Chương 36: Bóng đen.

Những chuyện không đáng nhắc đến thà rằng đừng nhắc đến, nhưng chuyện đáng làm rõ thì không nên bỏ lỡ. Soobin cài khuyu áo với mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, như kiểu nên xử lí tên đàn ông hôm đó như nào ?  Nếu Yeonjun biết được thì cậu sẽ phản ứng ra sao ?  Nhưng rồi đưa ra kết luận, như nào cũng được, Soobin chắc chắn sẽ đi trước một bước.

Chuyện ngày hôm đó rõ ràng chẳng phải lỗi của cậu, nhưng hệ lụy của nó chỉ có mỗi Yeonjun gánh vác bao năm qua. Nhan sắc ấy chỉ nên mang trên một cơ thể Beta an toàn, Yeonjun nhưng năm này đã khổ sở như nào với đám ruồi bu khốn nạn chỉ chăm chăm vào vẻ bề ngoài và cái mác Omega trội của cậu chứ ? Soobin hận không thể tả, những gì Yeonjun gánh chịu tên Alpha đêm đó cũng phải chịu một nửa.

Hắn bước xuống nhà với bộ quần áo chỉnh tề, cơ thể tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, nét mặt có chút căng thẳng sót lại trên đôi lông mày cau chặt,  Soobin đảo mắt nhìn quanh mọi người, không thấy Yeonjun liền hỏi.

" Yeonjun đâu ạ ? "

Mẹ cậu nhanh miệng đáp.

" Chắc đến nhà Beomgyu rồi đấy, thằng bé không có gia đình. "

Soobin gật đầu, như đã yên tâm,  hắn chào mọi người một tiếng rồi cầm lấy chiếc áo khoác treo trên xà, ung dung mở cửa bước ra ngoài.

Sau khi bóng lưng cường tráng khuất sau cánh cửa, người dì lúc trước muốn gả Yeonjun cho con trai mình đột nhiên lên tiếng.

" Chị, chị nghĩ xem, Yeonjun có thai trước ngày cưới chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của người nhà chúng ta sao.. Mấy chục năm qua không tốn chút công nuôi dưỡng nào,  chị cứ mặc kệ nó không được à ?.  "

" Em vợ, tôi biết em không thích, nhưng nó quan trọng với tôi. Người nhà Choi đã không sợ mất mặt thì chúng ta còn sợ hãi gì chứ ? "

Dì im lặng một chút, lời nói của ông Choi khiến dì chẳng còn nói được thêm gì. Chỉ bèn ầm ừ nghe theo anh rể.

..

Hắn ngồi trên xe, vừa bồi hồi vừa thắc mắc, nóng lòng muốn biết tên chết tiệt không biết sống chết nào đã động tay vào người của mình. Alpha từ lâu đã nổi tiếng với sự tham lam và ích kỷ,  mỗi lần hắn nghĩ đến tên nào đó đã làm một người trong trắng như Yeonjun bị dính bẩn cũng đủ khiến hắn nổi cơn tam bành. Sự nổi giận chảy trên từng mạch máu, xen vào từng ngóc ngách trên cơ thể,  hắn cảm nhận rõ cả người đang dần nóng lên. Chân Soobin đạp mạnh ga, tăng tốc lao vút đến điểm hẹn.

Eunho, một thanh niên còn trẻ nhưng tóc đã bạc màu, cùng với chiếc răng nanh lộ ra trên môi, nhìn anh có vẻ lêu lổng, ngồi trong góc một quán cà phê vắng vẻ nhưng bề ngoài ấy lại thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh, cả cô bồi bàn cũng phải khựng lại vài giây chỉ để nhìn Eunho đang nghiêm túc nghĩ xem nên chọn món tráng ca hay không.

Anh tập trung hoàn toàn vào cái menu trên tay, cứ lưỡng lự một lúc lâu. Chẳng hay biết gì đến Soobin đang dần tiến vào quán với đôi lời xì xầm sau lưng, hắn thong thả bước đến bàn của Eunho, anh thậm chí nhận ra có người vừa ngồi vào bàn mình nhưng lại không nhận ra người đó là Soobin, xua tay nói: " Bàn có người rồi. "

Soobin quen thuộc đáp: " Tôi biết. "

Eunho sực tỉnh, anh đặt menu vào tay cô nhân viên.

" Tôi không gọi tráng miệng. "

Cô nhân viên nhận lấy menu rồi liền rời đi, sau khi đi còn không quên ngoáy lại nhìn Eunho thêm một chút.

Eunho đánh giá từ trên xuống dưới Soobin sơ qua một lượt, đã lâu rồi mới được nhìn thấy Choi Soobin bằng da bằng thịt như vậy, cảm giác không thật tí nào.

" Anh gọi món không ?  " Eunho hỏi hắn.

Soobin hời hợt đáp Eunho một tiếng, hắn lộ rõ vẻ không muốn dây dưa lâu với anh.

" Không, nói nhanh rồi về. "

Tính cách Soobin là thế, Eunho gặp mãi cũng thành quen, anh hiểu ý hắn, nhanh nhẹn lấy Laptop mở một đoạn Camera đưa ra, đẩy đến trước mặt hắn.

Đôi mắt sắc lẹm sượt qua màn hình Laptop, lại khó hiểu liếc mắt nhìn vào Eunho.

" Chỗ đó có Camera à ?  "

Lúc trước hắn đã điều tra thử cả ngàn lần, lại không biết rằng con hẻm nhỏ đó có Camera.

" Có, em lùm xùm mãi mới ra đó. Nó chặn hết người đăng nhập từ Hàn Quốc rồi, đó là CCTV của nước chúng ta, em nghĩ chắc tên đó có gia thế lớn lắm mới đậy được chuyện này. "

Soobin nhếch môi, cười nhẹ một tiếng.

Màn hình dần sáng lên, những phút đầu Camera tối đen, chỉ thấy được một bóng đen bí ẩn cuộn tròn trong góc hẻm,  bỗng một lúc sau một thứ ánh sáng vàng nhẹ lóe lên, Soobin cho rằng đó là ánh sáng của đèn pha ô tô, mãi tới lúc này Soobin mới nhận ra bóng đen nằm co ro trong góc, tay ôm lấy bản thân run rẩy chính là Choi Yeonjun của hắn. Tay hắn vô thức siết chặt lại, nhìn vào bộ quần áo nhem nhuốc của cậu, lòng Soobin như lửa bỏng.

Khung cảnh khi ấy đại khái là một góc quay nhỏ trên bản hiệu cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, vừa nhìn vào là thấy được đường cùng của con hẻm tối om, thứ vừa chiếu sáng chỗ đó chính là một chiếc xe đang rọi đèn vào trong, có vẻ như người trên xe nhìn thấy Yeonjun.

Vì ánh sáng chói lóa đột ngột, Yeonjun giật mình rụt người lại, càng nắm chặt bả vai của mình.

" Hắn kìa. " Eunho đột ngột lên tiếng. Soobin mãi nhìn Yeonjun tới giờ mới nhận ra bóng lưng cao lớn đang tiến về phía cậu.

Soobin mím môi, chờ đợi sự thật của đêm hôm đó.

Bóng lưng ấy dần áp sát đến cậu, Yeonjun tăng dần phòng bị, úp mặt vào đầu gối liên tục co người lại đến khi không còn co được nữa.

Nhưng rồi, người đó nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh Yeonjun, áp nhẹ bàn tay to lớn lên tóc cậu. Choi Yeonjun như không tin vào cảm nhận của bản thân, ngước mặt lên nhìn vào hắn. Có vẻ bọn họ đã trò chuyện gì đó, Yeonjun thì liên tục tỏ vẻ e dè còn tên kia lại thoải mái ngồi bẹp xuống đất. Mãi một lúc sau cả hai lại đứng dậy cùng nhau lên xe, ánh sáng từ chiếc xe ấy cũng dần mờ đi rồi biến mất.

Soobin tức tối, cả đoạn video không đoạn này thấy rõ mặt của tên đó. Đến cả Yeonjun lúc đó nhìn vào hắn chăm chăm như thế giờ cũng chẳng nhớ gì.

Biển số xe, loại xe, đặc điểm cơ thể.. Hắn không hề có chút manh mối gì.

" Anh tính làm gì nữa đây hả Giám Đốc Choi.. "

Eunho ngán ngẩm nhìn hắn, Choi Soobin cao cao tại thượng bây giờ đang làm nên vẻ mặt gì kìa. Đúng là lướt tình là bi kịch của loài người mà.

" Eunho, tìm ra cho bằng được. Bao nhiêu tôi cũng trả cậu. "

Soobin ngửa đầu ra sau ghế, xoa xoa thái dương.

" Thôi mà.. Tôi nhớ Bamby lắm rồi... Muốn về nhà cơ.. "

Bamby là người yêu của anh, nhờ công đức vô lượng của Soobin trong 1 năm qua mà Eunho còn không còn dịp được gặp ái nhân của mình. Anh thở dài, đến tận bây giờ anh mới được hắn trọng dụng, trước kia Soobin chẳng thèm điều tra chuyện gì sâu xa, hắn nói cứ tin vào chuyện xảy ra trước mắt là được, nhưng từ khi rơi vào bẫy của Yeonjun thì công việc của anh bắt đầu  cao như núi, làm thế nào cũng không xuể.

Soobin nghe xong bật dậy, hắn chống tay lên bàn nghiêng người về phía Eunho.

" Chết tiệt, tôi cũng có muốn thế đâu ?  "

Eunho oan ức, lắp bắp nói: " Huhu, trước khi giám đốc có thế đâu.. "

Hắn nhìn không nổi dáng vẻ của anh nữa, Soobin cầm lấy áo khoác rồi quay người.

" Về đây. "

" Ơ giám đốc.. "

" Ra ngoài tôi sẽ thanh toán cho cậu. "

. .

Gia đình là thứ ai cũng có, nhưng chưa chắc ai cũng sở hữu được. Ba mẹ được quyền lựa chọn con cái, thế mà con cái lại chẳng được lựa chọn như vậy, họ thì nhẫn tâm vứt đi đứa con mình đứt ruột đẻ ra, còn đứa con lại ngây thơ chẳng biết gì cho đến khi có ký ức.

Tết của những người mồ côi ba mẹ, lớn lên ở cô nhi viện chỉ đơn giản là quây quần bên thầy cô, bạn bè cùng cảnh ngộ, ăn những món đặt sản ngày tết, trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp. Có người từng ngỡ sẽ mãi như thế này cho đến cái tết cuối cùng của đời người, nhưng họ đâu biết đến năm 18 tuổi mọi chuyện đã chấm dứt.

Ngày Yeonjun bị đuổi khỏi cô nhi viện, cậu chẳng thể làm gì với cuộc đời này ngoài bước đi dọc trên con đường chẳng biết về đâu. Hên là có Beomgyu đó, những lúc cô đơn nhất cũng chỉ có anh, ngày cậu mở lòng với Beomgyu, cậu đã xem anh ấy là gia đình của mình rồi.

" Ăn cái này đi. " Beomgyu bước ra từ bếp với một chảo sủi cảo nóng hỏi thơm phưng phức. Cậu chấp hai tay, làm vẻ mặt thỏa mãn nhìn theo anh.

Yeonjun vừa cầm nĩa, bên tầng trên anh lại phát ra tiếng mở cửa, cậu thắc mắc ngước lên nhìn trộm, liền nhìn thấy bóng lưng đang lén lén lúc lúc đi ra ngoài, Yeonjun hắng giọng, Taehyun giật thót tim, liền bất động tại chỗ.

" Hai cái đứa này làm gì vậy ? " Beomgyu bất lực lên tiếng. Trông anh có khác gì vụng trộm bị bắt không cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip