Chance

"Khi nào tụi mình đi mấy anh?"

Thỏ nhỏ nhà Jeon mặt vẫn còn ngái ngủ, cậu chàng ngáp một hơi thật to. Jungkook ngả người dựa vào Myungho và hai cục thịt nhỏ dính sát vào người cậu lần lượt là nhóc Seungkwan với bé út Lee Chan. Bốn đứa chen chúc nhau bám víu trên chiếc sofa dài chật hẹp đến thấy thương. Mấy cặp mắt xinh yêu ấy chẳng có con nào là mở được trọn vẹn cả, nếu không lim dim thì cũng là nhắm tịt.

Sau một buổi đêm ngủ nạp lại năng lượng cho chuyến đua xe bất ổn, mọi người quyết định dậy thật sớm để chuẩn bị cho một kế hoạch tẩu thoát.

Thật ra cũng không sớm mấy đâu, gần mười hai giờ trưa thôi à...

"Tối nay chúng ta xuất phát. Tuy vẫn chưa biết đi về đâu nhưng cứ đi đã."

Jeonghan cùng Jisoo đeo tạp dề vào chuẩn bị chút đồ trưa đơn giản cho các em. Hai ông anh cứ cãi nhau miết về việc nấu đồ hàn hay đồ tây, kết quả chốt hạ là mì xào trứng ăn chung với kim chi cho lẹ.

"Hay trở về nhà ba mẹ Jihoon? Nhà riêng của đấng sinh thành mấy người kia không dám động vào đâu. Trừ khi ba mẹ Lee muốn tiễn đứa con trai đầu đi sớm thôi."

Người luôn cầm trên tay cái tay cầm chơi game từ sáng đến giờ với màn hình ti vi còn chưa tắt, Jeon Wonwoo nằm sải dài trên sàn nhướn người lên nói với mấy anh. Sau đó tiếp tục chìm đắm vào việc chạy thoát khỏi tên sát nhân trong cái đường hầm tối om ngoằn nghoèo.

Khác với khu vực tràn ngập tiếng xì xèo nấu ăn dưới nhà, trên lầu lại yên tĩnh đến lạ. Căn nhà này đầy đủ tiện nghi đến mức có tống mười còn người trưởng thành đến ở vài ngày. Vậy mà mấy người kia có phòng chăn ấm nệm êm không thèm nằm, thích lăn lộn trên cái ghế chút éc với cái sàn gỗ mát lạnh. Jihoon cũng đến bó tay với mấy anh em nhà mình, nhiều lúc cậu tự nghĩ chỉ cần quăng mấy cái mền bông với gối là cả bọn sẽ ngủ thẳng cẳng ngon lành thôi. À tất nhiên sẽ cần một cái hệ thống sưởi nữa, về đêm lạnh thấu xương ai mà chịu nổi cơ chứ.

Jihoon nằm trên chiếc giường đơn được nắng trưa tô đầy màu vàng ươm trên đó, gió mát hiu hiu khiến cho chú mèo lười không còn tâm tình để lo về việc tương lai. Ngay thời khắc này Jihoon chỉ mong mình có thể thoải mái trở về khoảng thời gian thảnh thơi không phải lo nghĩ gì về cái tên khùng điên kia. Khi không lại đi vô con đường nghề ngày xưa làm gì, để rồi gặp ngay đắng không thể nào đỡ nổi. Số phận cậu cả nhà họ Lee đúng là xui tận mạng mà.

"Jihoon à! Xuống ăn trưa thôi em!"

Giọng Jeonghan vọng từ bên dưới nhà lên đánh thức hoàn toàn Jihoon khi cậu vẫn còn ý định nướng thêm một chút. Vết thương trên đầu không nặng lắm nhưng cũng đủ khiến Jihoon không thể ngủ một cách thoải mái vào đêm qua được. Thành ra cả người hôm nay có chút uể oải rồi.

Đón lấy tia nắng gắt buổi trưa với vẻ mặt không mấy yêu đời cho lắm. Nhìn qua khung cửa sổ vẫn còn mở toang đón gió trời, Jihoon tặc lưỡi một tiếng, tự trách bản thân sao lại bất cẩn mà quên đóng cửa.

Jihoon thích yên tĩnh, đó là sự thật. Nơi đây đích thực là một thiên đường dành cho một chú mèo yêu sự lặng yên và chỉ thích hưởng thụ không gian riêng tư một mình. Tuy nhiên thì tốt đến đâu đi chăng nữa rồi cũng sẽ có mặt xấu mà. Và nhược điểm không gì khác ngoài sự đa dạng côn trùng của khu rừng này.

Nhìn mấy con bọ bay qua một chút thôi là trong lòng Jihoon đã sinh ra cảm giác bài xích cực kỳ. Chưa kể đến việc tối mà quên đóng cửa sổ thì xác định đêm đó hiến máu cho muỗi luôn nhá. Mà không phải muỗi thành phố nhỏ xíu đâu, muỗi rừng chất lượng cao hẳn hoi. Lượng máu hiến tế cũng gấp đôi so với muỗi thường.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thông suốt được. Bản thân Jihoon tự biết mình ghét côn trùng và cũng rất cẩn thận trong mấy vụ cửa nẻo. Nó cứ như thói quen của cậu vậy, trước khi đi ngủ đều luôn đi lại đóng cửa sổ đầu tiên. Vậy mà hôm nay quên mới lạ đó.

"Em nghĩ tại sao cửa lại mở à?"

Từ phía sau lưng, cái tông giọng quen thuộc đến rợn người bỗng dưng thì thầm vào bên tai cậu cả nhà họ Lee khiến cả người cậu đều giật bắn, nhảy sang một bên kinh ngạc nhìn người đối diện vẫn rất bình thản mà đối mắt với mình.

"KWON-"

"Im lặng nào bé, mọi người sẽ giật mình vì tiếng hét của em mất."

Soonyoung lường trước được việc Jihoon sớm muộn cũng sẽ hét toáng lên cái tên của hắn thôi, nên hắn ra tay nhanh hơn em một bước, dùng một tay nhanh chóng bịt kín miệng Jihoon lại, tay kia thừa cơ kéo lấy cơ thể nhỏ hơn đã bao ngày chưa được chạm đến ôm thẳng vào trong người mình.

Bỏ qua hẳn sự càn quấy từ nơi em, Soonyoung cố gắng thu lấy từng hương thơm từ cơ thể mà chỉ mình Jihoon mới có, thu hết vào trong buồng phổi mình. Hắn nhớ em đến chết mất thôi, à không phải nói rằng hắn nghiện em đến phát điên mới đúng.

Vầng trán có vết thương của việc xây xát, đôi tai ửng đỏ, vùng cổ trắng nõn mịn màng và nơi gáy mẫn cảm...Tất cả những nơi quen thuộc đó, Soonyoung đều ân cần trao lên từng nụ hôn.

Nhìn thì có vẻ dịu dàng, ôn nhu nhỉ? Sai lầm đấy. Jihoon biết tỏng cái tên lật mặt này rồi, hành động chẳng khác gì một kẻ đang kiểm tra lại xem món đồ thuộc quyền sở hữu của hắn có bị sứt mẻ gì không đấy. Mà Jihoon thì chẳng thuộc về ai cả, nhớ kỹ điều đó.

"Buông tôi ra ngay họ Kwon. Không thể tin được anh lại hèn đến mức lẻn vào phòng người khác khi họ đang say giấc đấy!"

Jihoon buông lời mỉa mai đến hắn, thân thể theo đó cũng tìm cách mà tách ra khỏi vòng kiềm của Soonyoung. Không may mắn thay rằng cứ càng nhích ra khỏi hắn, vòng tay Soonyoung sẽ càng tăng độ siết lại bên eo, ép Jihoon đến mức ngột ngạt.

"Em biết điều này không mèo con? Càng chạy trốn, tôi sẽ càng ghi nợ lại cho em nhiều hơn đó. Và chắc em sẽ không muốn đôi chân nhỏ bé của mình bị đánh gãy đâu nhỉ? Hay tôi nên khoan hồng cho em một chút...dây xích bằng thép em thấy sao?"

Đối diện với đôi mắt hoang dại như mãnh hổ nơi núi rừng, Jihoon chỉ có thể hét ầm lên trong đầu Tên này điên thật rồi!!!!

"Tôi nhắc lại lần nữa Soonyoung. Tôi! Không! Thuộc! Về! Anh! Càng không phải một con búp bê để cho anh giam giữ tôi trong lồng!"

"Đầu tôi bị thương đều do anh. Tôi bỏ đi cũng do anh. Anh là ngọn ngành của tất cả mọi chuyện. Sống tốt lành một chút thì đâu đến mức bị người khác thuê sát thủ tới ám sát chứ."

Nhắc tới chuyện cũ thì bực hết cả mình. Jihoon thở dốc từng cơn trong vòng tay của Soonyoung, vì vẫn chưa thể nào nguôi ngoai nên cậu chẳng ngần ngại gì mà chơi ngay một cú phập vào bắp tay hắn.

Ấy vậy mà người đằng sau vẫn rất vui vẻ, thoải mái để yên cho Lee Jihoon đay nghiến thịt của mình. Thong thả ngồi xuống ngay bên giường và để trọn cơ thể Jihoon lọt vào trong lồng ngực săn chắc, vạm vỡ.

"Sống thất đức nên mới gặp được em. Chứ tôi sống hiền ở lành thì chắc kiếp sau cũng chẳng gặp được. Tôi không muốn kiềm hãm em bên mình đâu Jihoon. Nhưng em quá đỗi xinh đẹp, đến mức có biết bao nhiêu ánh nhìn dán lên em mỗi khi em mặc trên người mấy bộ trang phục bó sát em biết không? Nếu không giấu em đi chắc tôi phạm tội giết người liên hoàn mất."

"Thì cũng có phải chưa giết người đâu mà bày đặt kể lể."

Phản bác một câu rồi chán chê quay ngắt mặt sang chỗ khác, tránh đi chiếc hôn ngay má sắp thành công đến từ vị trí Kwon Soonyoung. Mèo nhỏ này mồm mép lanh lợi, chưa bao giờ hắn là đối thủ của em về khoản này. Chỉ cần nói một câu, Jihoon tức khắc đáp lại một cái bốp đau điếng người. Chính vì vậy ngoài việc đàn áp em để em không thể nào còn sức mở miệng ra được thì Soonyoung cũng chẳng còn cách nào hơn. Miệng xinh không được nói mấy lời đau lòng như thế bé cưng nhé!

"Tóm lại, trở về với tôi đi Jihoon. Em định dẫn mọi người đi trốn thật? Mấy người ngoài kia cũng nhớ người thương lắm rồi."

Nhân lúc Soonyoung mềm lòng xuống, vòng tay hắn đã hoàn toàn nới lỏng ở vùng eo Jihoon. Mấy giây ngắn ngủi thôi cũng đủ để cậu thoát khỏi vòng vây của hổ rồi.

Cậu thờ ơ quan sát gương mặt điển trai đang ngồi dõi theo mình chăm chăm. Hắn không tệ, nhưng cái cách hắn yêu khiến Jihoon cảm thấy áp lực vô cùng. Hệt như ánh nắng mặt trời vậy, chút dịu dàng rất ấm áp, nhưng quá mức chịu đựng sẽ trở thành cơn áp bức nóng rát cả người, không thể nào chịu nổi.

Kwon Soonyoung tính tình nóng như lửa đốt, hiện thân của mặt trời rực cháy trên cao. Luôn luôn là sự thu hút ánh nhìn của người khác về hắn. Soonyoung nổi bật và giỏi khiến người quy hàng mình. Cái gì hắn thích, rồi mãi mãi cũng trở thành của hắn. Và đã là của hắn, tương lai cũng thế mà thôi.

Lee Jihoon nhẹ nhàng, uyển chuyển như mặt trăng rọi ánh nguyệt quang xuống trần thế vào buổi đêm yên tĩnh. Không thích sôi nổi, ồn ào và náo nhiệt. Nhưng vẫn có đủ sự nổi loạn và cá tính riêng sâu thẳm bên trong. Một mặt trăng yêu tự do tự tại, bản thân sẽ không bao giờ thuộc quyền kiểm soát của ai. Jihoon là chính Jihoon, cả thân thể và tâm trí này chỉ có thể thuộc về mỗi cậu, không một ai có thể sở hữu được.

Trái ngược như thế, làm gì mà có thể trải nghiệm được cảm giác yên ổn khi bên nhau. Rồi sẽ lại cãi vã và tự chuốc lấy đau thương. Soonyoung cái tôi rất cao, Jihoon càng không kém. Họ lấy cái gì mà nhường nhịn nhau được đây, huống hồ tình cảm mà Jihoon cảm nhận được từ hắn, chỉ sợ rằng là một khắc nhất thời. Cậu không dám đánh một ván cược lớn vào việc này, vì cậu ghét việc bản thân sẽ bị tổn thương bởi thứ tình yêu không xứng. Nếu nó xứng, sẽ chẳng có việc gì có thể tổn thương được Jihoon. Nhưng nhìn xem, người như Soonyoung thì yêu thật lòng được bao ngày cơ chứ?

"Đây không phải là yêu đâu Soonyoung. Là do anh tự tưởng tượng ra thôi. Anh muốn có được tôi nên con tim anh cứ nhầm lẫn giữa tình yêu và độc chiếm thế đó. Nếu thật sự là yêu, anh sẽ chẳng bao giờ hành động như thế này...và con tim anh sẽ không dửng dưng như thế."

Hai người một lớn một nhỏ, người đứng người ngồi trao đổi ánh mắt, và Soonyoung đứng phắt dậy, từng bước tiến đến ép Jihoon vào sát vách phòng. Hắn không nói một tiếng nào, chỉ lẳng lặng quan sát con mèo nhỏ can đảm ngẩng mặt được vài phút đầu, về sau lại vì lúng túng mà né tránh ánh mắt sắc lẹm từ hắn.

Soonyoung tự thừa nhận hắn chỉ muốn giữ Jihoon cho riêng bản thân mình. Còn về yêu...hắn thật sự chưa nghĩ đến. Đơn giản là Soonyoung thích việc có Jihoon bên cạnh hắn 24/24 mà thôi, được thấy em trong tầm mắt của mình đôi khi cũng là một loại thần dược giúp hắn giảm mệt mỏi lúc có quá nhiều công việc cần giải quyết. Soonyoung tận hưởng những tiếp xúc thân thể với em rất nhiều, Jihoon mang lại cho hắn cảm giác bình yên và ngọt ngào nhất dù em có thể hiện như thể mình ương bướng đến bao nhiêu. Từ khi bắt được em ở bên mình, mỗi đêm ôm Jihoon ngủ dường như trở thành những giấc ngủ êm nhất kể từ khi tiếp quản sự nghiệp của gia tộc. Vậy liệu hắn có yêu em chưa? Soonyoung chưa từng trải nghiệm việc này, nên hắn cần một người hướng dẫn cho mình biết thế nào được gọi là yêu. Và...hắn nghĩ, hắn biết ai phù hợp với vị trí này rồi.

"Trở về và dạy tôi cách yêu em đi. Tôi sẽ thay đổi mà."

Thịch

Thịch

Không gian yên lặng đến mức nhịp đập con tim đang ở mức báo động trong lồng ngực Jihoon cũng có thể nghe được bằng tai thường. Gương mặt phóng đại của Soonyoung ở trước mặt cậu vẫn một vẻ ung dung tự tại như thế, và dường như chỉ có mình Jihoon là người ngượng ngùng.

"Xin phép được ba mẹ tôi đi rồi muốn xách tôi đi đâu thì xách. Tôi không muốn nhìn cảnh họ lo lắng vì tôi mất tích thêm mấy tháng trời nữa đâu."

"Giờ thì tôi phải xuống nhà dưới đây. Mong rằng tối nay cái đầu của tôi vẫn còn nguyên vẹn với đám thuộc hạ của anh."

Đây được coi là dấu hiệu mở đường của Jihoon dành cho Soonyoung. Nếu hắn đã thành tâm muốn đến thế, Jihoon sẽ chẳng keo kiệt đến mức không thể ban cho hắn một cơ hội để thử thách độ kiên nhẫn của bản thân mình.

Quan trọng nhất, vẫn là Jihoon mang trong mình tâm tư rung động với Soonyoung. Sẽ ra sao nếu hắn không vượt qua nổi những rào chắn gang thép cao ngất ngưỡng của Jihoon và từ bỏ nó.

Với cá tính của Soonyoung, Jihoon biết sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Có lẽ cũng sẽ kiên trì được một thời gian đó, nhưng liệu hắn có cam tâm kiên trì hết cả đời?

Được Jihoon yêu bảo đảm Kwon Soonyoung sẽ không bao giờ phải chịu cảnh thiệt thòi. Tuy nhiên, còn phải tuỳ thuộc vào độ xứng đáng hay không nữa. Và sau cơ hội duy nhất này, Jihoon có thể đưa ra được quyết định của bản thân.

Giả như hắn lại theo con đường mòn mà kiềm kẹp Jihoon thêm lần nữa. Vậy thì...

Một chuyến du lịch nước ngoài dài hạn thôi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip