07;

xuanhaiphong

khóc nữa òi, bé bảo lại khóc rồi.

8 likes, 9 bình luận

gaunho.01 : nó khóc mấy ngày rồi, sợ nó mất nước...
╰┈➤ xuanhaiphong : khỏi lo, lát rượu soju ra tao đổ thẳng mồm nó cho 😍😍
╰┈➤ gaunho.01 : đi ăn thịt nướng mà đéo rủ.
╰┈ xuanhaiphong : giờ rủ cũng có ra được đâu lêu lêu 😜

xuanhaiphong : mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với bảo

xuanhaiphong : rồi thí mịa rồi, mới mong điều tốt đẹp thì thằng tuấn với thằng chó kia tới, mé nó, có rủ đâu.
╰┈➤ gaunho.01 : dẫn thằng bảo đi đi...
╰┈➤ xuanhaiphong : khum được, đặt đồ rồi, trả tiền rồi...

••••

"Trùng hợp quá, mấy cậu cũng ở đây à?" Thịnh nói rồi nhìn những gương mặt quen thuộc kia. Tuấn đứng bên này hơi ái ngại nhìn mọi người, em biết rõ là bạn em chả ai thích Thịnh

"Quao, trùng hợp quá nè, hai người đi đâu vậy?" Luân cười xởi lởi nhìn cả hai nhưng có thể thấy trong mắt cậu ta chẳng có ý cười nào cả.

"Đi uống cho ấm người, tìm khắp nơi mà chỉ có quán này còn mở thôi." Thịnh nói rồi đưa mắt nhìn vào góc bên trong, có người vẫn đang nằm gục trên bàn

"Bảo à?" Thịnh chỉ vào người đó rồi hỏi

"Không, không phải Bảo, thằng này là...Hoàng" Trọng đảo mắt một vòng rồi nói

"Nhưng cái áo đó là của cậu ta mà?" Thịnh nói tiếp

"Trên thế giới này chỉ có một cái hay gì?" Huân chen vào, đánh mắt với Tuấn để mong em tiễn của nợ này đi

"Bản giới hạn đấy, tao biết mà tại anh họ tao cũng có. Ổng bảo trên thế giới chỉ có 100 cái thôi." Thịnh nói tiếp khiến nguyên bàn giật giật mắt, má nó, báo thiệt chớ.

Đi ăn đồ nướng mặc đồ hiệu.

"Nói chung là đéo phải anh Bảo, mời anh đi cho." thằng Lực nói, đúng là genz, đúng là năm nhất. Cái mẹ gì cũng dám nói, thẳng thắn quá, 10 điểm.

"Vậy thôi, bọn tôi cũng không làm phiền nữa, vui vẻ nhé." nói rồi Thịnh nắm tay Tuấn lôi đi, Tuấn ngoái đầu nhìn theo Bảo rồi lại thở dài một hơi. Dù sao thì em với hắn cũng chưa nói chuyện được với nhau một tuần hơn rồi.

"Đi chưa?" Bảo lúc này mới ngước mặt lên hỏi, nhận được cái gật đầu thì liền sụt sịt mũi rồi dùng tay lau nước mắt.

"Ra đường mặt đồ hiệu chi cho bị nhìn ra vậy?" Vũ nó đảo mắt một cái chán nản.

"Cái áo đơn giản nhất đấy." Bảo nói rồi ra vẻ hờn dỗi khiến cả đám muốn bay vào tẩn hắn một trận. Đơn giản dữ chưa?

Cả tám người ngồi nhâm nhi, tâm sự khe khẽ với nhau đến khi có vài người đã say mèm, Bảo hôm nay không say lắm vì hắn chẳng có tâm trạng uống. Lực và Nguyên thì say đến nỗi nằm cả ra sàn nhà, thằng Vũ ngồi cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, yếu mà hay ra gió quá à.

Lúc này, mọi người liền lũ lượt kéo nhau ra về, đang đứng trước cửa quán để chào tạm biệt thì tự dưng hai người kia cũng vừa vặn đi ra. Thịnh và Tuấn thấy thằng Bảo thì như bắt được vàng, Tuấn nhanh chân sấn tới muốn nói chuyện nhưng Bảo bên này đang núp sau lưng thằng Xuân.

"Bảo, mình nói chuyện tí đi." Tuấn nói nhưng Bảo lúc này chẳng dám ló đầu ra nhìn.

"Tuấn, để mình ra nói chuyện với Bảo cho." Thịnh nói rồi sầm mặt nhìn Bảo, hắn cảm thấy khó chịu đôi chút nên chọn đi ra một góc nói chuyện.

"Mấy anh chờ tí, em hút xong điếu này rồi mình cùng về." Vũ nói, đưa thằng Lực qua cho thằng Huân giữ, mình thì đi ra góc khuất làm một điếu. Mấy ông kia đứng đó hít chút khí trời ban đêm, nó khiến Nguyên và Lực tỉnh táo được chút vì cái lạnh nhè nhẹ.

Rầm

Tiếng động lớn khiến cả bọn quay đầu ra nhìn. Chỉ thấy thằng Vũ bỗng ngã xuống đất như thể nó vừa thấy chuyện gì kinh khủng lắm. Thằng Xuân chạy lại trước, gã nhanh chóng hỏi thăm thằng em của mình như Vũ lúc này chỉ ú ớ nói chẳng ra hơi.

"Có chuyện gì?" Xuân lay lay người thằng Vũ cố làm nó tỉnh táo lại nhưng không mấy hiệu quả

"Có chuyện gì vậy-AAAAA" thằng Luân chạy tới liền, nó thấy có ánh sáng kì lạ liền nghiêng đầu ngó thử thì bị cảnh tượng khuất sau cây cột điện làm cho giật mình lùi lại.

"Gì vậy?" Huân lúc này vẫn đang lim dim đột nhiên giật mình bởi tiếng la của thằng Luân.

"T-Thằng Bảo..." Luân chỉ chỉ về hướng khuất sau cột điện khiến cả đám tò mò nhìn theo đó. Họ chỉ thấy một ánh sáng của đèn ô tô hắt lên, Thịnh thì đứng bất động trên vỉa hè còn hắn thì nằm trong vũng máu.

"Bảo...Bảo..." Tuấn lấp bấp nói, em loạng choạng đi về phía người đang nằm kia, em lật người kia lại thì thấy mặt hắn toàn máu là máu khiến em sợ lắm. Em ôm cả người của Bảo vào lòng rồi khóc to, mấy người kia thấy thế cũng chạy lại, người thì xem xét tình hình của chủ nhân chiếc xe, người thì gọi cứu thương.

Bên này, Xuân tính đứng dậy để xem bên kia thế nào thì thằng Vũ giữ tay Xuân lại khiến gã ngạc nhiên lắm.

"A-Anh..." Vũ nói rồi nhìn Xuân đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ.

"E-Em thấy...thấy thằng Thịnh...nó...nó..." Vũ chẳng thể nói một câu hoàn chỉnh, y thấy gần như cổ họng bị nghẹn lại, sóng mũi có chút gì đó cay cay.

"Thịnh làm sao?" Xuân cố gắng kề sát tai mình về phía Vũ, giờ đây Vũ chỉ có thể ôm tim và thở ra từng nhịp đều đều.

"Thằng Thịnh nó đẩy thằng Bảo ra đường ngay khi chiếc xe kia đang chạy với tốc độ bàn thờ..." Vũ nói một lèo và thông tin này khiến Xuân ngơ ra.

"Em chắc chứ? Em chắc là thằng Thịnh đẩy chứ?"

"Em chắc, em không thể nhìn nhầm được. Nãy...bọn nó cãi cọ gì to lắm...rồi tự dưng thằng Thịnh nó đẩy thằng Bảo khiến thằng Bảo té xuống đường..."

"Được rồi, anh biết rồi...e-em đợi chút, anh làm tí việc."

••••

xuân khuê

xuân - trai hải phòng
này, bảo bị tai nạn rồi

thà chọn liên quân chứ đéo chọn mày
đêm rồi, đừng đùa

xuân - trai hải phòng
đéo đùa, nó bị tai nạn ở ngã ba đầu đường này

thà chọn liên quân chứ đéo chọn mày
má nó, sao lại bị như thế???? mày đưa nó đi thì mày phải bảo đảm cho
nó chứ? nó uống nhiều quá chăng?

xuân - trai hải phòng
không, thằng thịnh đẩy

thà chọn liên quân chứ đéo chọn mày
?????????

thà chọn liên quân chứ đéo chọn mày
chó má thiệt, mẹ nó đợi đi. giữ thằng thịnh lại cho tao,
tao đéo đánh chết mẹ nó tao đéo phải phạm khuê.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip