Chương 8.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, tiểu hồ ly cũng đã về nhà được một thời gian khá dài. Hắn mỗi ngày đều nhớ em, mỗi giờ đểu cầm bức hoạ ngày hôm ấy vẽ em ngắm nhìn. Thôi Tú Bân tuy luôn là một vị vua anh minh, luôn lo lắng tốt cho thiên hạ, nhưng thiên hạ của lòng mình, hắn lại không thể chăm sóc thật tốt. Chẳng biết thời gian qua, hồ ly của hắn đã sống như thế nào, chẳng biết có vui vẻ hơn khi bên cạnh hắn không?

Thôi Nhiên Thuân từ ngày trở về núi Thiên Phong, trái tim em có phần nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng lại luôn nặng lòng nhớ đến hắn. Em thường hay biến thành hình thú, đứng trên núi cao mà ngắm nhìn giang sơn của hắn, trong lòng sớm nhớ đến hoàng đế mà tan nát. Mỗi khi nhớ hắn, trái tim em không ngừng đau nhói, một thân tiểu hồ ly chịu đựng đến kiệt sức.

Đêm nay, em lại nhớ Thôi Tú Bân. Thôi Nhiên Thuân ôm ngực mình, ngã quỵ dưới sàn, đau đớn mà co người lại. Trái tim em một lần nữa giống như bị ngàn mũi kiếm xuyên thấu, từng nhát chém chảy xuống từng giọt máu đỏ. Lồng ngực căng cứng như có tảng đá đè lên, em quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo đến tê tái. Hình bóng hắn cứ lướt qua đầu em, từng dòng kỷ niệm như thước phim quay thật chậm, khiến em cảm nhận được từng mảnh ký ức. Giống như cảm thấy hơi ấm của hắn vẫn còn ở quanh đây.

Trái tim em cứ như rách ra thành từng mảnh, giống như bị sét đánh đến tan tành. Thôi Nhiên Thuân nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể sống nổi nữa, em đưa mắt nhìn ra ngoài. Đêm nay ánh trăng tròn thật đẹp, y như ngày đầu hắn cứu em, mang về cung chăm sóc. Chính đêm trăng tròn hôm đó khiến em cả đời này, không thể quên được một bóng hình.

Thôi Nhiên Thuân hai tay chống xuống sàn, nôn ra từng đợt máu đỏ, tưởng chừng như máu trong cơ thể em đều đã bị rút cạn ra ngoài. Lúc em dường như không còn hơi thở, đế vương của tộc hồ ly đã phát hiện ra em, ông hoảng hồn chạy tới đỡ lấy cơ thể mềm yếu của em.

"Nhiên Thuân, con không sao chứ? Là độc tình? Con đã yêu ai rồi sao?"

Cũng đêm đó, trái tim của Thôi Tú Bân run lên từng đợt, như có một sợi dây siết chặt lấy khiến hắn bật dậy trong đêm. Hắn hoảng loạn tìm kiếm bóng hình hồ ly nhỏ, đến khi nhận ra em đã không còn ở bên mới thấy có một dự cảm chẳng lành. Giống như hai cơ thể liên kết với nhau, hắn cảm nhận được sự rã rời, hơi thở yếu ớt muốn đứt của em. Trong đêm ấy, Thôi Tú Bân gấp gáp cùng Hưu Ninh Khải tìm đến núi Thiên Phong.

...

"Độc tình trong cơ thể của điện hạ đã phát tác rồi, còn là lượng độc tố rất lớn, bệ hạ, là cậu ấy đã yêu một ai đó rất sâu đậm rồi ạ."

"Làm thế nào, làm thế nào để giải nó?"

"Trong sách lưu truyền có viết, đỉnh núi Cao Lãng có một loài hoa màu trắng, một ngàn năm chỉ nở một lần. Loài hoa đó có thể giải được độc tố nếu phát tác, nhưng vẫn cần một thứ quan trọng hơn..."

"Là gì?"

"Dược dẫn là máu đỏ tươi của người mà điện hạ yêu."

"Rốt cuộc Nhiên Thuân đã yêu ai? Yêu ai lại có thể khiến nó đau đớn đến vậy?"

Sau đêm hôm đó, dường như tính mạng của em chỉ còn một nửa. Cơ thể em suy yếu chỉ có thể nằm trên giường, không ăn uống được gì. Ăn vào liền nôn ra, uống thuốc cũng không trôi xuống được. Thôi Nhiên Thuân nhợt nhạt đến không có chút huyết sắc, cái gai trong tim em đã cắm rất sâu, có xu hướng mọc thêm nhiều cái gai nhỏ. Tim em gần như đập rất yếu, cũng sắp nở ra nụ hoa đầu tiên.

Một tháng sau đó, Thôi Tú Bân mới tới được núi Thiên Phong. Hắn không hiểu vì sao tộc hồ ly này nhìn thấy hắn lại vô cùng sợ hãi. Dù chưa từng gặp Thôi Tú Bân một lần nào, nhưng hắn giống hệt như tiên đế lúc trẻ, trong lòng hồ ly tộc nổi lên cơn hận thù lẫn sợ sệt. Đế vương của hồ ly tộc không dám thất lễ, cung kính mời hắn vào đại điện, dù sao tiên đế tha cho họ con đường sống, Thôi Tú Bân đến đây dường như cũng không có ác ý gì.

"Bệ hạ, người xa giá đến đây, có điều gì muốn căn dặn?"

"Ta muốn gặp Thôi Nhiên Thuân, em ấy, đang ở đây đúng không?"

"Người... và nam tử của ta... có liên quan gì đến nhau?"

Thôi Tú Bân không quá ngạc nhiên, hắn đã đoán được rồi, nhưng có vẻ người trước mặt còn kinh hãi hơn cả hắn.

"Ta và em ấy... có quen nhau!"

"Thì ra, người Nhiên Thuân yêu là ngươi, cũng phát độc tình vì ngươi? Vậy thì ta cũng không cần phải tử tế với ngươi nữa. Người đâu..."

Binh lính của tộc hồ ly xông tới, vây quanh hắn. Hưu Ninh Khải cùng đoàn cận vệ nhanh chóng rút kiếm bảo vệ hoàng đế. Duy chỉ có hắn lại tự mình chìm trong đống suy nghĩ hỗn loạn. Thì ra độc em trúng là độc tình? Là loại độc chỉ cần yêu ai đó sẽ chết?

Thôi Tú Bân khổ sở lên tiếng.

"Nhưng trẫm cũng yêu em ấy!"

"Ngươi không có quyền. Phụ thân của ngươi chính là người đã đâm gai hoa tình vào Nhiên Thuân, cũng là người khiến Nhiên Thuân cả đời này không thể động lòng với ai, nếu không sẽ không sống nổi. Ngươi không có quyền yêu Nhiên Thuân!"

"Là phụ thân của ta?"

"Phải. Ngày hôm nay tộc hồ ly không tha cho ngươi."

Hai bên lao vào tranh đấu quyết liệt, Thôi Tú Bân nghe được sự thật sững người tới bất động. Người của hắn đem theo không nhiều, chẳng mấy chốc bị tộc hồ ly dùng đuôi thắt cổ mà chết. Chỉ còn Hưu Ninh Khải bảo vệ hắn, y ra sức không để một ai tới gần hắn. Vậy mà hoàng đế kia vẫn sốc đến mức chôn chân tại chỗ. Hưu Ninh Khải đánh không lại cũng kiệt sức, y chưa kịp hộ giá thì một cây kiếm từ đâu lao thẳng về phía hắn. Trong lúc Thôi Tú Bân tròn mắt nhìn, Thôi Nhiên Thuân đã kịp lấy thân mình ôm hắn ngã xuống.

Cả Thôi Tú Bân lẫn đế vương hồ ly tộc đều hoảng hốt. Thôi Tú Bân ôm lấy em thật chặt, tiểu hồ ly của hắn gầy đi nhiều quá, mặt mũi cũng thật xanh xao. Gương mặt gầy đến mức thấy cả gò má cao lên, cả cơ thể cảm giác giống như bẻ nhẹ liền gãy mất. Thôi Tú Bân rơi nước mắt, khẽ thì thầm vào tai em.

"Trẫm xin lỗi, Nhiên Thuân, xin lỗi em..."

"Bệ hạ... sao người lại tới đây?"

"Trẫm nhớ em, tại sao lại gầy như thế?"

Bàn tay nhỏ của em ôm lấy mặt hắn, nước mắt nóng hổi của em rơi xuống từng giọt đọng trên môi hắn. Thôi Nhiên Thuân yếu ớt nói.

"Bệ hạ, em cũng... nhớ người."

Dứt câu liền ngất đi trên lồng ngực Thôi Tú Bân. Hắn siết chặt cơ thể em, giờ đây hồ ly nhỏ của hắn đã ốm đến thế này! Hắn đã quá vô tâm mất rồi!

Lúc em tỉnh lại, Thôi Tú Bân vẫn đang ở bên cạnh em. Thôi Nhiên Thuân còn tưởng gặp được hắn là một giấc mơ, hoá ra hắn đã tới còn dốc lòng chăm sóc em. Thôi Tú Bân ôm lấy cơ thể của em, đã xa cách khá lâu, hắn chẳng thể ngờ lúc được gặp em lại trong tình cảnh thế này. Tiểu hồ ly của hắn gầy quá, hắn ôm em cũng thừa nửa vòng tay.

"Trẫm xin lỗi!"

"Bệ hạ, người đừng xin lỗi. Em cũng đã biết rồi, biết loại độc mình trúng là độc tình. Nhưng em chẳng thể cản trái tim mình yêu người."

"Nhiên Thuân, mỗi lần gần trẫm, tim em sẽ rất đau sao?"

"Em quen rồi, chỉ cần em nhớ ngài sẽ rất đau. Nhưng em cũng đã nhớ ngài rất nhiều!"

"Trẫm nhất định sẽ tìm cách giải độc cho em."

Hưu Ninh Khải mang vào phòng bát cháo nóng hổi, là Thôi Tú Bân căn dặn chuẩn bị cho em. Bấy lâu nay, Thôi Nhiên Thuân ăn được rất ít, cả ngày nay em cũng chưa ăn được gì. Thôi Tú Bân đỡ em ngồi dậy, cẩn thận đút cho em.

Lồng ngực trái của em đập rất mãnh liệt, em rên lên một tiếng rồi ôm chặt ngực mình. Thôi Tú Bân khẽ truyền nội lực sang cho em, Thôi Nhiên Thuân liền cảm thấy đỡ hơn một chút.

"Há miệng nào!"

Em nghe lời hắn há miệng ăn miếng cháo, tuy rất khó nuốt nhưng em vẫn cố gắng được. Chỉ là cảm giác nghẹn lại, nuốt không trôi. Thôi Tú Bân nhẹ nhàng, ân cần vuốt ve gò má em, nói.

"Ăn ngoan, trẫm thương em!"

Tiểu hồ ly gật đầu rất đáng yêu.

"Dạ."

Nhưng rốt cuộc, em vẫn ăn không được, mới ăn nửa bát liền muốn nôn ra. Thôi Nhiên Thuân gạt tay hắn.

"Bệ hạ, em... khó chịu quá!"

Thôi Tú Bân lập tức dừng lại, đặt bát cháo xuống bàn, quay sang dịu dàng hỏi thăm em.

"Hồ ly nhỏ của trẫm, em thấy khó chịu chỗ nào."

Thôi Nhiên Thuân không trả lời hắn, em bỗng thấy chóng mặt, đầu óc cũng trở nên chuếnh choáng. Trái tim em đã bớt đau rồi, nhưng vẫn cảm thấy đuối sức. Thôi Nhiên Thuân gục đầu lên vai hắn, hơi thở đứt quãng đầy khó khăn.

"Em thấy trong người thế nào? Có mệt lắm không? Trẫm gọi thái y nhé?"

Tiểu hồ ly lắc đầu, nhỏ giọng nói.

"Bệ hạ, ôm em được không?"

"Được chứ!"

Thôi Tú Bân ôm em vào lòng, tiểu hồ ly của hắn phát sốt rồi, cơ thể nóng bừng bừng. Vừa nãy, Thôi Tú Bân có gặp thái y của hồ ly tộc, nghe nói sức khỏe em rất yếu, hay sốt cao. Do lượng độc tố lan ra ngày càng lớn, em sẽ khó cảm nhận được tim mình đau nữa, vì đã tê liệt dần nhưng thay vào đó là sốt ly bì, hay ngất xỉu, nôn ra máu tươi.

Thôi Tú Bân dùng khí lực của mình truyền qua cho em, nhưng hắn không hề biết, hắn là người khiến độc tình của em phát tác. Vậy nên cơ thể em cũng bài xích với luồng khí từ hắn. Cơ thể tiểu hồ ly bị kích động, em ho khan rồi nghiêng người nôn ói không ngừng. Hắn hoảng hốt, chỉ biết vuốt lưng cho em, tiểu hồ ly kiệt quệ rên lên một tiếng mệt nhọc.

"Bé nhỏ, em không sao chứ?"

"Em... không sao."

Nhiên Thuân, nếu có thể, xin đừng yêu trẫm nữa. Để mình trẫm yêu em là được rồi...

Bệ hạ, đã có lúc em nghĩ, hay đừng yêu người đến thế nữa. Nhưng em đối với người chính là đã không thể ngừng yêu được nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip