02 ;

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, những buổi chiều mùa thu lại dần ngắn đi, và giữa những thói quen quen thuộc, Thuân và Bân gặp nhau nhiều hơn. Mỗi lần như vậy, cả hai đều tìm về quán cà phê nhỏ ở góc phố, nơi không khí luôn ấm áp và tĩnh lặng, nơi những câu chuyện tưởng chừng đơn giản lại trở nên vô cùng ý nghĩa khi được chia sẻ. Thuân đã bắt đầu nhận ra rằng mỗi buổi chiều bên Bân không còn chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, mà là một phần không thể thiếu trong những ngày tháng của mình.

Quán cà phê đó vẫn như mọi khi, với những chiếc bàn gỗ nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những bức tranh treo trên tường, làm nổi bật lên từng chi tiết của không gian như muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc tĩnh lặng. Những lần ngồi đối diện Bân, Thuân không thể không nhận thấy sự thay đổi trong lòng mình. Cảm giác mà Bân mang lại không giống bất kỳ ai khác. Ánh mắt của anh lúc nào cũng đầy sự chân thành, có một sức hút kỳ lạ mà Thuân không thể giải thích được. Mỗi lần Bân nhìn cậu, Thuân cảm thấy như mình bị cuốn vào đó, như thể ánh mắt ấy có thể nhìn thấu tận tâm hồn cậu, và cậu không thể tìm cách rời đi, mặc dù trong lòng đang ngập tràn những câu hỏi.

Cứ mỗi lần Bân mỉm cười, dù là một nụ cười nhẹ nhàng, cậu lại cảm thấy cả thế giới như lắng lại. Khoảnh khắc ấy thật kỳ diệu, thật hoàn hảo, như thể mọi lo toan và khó khăn trong cuộc sống đều biến mất, chỉ còn lại hai người, trong một không gian tĩnh lặng và ấm áp. Và càng tiếp xúc với Bân, Thuân càng cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong lòng mình. Cậu không thể phủ nhận rằng mình đã bắt đầu xem Bân là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Cảm giác đó giống như một mối quan hệ tự nhiên, không gượng ép, không vội vàng, mà nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cậu.

Cảm xúc này khác hẳn với những mối quan hệ yêu đương trước đây của Thuân. Lần này không có những cảm giác rối ren, không có những lo lắng, chỉ có sự bình yên và ấm áp. Mỗi lần ngồi cạnh Bân, cậu cảm thấy mọi thứ đều ổn, như thể cuộc sống này là đủ, như thể chẳng cần phải mong đợi gì thêm. Cậu biết rằng Bân chính là người mà mình có thể cùng chia sẻ những khoảnh khắc yên bình này, và cảm giác ấy khiến Thuân cảm thấy tràn đầy hy vọng.

Và rồi một buổi chiều, khi những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu xuống thành phố, Thuân lại ngồi đối diện với Bân. Quán cà phê hôm nay vắng vẻ hơn mọi khi, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ loa, tạo ra một không gian thư giãn, phù hợp với tâm trạng của cả hai. Thuân nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vàng vẫn lác đác rơi xuống, tạo nên một cảnh tượng thơ mộng. Bầu trời thoáng đãng, nhưng trong lòng Thuân lại có một cảm giác khác lạ. Cảm giác như có điều gì đó đang chờ đợi, một lời nói mà cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi Thuân ngẩng lên nhìn Bân, ánh mắt anh đang dừng lại trên một trang sách, nhưng ánh mắt ấy có vẻ không còn tập trung nữa. Thuân có thể thấy một chút ngập ngừng trong ánh nhìn của Bân, như thể anh cũng cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí. Cả hai ngồi đó, lặng lẽ thưởng thức ly cà phê, nhưng trong lòng mỗi người lại tràn đầy những cảm xúc khó nói thành lời. Thuân chợt nhận ra rằng sự im lặng này không phải là sự xa cách, mà là một sự gần gũi đặc biệt mà cả hai đang cùng chia sẻ.

Cuối cùng, Thuân không thể im lặng thêm nữa. Cậu cảm thấy mình cần phải nói ra điều gì đó, điều mà từ lâu đã ẩn sâu trong lòng. Thuân nhìn vào mắt Bân, rồi cất lên lời nói mà cậu đã giấu kín bấy lâu nay.

"Cậu có bao giờ nghĩ về tương lai không?"

Thuân hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự chân thành.

Bân ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh, nhưng không vội trả lời ngay. Anh để ánh mắt mình dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đáp lại.

"Tương lai à? Mình nghĩ, nếu chúng ta cứ đi cùng nhau, thì tương lai sẽ không còn quan trọng nữa. Mọi thứ sẽ đến tự nhiên thôi."

Lời nói của Bân như một lời an ủi, nhưng cũng mang một sự bình thản khó tả. Thuân nghe vậy, cảm giác như mọi thứ bỗng nhiên trở nên dễ dàng hơn. Cậu gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp, như thể mọi câu hỏi trong đầu mình đều có câu trả lời rồi. Và trong khoảnh khắc đó, Thuân nhận ra rằng mình không thể im lặng thêm nữa.

"Mình cũng nghĩ vậy và ừm.. mình nghĩ mình thích cậu rồi"

Thuân thốt lên, lòng không thể kiềm chế được nữa. Cậu nói xong câu ấy, trái tim như ngừng đập, một cảm giác căng thẳng xâm chiếm lấy cơ thể. Cậu không ngờ rằng mình lại dũng cảm đến vậy, nhưng khi đã thốt ra rồi, cậu cảm thấy mình như vừa thoát khỏi một gánh nặng lớn.

Im lặng kéo dài trong vài giây, nhưng lần này không còn là sự ngượng ngập hay xa cách. Bân nhìn thẳng vào mắt Thuân, và đôi mắt của anh như bừng sáng lên. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh, và rồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bân nắm lấy tay Thuân. Không cần nói thêm gì nữa, chỉ là sự ấm áp trong lòng bàn tay anh truyền sang Thuân, khiến cậu cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.

Bân thì thầm, giọng anh ấm áp nói.

"Mình cũng thích cậu, Thuân. Từ rất lâu rồi. Chỉ là chưa bao giờ dám nói ra."

Lời nói của Bân khiến Thuân cảm thấy như vỡ òa trong một cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Cả hai ngồi đó, không cần thêm bất kỳ lời nói nào nữa. Cảm giác ấy, những lời thú nhận nhẹ nhàng ấy, đủ để cả hai hiểu rằng họ đã tìm thấy nhau trong một cách thật đặc biệt. Mọi thứ dường như đã tự nhiên đến, như thể từ lâu họ đã thuộc về nhau, chỉ là chưa kịp nhận ra. Cả không gian xung quanh như bừng sáng, những âm thanh xung quanh cũng trở nên thật êm dịu, như thể cả thế giới này đang hòa hợp cùng niềm hạnh phúc của họ.

Thuân và Bân nhìn nhau, đôi mắt họ như nói thay tất cả, không cần thêm một lời nào nữa. Một nụ cười nhẹ nhàng, một cái nắm tay, và cả hai đều biết rằng mình đã tìm thấy điều mà mình luôn mong đợi, dù chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip