✤𝘾𝘽𝙒 𝟲✤


✷        ·   ˚ * .      *   * ⋆   . ·    ⋆     ˚ ˚    ✦   ⋆ ·   *      ⋆ ✧    ·   ✧ ✵   · ✵


6.

Sanha và Hyunjin cùng những người trong đội bóng, bao gồm cả Soobin, đang ở trong canteen trường, Mọi người ai cũng nói chuyện rôm rả trong khi Soobin chỉ ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô đáy.

Hối hận.

Nó vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí Soobin từ cái ngày diễn ra cuộc xích mích. Cậu hối hận, hối hận vì tất cả những lời mình nói, những việc mình làm với Yeonjun ngày hôm đó. Bây giờ cuộc sống của Soobin đã bị đảo lộn hoàn toàn. Và đương nhiên phần nhiều là do lỗi của chính cậu. Nhưng với một kẻ hèn nhát như Soobin thì việc duy nhất cậu có thể làm là đổ mọi lỗi lầm lên đầu Yeonjun.

Đã mấy ngày rồi Soobin chưa nói chuyện với người lớn hơn. Chạm mặt thì có đấy nhưng chỉ là những cái lướt qua trên đường đến trường mà thôi. Thậm chí khi ở trường anh như bay hơi mất vậy. Có lẽ Yeonjun đã quyết định sẽ tránh mặt cậu bằng mọi giá rồi. Hoặc cũng có thể anh đang bận rộn tận hưởng quãng thời gian vui vẻ với bạn trai của mình chẳng hạn.

Nói chuyện không đương nhiên nhắn tin cũng không nốt. Cho dù chỉ là những tin nhắn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon như thường ngày anh vẫn làm. Đến mức này thì Soobin biết bản thân đã gây ra tội lỗi lớn thế nào rồi. Yeonjun chắc chắn đang giận cậu lắm, ghét cậu rồi cũng nên.

Soobin thật sự nhớ Yeonjun. Nhớ nụ cười xinh đẹp của anh, nhớ giọng nói ngọt ngào của anh, nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh. Nhớ sự thường trực của anh bên mình khi trước.

Em nhớ anh lắm đấy.

Một giọt nước mắt vô tình rơi xuống trên khuôn mặt Soobin trong khi cậu vẫn đắm chìm vào mớ cảm xúc hỗn độn. Namjoon ngồi bên cạnh, người đã chứng kiến hết những hành động vừa rồi của Soobin, cầm lấy tay cậu em và nói. "Soobin, nhóc ổn không đấy?" Soobin nhìn anh, cười. "Em ổn chứ. Sao tự nhiên hyung lại hỏi em vậy?"

"Nhóc đang khóc kìa, có thật là không có chuyện gì không?" Namjoon chỉ vào mắt người nhỏ hơn để chứng minh. "Và dạo này anh thấy nhóc kì lạ lắm đấy nhé." Hyunjin và Sanha đang nói chuyện cũng quay sang lo lắng cho bạn mình, và có một vệt nước mắt trên mặt cậu thật. Soobin vội lấy tay quệt đi.

"E-Em vừa hành xử ngu ngốc với một người và giờ em bắt đầu thấy hối hận rồi đây." Soobin vừa giải thích vừa cúi gằm mặt xuống bàn. "Thành thật mà nói, nó cũng đáng thôi." Cậu cười khổ rồi đứng dậy, nói qua loa về việc phải đi đâu đó và rời khỏi canteen.

Namjoon định gọi Soobin lần nữa nhưng Hyunjin ngăn anh lại, lắc đầu. "Cứ kệ nó đi anh, mình tốt nhất đừng nhúng tay vào." Hắn nhìn hai vai Soobin trùng xuống buồn bã, đây không phải cậu bạn thân mà hắn luôn biết. "Chúc may mắn nhé Soobin." Hyunjin lẩm bẩm khi bóng cậu đã hòa lẫn vào dòng người đông đúc.

Soobin thẫn thờ lê bước trên dãy hành lang, cuối cùng cậu lại chẳng biết bản thân rốt cuộc phải đi đến đâu. Trong đầu cậu bây giờ là cảnh cãi nhau hôm trước lặp đi lặp lại, bao gồm cả lời nói của Yeonjun khi ấy.

"Một lần thôi, em làm ơn đối xử với anh đúng như những gì em muốn được không?"

Em xin lỗi. Bản ngã thật lòng của em là một kẻ hèn nhát, một kẻ yêu anh nhiều đến mức khiến chính bản thân mình phải dằn vặt thế này đây.

Kết thúc buổi học, Soobin lại chờ Yeonjun. Anh vẫn đi bên cạnh vị tiền bối hôm trước, cười cười nói nói. Chỉ là, nụ cười của anh hôm nay không còn tươi tắn như nó đã từng.

Anh thật sự ổn hay đang cố diễn vậy?

Soobin muốn ra đó gặp anh, nhưng lại chần chừ. Liệu đây có phải lựa chọn đúng đắn? Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu đành quyết định đứng chờ hai người đi mất rồi mới về.

Soobin về nhà rồi lên phòng. Quăng cái cặp sách đi đâu đó, cậu nằm phịch xuống giường và la lên một tiếng. Soobin không hiểu sao mình có thể ngu ngốc đến như vậy khi lại bỏ chạy vào lúc có cơ hội sửa sai.

Mình thậm chí còn không dám đối mặt với anh ấy, thì xin lỗi kiểu gì đây...

Soobin ngồi dậy, quay đầu ra phía ô cửa sổ ngay sát giường, nơi cậu có thể thấy phòng ngủ nhà đối diện, phòng ngủ của Yeonjun. Ở cạnh nhà nhau như thế khá tiện lợi cho Soobin trong việc ngắm đàn anh, theo hướng tích cực nha.

Màn hình điện thoại tối om khiến cậu không khỏi nhung nhớ quãng thời gian mà nó đầy ắp những thông báo tin nhắn mới từ Yeonjun. Đã hai tuần rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển gì mới. Soobin nhớ muốn chết đi sống lại cái cảm giác được gần anh, nói chuyện với anh, nấu ăn cùng anh, trêu chọc anh đến bị đánh mới chịu dừng.

"...Chỉ là đừng đợi quá lâu đấy, hối hận không kịp đâu."

Soobin đứng phắt dậy, lời nói ngày trước của Hyunjin cứ thế chạy qua chạy lại trong đầu cậu.

Đúng, mình không thể chần chừ thêm nữa.

"Có" cho bây giờ hoặc "không" cho mãi mãi.

Soobin quyết định rồi. Cậu phi ra khỏi phòng, dọa cho mẹ Choi một phen hú vía, bà nhìn đứa con trai mình hành động kì lạ, nhăn mày khỏ hiểu. Soobin quá vội để giải thích nên đành mặc kệ mà chạy tiếp, về phía ngôi nhà ngay đối diện kia, gõ cửa và chào mẹ Yeonjun như thể đó chính là mẹ mình vậy.

"Yeonjun hyung có ở trên phòng không ạ?" Soobin hỏi trong khi bản thân đã quá rõ câu trả lời. Dì Joo gật đầu và mời cậu vào, nhẹ nhàng nói. "Cô không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì nhưng mong các con có thể tự giải quyết với nhau bằng cách đúng đắn nhất."

Soobin mỉm cười, "Con sẽ không để cô thất vọng đâu ạ", rồi lên tầng, từ từ mở cửa phòng của người lớn hơn và bước vào. Anh đang nằm trên giường, quay mặt về phía cửa sổ. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, Soobin cảm thấy như mình sắp khóc đến nơi. Cậu tiến lại gần hơn, leo lên giường, ôm lấy người đang nằm.

Yeonjun giật mình, cố gắng thoát khỏi vòng tay to lớn cho đến khi nhận ra có gì đó ươn ướt trên vai anh. Tiếng sụt sịt dù cho có nhỏ đến mấy thì ở trong căn phòng yên tĩnh này cũng có thể dễ dàng bị nghe thấy.

"Em xin lỗi... Em sai thật rồi. Những lời hôm trước là do em không tỉnh táo nên mới nói ra." Soobin kéo Yeonjun lại gần hơn, vùi đầu vào hõm cổ anh mà tham lam hít lấy hương thơm dịu dàng.

"Em nhớ anh lắm hyung à, nhớ đến phát điên lên được ấy." Soobin gọi anh là hyung, và điều đó cho thấy ngay bây giờ cậu đang vô cùng nghiêm túc, vậy nên anh chỉ im lặng để người nhỏ hơn tiếp tục, nhưng có vẻ cậu hiểu sai ý anh mất rồi. "E-Em biết mình đã phản ứng thái quá, tất cả là do sự ghen tị ngu ngốc của em."

Yeonjun mở to mắt, tuyệt nhiên không biết nên đáp lại thế nào. Soobin im lặng hồi lâu, bặm chặt môi để ngăn bản thân òa lên nức nở vì người đối diện không lên tiếng phản hồi. "H-Hyung, anh nói gì đi có được không?"

"Em bảo là do cái gì cơ?" Yeonjun xoay người lại, hạ giọng hỏi. Soobin đã khóc đến đỏ cả hai mắt, nước mắt cứ rơi xuống gối làm ướt hết một mảng. Yeonjun lấy tay đưa lên vuốt má cậu, tiện thể lau đi vệt nước dài trên khuôn mặt Soobin.

"E-Em ghen. Nhìn anh cười nói với kẻ khác như thế em không bình tĩnh nổi. Mặc dù đây là lần đầu nhưng em có thể biết chắc rằng cảm xúc này là thật, là nghiêm túc." Soobin trả lời, nâng niu cầm lấy bàn tay anh và hôn nhẹ lên đó.

"Em yêu anh, Yeonjun à." Cậu ghé sát vào tai người đối diện, thì thầm. "Em xin lỗi vì giờ mới dám nói ra điều này. Anh từ chối cũng được, không sao hết, nhưng làm ơn đừng tránh mặt em, anh nhé?" Soobin im lặng chờ đợi trong khi đôi mắt Yeonjun bắt đầu lấp lánh nước mắt rồi đây.

"Sao anh lại phải từ chối em chứ đồ ngốc này?" Yeonjun cất giọng, khẽ cười. "Anh yêu em còn không hết. Binbin anh yêu em, từ trước đến giờ chỉ yêu mỗi mình em thôi."

Một vệt phiếm hồng lấp ló trên gò má Soobin, ừ thì trong tình huống này sao mà không ngại được cơ chứ. "A-Anh nghiêm túc chứ?" Cậu dè dặt hỏi rồi nhận lại cái gật đầu chắc nịch từ người luôn nhìn chằm chằm mình nãy giờ.

Mình không mơ đúng không? Đây là hiện thực đúng không? Y-Yeonjun anh ấy vừa...

Cuối cùng cũng nhận được trái ngọt của tình yêu, Soobin chẳng quan tâm chuyện đời gì nữa mà ôm chầm lấy Yeonjun, cho đến khi anh khổ sở kêu đau mới chịu dừng.

"Này! Em định giết anh luôn đấy à?" Yeonjun đánh nhẹ người nhỏ hơn một cái khi cậu vừa nới lỏng vòng tay ra. Anh ngồi dậy, bĩu môi giận dỗi. Soobin đầy tội lỗi mỉm cười. "Em xin lỗi, tại em xúc động quá. Nhưng mà còn Hoseok hyung thì sao ạ?" Soobin nhíu mày.

"Hoseok hyung thì sao?" Yeonjun thắc mắc trước khi chợt nhớ ra vụ việc hôm trước. "À thì anh đã bảo bọn anh ngoài là bạn bè ra thì không còn gì nữa mà. Anh định giải thích luôn lúc đó nhưng em cứ tức giận rồi ngắt lời anh ấy." Yeonjun cầm lấy tay Soobin, bao bọc nó bằng hơi ấm.

"Anh cũng muốn xin lỗi vì đã nói dối em. Lẽ ra anh không cần phải giấu giếm vậy đâu nhưng Hoseok hyung lại kiên quyết bảo anh giữ bí mật. Ảnh muốn làm Yoongi hyung ghen ấy mà. Nhưng coi bộ người ghen lại là người nào đó mất rồi." Yeonjun khúc khích khi nói đến câu cuối cùng.

Soobin cạn lời, nhăn mặt thẳng thừng, "Em ghen vì em yêu anh nhiều quá đó. Nói chung không phải lỗi của thằng này."

Yeonjun đỏ mặt, thằng nhóc này bây giờ thành thật ghê. Trước giờ Soobin mà anh biết chỉ là một người nhút nhát luôn giấu đi cảm xúc của mình. Đối với mặt khác này của cậu anh đúng là chưa được quen lắm. Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

"Em chẳng có gì trong đầu ngoài hình bóng anh nên mới ngu ngốc đi tổn thương người em yêu nhất như vậy." Soobin nhìn Yeonjun bằng ánh mắt đầy sự trân quý và nhận lại cái nhìn y như thế từ phía đối diện.

"Yeonjun à, làm người yêu em nhé?" Soobin thì thầm, giọng nói ngọt ngào làm tim Yeonjun gần như nhũn ra cả rồi, và đương nhiên anh đã gật đầu, lặp đi lặp lại câu đồng ý trong khi vòng tay qua cổ người nhỏ hơn.

Yeonjun nới lỏng tay, đập vào mắt anh là khuôn mặt điển trai của cậu em giờ đang ở rất gần rồi. Soobin nhếch mép, tiến gần lại định hôn anh nhưng chợt dừng ngay khi hai đôi môi sắp chạm nhau. "Em hôn được không?" Chẳng đợi người kia trả lời, cậu lập tức ập đến khiến anh chỉ biết ngạc nhiên mà nương theo.

Nụ hôn nồng nàn mang hương vị của những kỉ niệm vui buồn trong quá khứ, cùng những hứa hẹn ngọt ngào của một tương lai thật đẹp.

Soobin dứt ra trước, gấp gáp kiếm cho mình ít khí oxy. Cảm xúc của cậu lúc này còn hạnh phúc và hưng phấn hơn cả khi thắng một trận bóng đá. Là cảm giác phấn chấn không thể nào diễn tả bằng lời.

Soobin yêu biết mấy cái khoảnh khắc này. Nhưng anh trai bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay cậu đây mới là thứ đáng trân quý nhất trên đời.

Em yêu anh, Yeonjun.


𝖙𝖍𝖊 𝖊𝖓𝖉


✷        ·   ˚ * .      *   * ⋆   . ·    ⋆     ˚ ˚    ✦   ⋆ ·   *      ⋆ ✧    ·   ✧ ✵   · ✵


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip