năm rồi không gặp là thấy còn chút mới mẻ .
Lúc lâu sau, đã ra xong hết đồ ,anh gắp miếng thịt vào bát ăn lấy ăn để . Nhìn thấy em không động một đũa , cả rượu anh rót sẵn cho cũng không uống. Nghĩ thầm ca này căng thật ,anh nhẹ nhàng gắp miếng thịt lên đưa vào miệng em .
Yeonjun không nói gì chỉ ăn miếng thịt trong miệng . Cứ thế người gắp người ăn đến mức mà hai má Yeonjun độn lên vì không nhai kịp . Miếng thịt được anh gắp lên lại sắp đến miệng em , vội lấy tay ngăn lại , hai má rung rung nói
-" thôi đủ rồi...."
Bấy giờ em mới nói chuyện, anh nhanh chóng bắt lấy cơ hội.
-" hết giận đi rồi tôi cho cậu nghỉ"
Vừa nói anh vừa dí sát thịt vào khiến em trau mày
-" được rồi, không giận cậu"
Soobin vừa lòng ăn miếng thịt đó rồi lại nhìn em nhai hết đống thịt . Đợi em nuốt hết anh mới nói.
-" ah~ vậy ra là cậu giận tôi thật ha"
Anh quen tay lại gắp cho em thêm một miếng em cũng không ngần ngại mà ăn miếng đấy .
-" nói ít thôi"
Nâng ly rượu lên uống , anh tiếp lời .
-" àa vậy là cậu im lặng là để dạy tôi một bài học ha~ Nào uống một ly đi "
Lại lấy cốc rượu của em cẩn thận đưa lên môi em để uống rồi để xuống , không quên trả lời câu hỏi của anh
-" ừ "
Nghĩ lại thì cũng chả cần phải hành động như thế , chỉ là lúc đấy cảm giác khó chịu , và lý do chính là anh .
Uống nốt lý rượu rồi về nhà bởi vì thịt đã hết từ nãy .
-5h50pm.Day4-
Tiếng trống của tiết cuối trong ngày vang lên vào buổi chiều . Ánh nắng màu đỏ của hoàng hôn lấp đầy cả bầu trời .
Baram hoạt bát với mái tóc đuôi ngựa chạy tới bắt chuyện .Nhưng chẳng phải câu chủ đề bình thường mà như một gã đàn ông trung niên bợm rượu .
-" này ! Đi club đi ! "
Soobin mỉm cười đáp cô bằng cái gật đầu rồi quay sang nói với em
-" cậu về trước đi , tôi đi uống một chút rồi về "
Yeonjun vẫy nhẹ tay để xã giao với cô , không quên trả lời anh.
-" tôi đi cùng cậu "
Chưa để anh kịp trả lời, cô liền nhanh nhẹn nói
-" được càng đông càng vui ! Này Jihyuk! Có cả Yeonjun đấy nhé"
Nói xong cô quay lại vẫy tay với đằng ấy rồi chạy sang chỗ đó .
Anh nhìn họ đi xa dần , choàng tay qua cổ em .
-" đừng có mách hai bác đấy nhé "
-quán XX, 6:26pm-
Tiếng nhạc sập sình hoà lẫn với vài tiếng hú hét . Không khí náo nhiệt của một buổi club điển hình . Ánh đèn đầy màu sắc trong bóng tối.
Ngồi vào chiếc bàn đã chờ sẵn , em cầm ngay ly rượu rồi ngồi một góc uống . Em như thể có thế giới riêng trong đó . Soobin lúc này cũng không nói chuyện với em vì đang bận tán tỉnh một cô gái nào đó.
Em liếc mắt nhìn sang hai người họ , ánh mắt đó đã được một anh chàng trông phong nhã nhìn thấy , có vẻ như là cùng một hội với đám Soobin. Seojun lân la hỏi chuyện em
-" Cậu ta nổi tiếng nhỉ "
Yeonjun gật gật đầu cho qua cũng không nói gì. Tưởng rằng em tò mò .
-" gương mặt đẹp trai của cậu ta rất đáng giá đấy . Lúc nào cũng trong trang thái yêu đương hay là mập mờ với ai đó."
Cậu nhấp môi ly rượu trên tay cho đỡ khô miệng rồi lại thao thao bất tuyệt.
-" Nhưng mà chả ai được lâu đâu . Dạo này không có thấy đi với ai đấy chắc lại đang chán . Thật ra chỉ là không quen ai thôi chứ thính dạo vẫn cứ ầm ầm ấy mà "
Em nhìn " cặp đôi " đang nói cười với nhau vừa giả bộ gật đầu như đồng tình lắm.
_Vùng trắng : ký ức _
-" này tên cậu là Yeonjun đúng không ? Chơi với tôi đi "
Một tên to xác với mái tóc xoăn nhẹ màu trắng đến gần tôi và bắt chuyện như thế . Hắn hỏi như thể một cục đen chỉ có 2 con mắt như tôi có thể mở lời vậy .
Hắn đột nhiên cúi xuống rồi chọc vào tôi làm cả người tôi lăn quay ra. Rồi lại nhe răng ra cười trông ngứa đòn vô cùng. Cái tên này không biết từ đâu ra mà lại phiền phức đến thế .
Hắn sách tôi tên rồi đặt vào tay ,cho dù tôi cố gắng vùng vẫy vẫn không thoát ra được, hắn tiếp tục nói dù không có lời đáp của tôi .
-" tôi nuôi cậu nhé , dù sao thì cậu mới được sinh ra mà "
Cứ thế mà đem tôi về nhà , thân hình thì to xác mà cư xử như đứa trẻ lên ba .
Cái tên đầu tiên tôi được biết chính là " Soobin " tôi nghe được khi hắn nói chuyện trên đường về nhà (?) .
Soobin đặt tôi xuống bàn rồi chạy đi đâu đó . Đúng là đần độn , không nói được không có nghĩa là không biết suy nghĩ . Vậy mà không thèm hỏi ý tôi mà đã đem về như thật. Giờ thì hay rồi cậu ta xem tôi như thú cưng .
Quay lại với một túi gì đó trên tay ,đổ vào bát đẩy ra trước mắt tôi,vui vẻ nói.
-" ăn đi ! Của cậu đấy"
Không có miệng thì ăn bằng mắt à ? Thật sự chỉ được mỗi cái mã, đầu óc vứt đi rồi . Thế mà lại còn tưởng tôi kén ăn mà cứ dí vào tôi . Khó chịu vô cùng !
....
Cái thói quen mất dạy của cậu ta nữa , tại sao lại ôm tôi trong khi ngủ . Không thấy là đang bạo hành người khác à , tay cứ cầm khư khư tôi mãi. Mỗi đêm đều không ngủ được vì sợ hắn đè lên tôi . Thật ra thì cũng chả sao cả . Nhưng mà mỗi lần như thế hắn lại khóc bù lu bù loa lên đau hết cả đầu .
....
Thì ra cậu ta làm vườn hả (?). Tại vì chả nói gì nên tôi đoán thế . Suốt ngày cứ ra cái dãy núi đằng sau . Buôn chuyện với mấy con thú xong rồi trồng cây . Mà chẳng phải trồng gì đấy cậu ta chỉ thổi vào mấy cái mầm xong rồi nó tự lớn lên .
.....
Thật may vì cũng có một thứ có thể đọc suy nghĩ của tôi. Một con cáo màu trắng và nó còn biết bay , cái con mà Soobin gọi là" tinh linh ". Chắc là thú cưng khác của hắn .
Đúng là chủ nào tớ nấy , nó cũng phiền như hắn . Tăng động quá mức và nói nhiều nữa .
....
Không phải ai cậu ta cũng phiền với họ như thế nhỉ . Tôi hơi sợ khi thấy cậu ta giận dữ dù Soobin chẳng bao giờ nổi đóa với tôi như thế.
...
Một tháng kể từ khi tôi được tạo ra.
Phiền thật đấy cậu ta lại cọ má vào người tôi . Đột nhiên tôi phát ra một tiếng nói.
-" thôi đi"
Lời của tôi triệt để khiến cậu ta ngỡ ngàng. Cậu lắc lắc tôi rồi thúc dục
-" cậu vừa nói đúng không? Nói lại đi !"
Nói được rồi cũng không cho cậu nghe .
-" không "
Cậu ta lại cười khi nghe câu trả lời của tôi là sao . Rõ tôi đâu có nói gì kỳ lạ?
....
1 tuần kể từ khi tôi nói chuyện được
Thân hình của tôi bắt đầu hoàn thiện. Cơ thể đã giống như một con quỷ bình thường. Thế mà cậu ta vẫn cứ dính chặt vào người tôi bất cứ đâu .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip