Chương 9

Không gian phòng họp của công ty ngột ngạt, ánh sáng từ đèn trần phản chiếu lên chiếc bàn gỗ khiến không gian trở nên lạnh lẽo. Những gương mặt quen thuộc của những người vừa là đồng nghiệp vừa là những người anh em thân thiết từng cùng Sơn vượt qua biết bao sóng gió, nay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó xử.

"Sơn này, bọn anh hiểu cậu đang lo lắng cho Khoa, nhưng chúng ta không thể nhúng tay vào được." Giọng nói của trưởng phòng truyền thông vang lên, cố giữ bình tĩnh. "Cậu ấy không phải nghệ sĩ thuộc công ty chúng ta, mà tình hình này lại phức tạp. Nếu công ty can thiệp mà không có bằng chứng cụ thể, sẽ chỉ khiến mọi thứ tệ hơn."

Sơn ngồi im, siết chặt nắm tay. Những lý lẽ họ đưa ra không sai, nhưng sao anh vẫn thấy chúng lạnh lùng và vô cảm đến thế.

"Không có cách nào giúp Khoa sao? Dù chỉ là hỗ trợ truyền thông hay bất cứ thứ gì đó?" Anh cố kìm nén cơn giận, giọng khàn đi vì lo lắng.

Một đồng nghiệp khác lắc đầu. "Chúng ta có thể hướng dẫn cậu ấy cách xử lý tình hình, nhưng tự thân Khoa phải lên tiếng. Mason đang được công chúng ủng hộ mạnh mẽ, chúng ta không thể đối đầu trực diện được."

Cuộc họp kết thúc trong sự bức bối. Sơn bước ra khỏi phòng, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Anh không trách những người đồng nghiệp – họ phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Nhưng nhìn cảnh Khoa bị tổn thương, anh không thể đứng yên mà làm ngơ.

---

Sân bay đông đúc, nhưng Sơn chỉ tập trung vào một hình bóng duy nhất. Khoa bước ra từ cổng, vali kéo lê trên sàn, dáng người mệt mỏi như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Khi ánh mắt cậu chạm vào anh, đôi môi mím chặt dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Sơn..." Khoa khẽ gọi, giọng khàn đặc, đầy mệt mỏi.

Sơn không nói gì, chỉ bước đến, cầm lấy vali trong tay cậu. "Đi thôi, tôi đưa bạn về."

Trên xe, cả hai chìm vào im lặng. Khoa tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài, nhưng Sơn biết cậu chẳng nhìn thấy gì. Gương mặt Khoa nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe, và bờ vai như gánh cả thế giới. Anh không muốn ép buộc cậu nói, nhưng sự im lặng kéo dài khiến anh đau lòng hơn cả.

---

Về đến nhà, Khoa gần như đổ sụp xuống sofa. Sơn bước đến bên Khoa, ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy cậu co rúm lại. Bóng dáng nhỏ bé của Khoa dường như đang tan biến giữa căn phòng tĩnh mịch. Đôi vai cậu run rẩy, ánh mắt vô định hướng về phía chiếc điện thoại đặt trên bàn, nơi không ngừng rung lên bởi những thông báo đáng sợ.

Sơn ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay Khoa. Đôi bàn tay lạnh ngắt và run rẩy của cậu khiến anh xót xa. Anh khẽ siết lấy, như để truyền hơi ấm và sự vững chãi của mình.

"Khoa, tôi ở đây mà. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này. Bạn không cần phải gánh chịu tất cả một mình." Giọng Sơn trầm ấm, nhưng ẩn chứa sự kiên định không thể lay chuyển.

Khoa rút tay lại, ánh mắt đong đầy mệt mỏi và tủi nhục. Cậu khẽ lắc đầu, giọng nói khàn đặc vang lên:

"Không được đâu, Sơn. Đây là chuyện của tui. Tui không muốn kéo bạn vào. Bạn là một ca sĩ nổi tiếng, được bao người yêu mến. Nếu bạn đứng ra giúp tui, bạn sẽ bị liên lụy. Họ sẽ tấn công bạn, nhục mạ bạn, và tui... tui không muốn điều đó xảy ra."

Sơn nhíu mày, cảm giác bất lực và giận dữ trào dâng trong lòng. Anh nắm chặt tay lại, cố kìm nén cơn giận đang cuồn cuộn.

"Khoa, bạn đang nói gì thế? Bạn nghĩ tôi sợ sao? Bạn nghĩ tôi không chịu nổi những lời chỉ trích trên mạng xã hội à? Bạn quan trọng với tôi hơn tất cả những điều đó, bạn hiểu không?"

Khoa cúi đầu, giọng cậu vỡ ra trong từng câu chữ:

"Nhưng tui không chịu nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc bạn phải chịu những gì tui đang trải qua, tui... tui không làm được. Là lỗi của tui khi đã để mọi chuyện thành thế này. Tui không thể kéo bạn xuống vũng lầy cùng tui."

Lời nói của Khoa như một nhát dao cứa vào tim Sơn. Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cậu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:

"Nghe tôi nói đây, Khoa. Bạn đã ở bên tôi khi tôi yếu đuối nhất, khi tôi không thể tự mình vượt qua. Bạn không hề nghĩ đến rắc rối hay nguy hiểm, chỉ nghĩ đến việc giúp tôi. Vậy tại sao, khi bạn cần ai đó nhất, bạn lại từ chối tôi?"

Khoa ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào nhưng vẫn cố giữ lấy chút tàn dư của sự mạnh mẽ.

"Tui không giống bạn, Sơn. Tui không đủ mạnh mẽ để chịu đựng thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Và tui cũng không muốn trở thành gánh nặng cho bạn."

Sơn ngồi xuống đối diện cậu, nắm lấy vai cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Bạn không phải là gánh nặng. Đừng bao giờ nghĩ như thế. Bạn là người đã giúp tôi đứng lên khi tôi gục ngã, là người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình không cô đơn. Giờ đến lượt tôi, Khoa. Hãy để tôi được giúp bạn, được ở bên bạn. Làm ơn đừng đẩy tôi ra xa."

Khoa nhìn anh, đôi môi run rẩy như muốn nói điều gì nhưng không thể. Sự đau đớn trong ánh mắt Sơn khiến cậu chùn bước. Sau một hồi im lặng, cậu khẽ gật đầu, nhưng vẫn cứng rắn thêm vào:

"Được... nhưng bạn phải hứa với tôi một điều."

Sơn nhíu mày, chờ đợi.

"Bạn không được công khai đứng ra bảo vệ tui. Bạn có thể ở phía sau ủng hộ tui, nhưng không được xuất hiện trên mạng xã hội hay nói bất kỳ điều gì. Tui không muốn họ kéo bạn vào."

Sơn mím môi, ánh mắt như muốn phản đối, nhưng rồi anh gật đầu.

"Được, tôi hứa. Nhưng bạn cũng phải hứa với tôi, Khoa. Đừng tự mình chịu đựng nữa. Hãy tin tôi, chúng ta sẽ vượt qua chuyện này cùng nhau."

Khoa không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trong ánh mắt cậu, nỗi bất an vẫn chưa tan biến, nhưng bên trong đó là một tia sáng nhỏ bé – hy vọng mà Sơn đã trao cho cậu.

---

Những ngày tiếp theo, Sơn và Khoa cùng nhau tìm kiếm tất cả những bằng chứng có thể minh oan. Những bản demo, bản phối cũ, và các tài liệu ghi chú liên quan đến bài hát "Cake" được lục lại. Khoa, vốn là người cẩn thận, đã giữ lại toàn bộ những bản thảo từ năm năm trước, khi cậu mới sáng tác bài hát này. Sơn không giấu được niềm vui khi phát hiện bản phối chính thức cậu đã hoàn thành từ lâu – bằng chứng rõ ràng rằng bài hát đã tồn tại trước khi Mason công bố bản demo của mình.

Nhưng bên ngoài, tình hình ngày càng hỗn loạn. Lượng fan đông đảo của Mason tiếp tục công kích Khoa trên mọi nền tảng, không chỉ xúc phạm cậu mà còn tấn công cả bạn bè và đồng nghiệp của cậu.

Một đêm, Sơn đến tìm Khoa, thấy Khoa ngồi gục đầu trước máy tính, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt cậu. Cậu đang đọc những bài đăng về mình, đôi vai run lên khi những lời lăng mạ, bịa đặt hiện rõ từng dòng.

"Đừng đọc nữa!" Sơn bước nhanh đến, kéo cậu ra khỏi ghế. "Bạn muốn tự hành hạ mình đến bao giờ nữa?"

Khoa quay lại nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng vỡ vụn: "Họ nói tui là kẻ ăn cắp, là kẻ dối trá. Tui không thể chịu nổi, Sơn ơi. Tui không muốn sống dưới ánh nhìn khinh miệt của họ..."

Sơn không nói gì, chỉ kéo cậu vào vòng tay mình, siết chặt. "Bạn không cần phải đối mặt một mình. Anh ở đây. Anh sẽ bảo vệ bạn."

Khoa gục đầu vào vai anh, bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Trong bóng tối, Sơn khẽ thì thầm: "Anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương bạn nữa, Khoa. Tin anh nhé."

Trong lòng Sơn, Khoa dần dịu lại, nhưng nỗi đau trong tim cả hai vẫn như những con sóng ngầm, chỉ chờ một cơn bão lớn để bùng nổ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip