Tôi. Anh ấy!

Sáng ngày hôm sau khi tôi tỉnh giấc đã không thấy bóng dáng anh ấy ở đâu. Tôi mặc quần áo vào, đi xuống dưới lầu tìm kiếm anh. Trong nhà bây giờ trống vắng, chỉ có một bữa sáng đã được nấu sẵn ở trên bàn và một tờ giấy note để lại. Tôi đi đến, cầm lấy tờ giấy lên xem thử, là lời nhắn của anh. Anh nói:

"Anh có việc phải đi trước. Anh nấu sẵn đồ ăn cho em rồi, sáng thức dậy phải ăn nó nhé! Hôm nay lễ tốt nghiệp của em, anh sẽ tham dự nó ngay sau khi làm việc xong. Có lẽ sẽ hơi muộn nhưng anh sẽ cố gắng đến thật sớm. Anh yêu em!"

Tôi phì cười vì sự tinh tế và đáng yêu của anh. Tôi chưa từng ăn đồ ăn anh nấu, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi được thử tay nghề của anh. Anh nấu ngon, mùi vị cũng thơm, cách trang trí cũng bắt mắt. Tôi thấy thật hạnh phúc khi yêu được một người tuyệt vời như anh ấy.

Sau khi dùng bữa xong, tôi nhanh chóng bắt xe đến trường. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của tôi, tôi đến sớm và chuẩn bị trang phục để nhận bằng tốt nghiệp thạc sĩ. Tôi ngồi dưới hàng ghế chờ đợi tới lượt của mình, trong lúc đó chợt thấy tin nhắn của anh gửi đến.

"Em làm lễ chưa?"  - anh hỏi.

"Chưa tới lượt em."  - tôi đáp.

"Vậy khi nào sẽ tới lượt em?"

"Khá lâu. Anh có đến không?" 

"Có, nhưng đợi anh làm việc xong đã nhé!"

"Vâng ạ, trễ cũng được."

Tôi đợi anh qua từng đợt khoa thi, tôi đợi anh qua từng đợt hàng người đông đúc thành thưa thớt dần. Tôi vẫn không thấy bóng dáng của anh. Có lẽ, anh thật sự rất bận.

Khi tên tôi được đề cử và tiến bước lên các bậc thang được trải thảm sẵn, tôi đã mường tượng ra được khung cảnh nắm tay anh bước trên lễ đường. Khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc biết bao, tôi hiểu cho sự bận bịu của anh.

"Soobin! Nhìn xuống đây!"

Tôi quay đầu, gương mặt tôi lộ rõ vẻ kinh ngạc. Anh không bao giờ nói dối tôi, anh chỉ là tạo cho tôi một bất ngờ nên mới đến trễ. Gương mặt anh đẫm mồ hôi, đồng phục cảnh sát được thay bằng chiếc áo sơ mi tôi tặng anh hôm sinh nhật. Anh đứng phía dưới nhìn tôi bằng sự hãnh diện, tay anh ôm bó hoa tulip mà tôi yêu thích, miệng anh nở nụ cười.

"Choi Soobin, chúc mừng em đã tốt nghiệp!"

"Cảm ơn giáo sư." - tôi cười.

"Phía dưới kia là anh trai em sao?"

Tôi mỉm nhẹ, lắc đầu: "không, là hôn thê của em."

Sau khi nhận bằng tốt nghiệp xong, tôi chạy vội tới và ôm chầm lấy anh. Tôi vùi mặt vào hõm cổ của anh, mùi hương quen thuộc trên người anh là thứ tôi nghiện nhất.

"Sao bây giờ anh mới đến? Em còn tưởng..."

"Tưởng cái gì? Anh hứa với em rồi thì chắc chắn sẽ làm được!"

Tôi bật cười rồi buông anh ra. Trước đám đông người người qua lại, tôi đã hôn lấy anh. Mặc kệ ánh nhìn của những người khác, tôi và anh hạnh phúc cười đùa trước nụ hôn lễ tốt nghiệp này.

"Cảm ơn anh."

Trở về nhà, tôi ôm chặt anh không rời, anh mắng tôi là đứa trẻ bám người, tôi chấp nhận!

"Soobin, bỏ anh ra nào. Em có muốn hôm nay nhịn đói không?"

"Không muốn buông ra!"

"Nhanh mau! Anh phải đi nấu cơm cho chúng ta đấy!"

Tôi bĩu môi, đành phải buông đôi tay ra khỏi eo anh. Nhưng nói thế thôi tôi vẫn đi theo tò te phía sau anh không rời. Tôi cảm giác nếu bản thân không thấy anh trong vài giây thôi chắc chắn chẳng thể sống nỗi! Nhìn bóng lưng của anh đang chăm chỉ làm việc, tôi vô thức mỉm cười. Đây chính là cuộc sống mà tôi hằn mong ước, có anh, có tôi, có chúng ta, cả nhà yên bình sống qua ngày.

"Anh định làm món gì vậy?"

"Bí mật!"

"Thơm quá, chắc chắn là món em thích đúng không?"

Anh bật cười: "bingo!"

Tôi ngồi xuống ở một bên, tay chống cằm ngắm nhìn bóng lưng nhỏ gọn mà tôi có thể ôm trọn trong lòng. Anh không phải không biết nấu ăn, chỉ là do tôi quá nuông chiều anh nên quên bén mất anh cũng từng đi học nấu nướng.

Nhìn những món ăn anh bày biện ra, thơm nứt mũi, trông cũng rất bắt mắt. Anh ngồi xuống đối diện tôi, mỉm cười, nói:

"Thế nào? Trông ngon không?"

"Vâng, rất ngon."

"Vậy thì phải ăn nhiều vào, toàn món em thích không đấy!"

"Vâng" - tôi cười, đáp.

Sau khi dùng bữa xong, chúng tôi cùng nhau đi tắm và cùng nhau nằm trên chiếc giường mềm mại xem phim. Tôi dang tay đón anh vào lòng, hôn lên mái tóc thơm mùi hoa sữa của anh. Yeonjun của tôi như một thứ gì đó rất dễ nghiện, đặc biệt là mùi hoa sữa trên người anh. Tôi vùi mặt vào cổ Yeonjun, vòng tay ôm vòng eo thon gọn đó.

"Nghe nói em đã tìm được nơi làm việc rồi phải không?"

"Vâng, là trụ sở của anh."

"Thật á?!" - anh ngạc nhiên.

"Em đã bao giờ nói dối anh đâu mà."

Yeonjun mừng rỡ: "vậy thì thích quá! Có em rồi khỏe hơn hẳn!"

Tôi bật cười, xoa đầu anh rồi đáp: "có em nuông chiều, anh không được lười biếng đâu nhé!"

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, tôi chạy ra xem thử là ai tìm đến. Nhìn qua camera thấy bóng dáng Beomgyu lấp ló, tôi mới dám mở cửa. Thông cảm cho tôi vì dạo gần đây Hàn Quốc có chút bừa bộn.

"Em đến đây làm gì vậy?"

"Em đến tìm anh" - thằng bé đáp nhưng giọng điệu có chút kì lạ.

"Tìm anh có việc gì không?"

"Chúng ta về thôi, về quê ý ạ."

Tôi bất ngờ: "sao đột nhiên lại về quê? Thêm cả anh đang ở với anh Yeonjun, sao có thể bỏ anh ấy lại ở đây được?"

"Anh à..."

"Anh Yeonjun mới nấu món này ngon lắm, chúng ta vào ăn sau đó rủ anh ấy về quê cùng chúng ta ha!"

Tôi nắm tay Beomgyu dẫn vào bên trong nhưng em ấy lại không chịu đi theo mà còn vùng vẫy khỏi tay tôi.

"Em làm sao vậy? Sao đột nhiên-"

"Anh à...dừng lại đi, anh như vậy thì sao anh Yeonjun có thể..."

"Ý em là sao?" - tôi nghi hoặc hỏi.

Beomgyu đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn tôi, đau đớn trả lời:

"Anh Yeonjun...mất rồi, anh ấy mất rồi mà anh.."

Ngay khoảnh khắc này, tâm trí tôi hoàn toàn phát nổ, nó hỗn loạn, đảo lộn mọi thứ xung quanh. Ngôi nhà hạnh phúc như mơ ước của tôI bỗng chìm trong màu xám xịt, u ám đến kì lạ. Tôi ngã khuỵu xuống nền đất lạnh, lắc đầu nhằm chối bỏ đi sự đau đớn này.

"Không, không thể nào...không, anh ấy vừa mới nấu ăn cho anh mà, làm sao có thể...Beomgyu,  em đùa phải không? Ha ha...để anh dẫn em xem nhé, anh ấy vẫn còn ở đây, còn đang nằm đợi anh mà."

Tôi kéo Beomgyu đi vào trong căn bếp, thế nhưng bên trong chẳng có ai cả, chỉ còn lại những món ăn đã nguội ngắt và sự vắng lặng.

"Anh quên rồi sao...chính anh là người đã khám nghiệm tử thi..."

À, phải rồi, tôi nhớ ra rồi. Vào hôm tôi tốt nghiệp, chính tôi là người đã khám nghiệm cơ mà, chính tôi là người đã nhận ra anh ấy dù anh chỉ còn là một cái xác cháy đen khịt.

Làm sao tôi có thể quên..

Làm sao tôi có thể... Tôi chỉ là, không dám đối mặt mà thôi...






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip