Mười lăm (Extra 2).
Soonyoung và Jihoon đã bắt đầu chính thức nhập học. Đây là năm đầu tiên bọn họ tiếp cận với môi trường đại học và ở một đất nước xa lạ. Vốn dĩ nghĩ rằng chắc phải tốn kha khá thời gian để thích nghi, nhưng hiện tại không cần phải cô đơn một mình trải qua tất cả mọi thứ, bọn họ đã có hai người, hai người cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, chuyện khó khăn gì cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỗ ở của hai người vẫn không có gì thay đổi. Mặc dù Soonyoung vẫn tiếp tục chia tiền thuê nhà cùng anh bạn học trước đó, thế nhưng phần lớn thời gian trong một ngày đều có thể bắt gặp sự hiện diện của anh ở tại căn hộ đối diện của Jihoon. Hai người hẹn hò yêu đương thắm thiết từ trường cho đến nhà, chắc chỉ có buổi tối Soonyoung mới quay trở về nhà của mình để ngủ mà thôi.
Chỉ có điều, Jihoon dù đã nghiện hơi anh người yêu đến thế nào thì cậu vẫn chưa chính thức đồng ý để Soonyoung dọn sang sống cùng với mình. Bản thân Soonyoung đối với việc này vừa khó hiểu vừa tiếc nuối, năm lần bảy lượt dùng đủ mọi mưu kế vẫn là không thuyết phục được người yêu. Thôi thì anh cũng đã lỡ ký hợp đồng thuê nhà ba tháng với bạn học rồi, đợi qua thời gian đó sẽ cố gắng thành tâm năn nỉ Jihoon cho mình qua chung sống như vợ chồng, à nhầm chung sống như người yêu với nhau.
Lịch học của hai người vào đầu năm nhất đại học cũng không quá bận rộn, đa số thời gian biểu buổi tối đều trống trải. Soonyoung đã tìm được một công việc làm gia sư kèm một - một cho vài bạn học. Vậy nên Jihoon đã quyết định đăng kí làm công việc nào đó để giết thời gian. Cuối cùng, nhờ lời giới thiệu của bạn bè cùng lớp, Jihoon đã trở thành nhân viên cho một quán bar ở trung tâm thành phố, với vị trí là một DJ vào buổi tối.
Mặc dù môi trường làm việc dạng như thế không tránh khỏi mấy vấn đề phức tạp nhưng với tư cách là một người bạn trai, Soonyoung luôn ủng hộ tất cả quyết định của Jihoon. Thế nhưng không ngờ rằng là, những chuyện tiêu cực lại phát sinh sớm hơn dự kiến.
Trong một buổi tối sau khi Soonyoung đi dạy kèm từ nhà bạn học trở về, như thường lệ anh mua một chút đồ ăn rồi ghé đến quán bar nơi Jihoon làm việc.
Hôm nay buổi dạy kèm kết thúc sớm, cho nên Soonyoung không cần quá vội vã, thường thì khoảng vài phút nữa Jihoon mới được nghỉ tay ăn uống. Soonyoung cứ bước đi thong thả qua con hẻm nhỏ dẫn đến quán bar. Cho đến khi đột nhiên nghe thấy âm thanh giống như thuỷ tinh vỡ.
Một lát sau, một đám con trai cao lớn vô duyên vô cớ xuất hiện chắn hết đường đi. Soonyoung không muốn làm mất thời gian đến với Jihoon, cho nên dự định lách người nhanh chóng rời khỏi. Thế nhưng nào có thể dễ dàng như vậy, bọn chúng dàn hàng chắn hết lối đi, nhất quyết không để Soonyoung rời đi.
"Này thằng nhãi ranh"
Một thằng đứng giữa cao to lực lưỡng, hất mặt lớn tiếng gọi. Bấy giờ Soonyoung mới bắt đầu ngờ ngợ ra, mấy đứa này không phải là bạn học cùng lớp với anh hay sao. Nói đúng hơn chỉ là học chung một môn ở đại học, chứ chả bạn bè gì với chúng nó.
Ba thằng ất ơ này được xếp vào cùng một nhóm với Soonyoung trong môn học đầu tiên. Thật phải xui xẻo đến mức nào mới dính vào chúng nó. Trong thời gian làm việc nhóm, tụi nó thờ ơ, lười biếng, đùn đẩy trách nhiệm, cuối cùng để cho một mình Soonyoung làm hết cả bài. Đến ngày thuyết trình cũng chỉ có một mình Soonyoung, giáo sư biết được đã vô cùng tức giận, thẳng tay cho tất cả chúng nó con điểm F tròn trĩnh.
Soonyoung thật cũng chẳng gặp mặt ba đứa nó được mấy lần, trong lúc cần thảo luận nhóm thì gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời. Đúng là một lũ vô trách nhiệm.
"Có chuyện gì?"
Giọng điệu Soonyoung lộ rõ sự khinh bỉ, chán chường, trước sự ngoan cố hết mức của chúng nó buộc lên tiếng.
"Mày mách lẻo với giáo sư để ông ấy đánh rớt tụi tao có đúng không"
"Thì sao"
Hai tay Soonyoung vẫn nắm chặt phần thức ăn vừa mới mua cho Jihoon, khẽ nhướn mày hỏi lại.
"Mày có biết bọn tao là ai không, khôn hồn thì đi năn nỉ giáo sư điều chỉnh điểm ngay lập tức. Nếu không đừng trách bọn tao không nương tay"
Hai tên còn lại âm thầm lôi ra mấy thứ gậy guộc, mặt mày hầm hố gằn giọng đe doạ Soonyoung.
Tính khiêm nhường của Soonyoung qua thời gian chung sống với Jihoon dường như đã bị mai một đi ít nhiều. Nhất là với cái bọn vừa lưu manh vừa không biết điều này thì càng không thể nhượng bộ, thái độ của Soonyoung vô cùng tự tin, lên giọng thách thức.
"Nếu tao cứ không đi đấy thì sao"
Bọn chúng từ lâu đã quen thói bắt nạt đè đầu cưỡi cổ người khác, nay gặp phải tảng băng lạnh là Soonyoung, chắc chắn hận không thể dạy cho anh một bài học nhớ đời, lập tức mất bình tĩnh chửi đỏng lên.
"Đ* m* cái thằng chó này.
Được, nếu hôm nay tụi tao không cho mày no đòn mày sẽ không biết sợ là gì đúng không"
"Tụi bây, nhào vô!"
Dứt lời, mạnh đứa nào đứa nấy quơ quơ mấy cây gậy đã thủ sẵn, mục đích lớn nhất chính là hù doạ đối phương. Trong khi Soonyoung cũng đã chuẩn bị tinh thần giải quyết với bọn du côn này một lần dứt điểm, khởi động khớp ngón tay để tặng chúng nó một cú đấm thân thiện thì bỗng nhiên.
Từ ở đâu, Jihoon bất ngờ xuất hiện.
Bốn người đang có mặt ở đó bao gồm cả Soonyoung đều nhất thời ngớ người. Jihoon la lên một tiếng rồi tiến lại gần chỗ của bọn họ, cậu tự tin bước lên phía trước đẩy Soonyoung ra phía sau rồi đứng chắn đằng trước đối diện với đám côn đồ một cách mạnh mẽ.
"Thằng chó nào dám động tới Kwon Soonyoung của tao"
Vẻ mặt Jihoon đằng đằng sát khí, hướng tới bọn chúng ánh mắt hình viên đạn, hàng chân mày cau lại, giận dữ hét lớn.
Soonyoung có cơ hội chứng kiến, cho dù là Jihoon có thái độ tức giận đến mức nào trong mắt anh cũng chẳng hề đáng sợ một chút nào cả. Anh lẳng lặng đứng đằng sau theo dõi tình huống dần trở nên thú vị.
"Oh kìa, em trai xinh đẹp này là ai đây ta"
Một thằng trong đó nhìn thấy Jihoon xuất hiện, da trắng môi hồng, khuôn mặt xinh xắn còn có lớp trang điểm nhẹ, vô cùng hút mắt, mỉm cười thích thú. Nó toan định đưa tay sờ vào gương mặt của Jihoon, nhưng còn chưa kịp chạm đến thì bàn tay bẩn thỉu đã bị bẻ ngược lại. Từng cơ khớp bị Soonyoung thẳng tay vặn thật mạnh khiến nó không chịu nổi mà nhăn nhó khó coi, kêu la oai oái.
.
.
Buổi tối hôm đó, Jihoon cuối cùng phải nghỉ làm. Hai người trở về nhà, viễn cảnh bây giờ chính là hai người người ngồi đối diện trên chiếc sofa ở nhà Jihoon, người nhỏ hơn trên mặt có thêm một vết thương, biểu cảm méo mó trong khi được người lớn hơn bôi thuốc sát trùng cho.
"Lần sau nếu cảm thấy không đủ sức thì đừng bất ngờ động thủ em bé đại ca ạ"
"Aish ... đau em"
Jihoon đột nhiên ré lên, nhăn mặt đau đớn khi vừa bị anh người yêu chạm vào vết thương trên bầu má.
"Anh xin lỗi"
Chỉ cần Jihoon khẽ cau mày thôi Soonyoung đã không dám làm quá mạnh nữa, vừa bôi thuốc thật nhẹ vào chỗ đó, vừa thổi thổi xoa dịu.
Quay trở về với tình huống kịch tính lúc nãy, ngay sau đó hai bên chính thức ẩu đả với nhau. Với khả năng của đai đen tứ đẳng Taekwondo của Soonyoung dĩ nhiên có thể dư sức xử lý vài tên nhóc con cỏn đó, nhưng đó là trong hoàn cảnh chỉ có một mình. Vừa nãy Soonyoung còn có Jihoon bên cạnh, với tính cách liều lĩnh quá mức của người yêu mình thì bản thân chỉ lo lắng rằng không cẩn thận sẽ khiến cậu bị thương.
Nhưng cuối cùng vẫn là không thể tránh khỏi, trong lúc Soonyoung xử lý tên cầm đầu, tên đàn em của nó hèn hạ chơi xấu sau lưng, đúng lúc Jihoon phát hiện kịp thời, không chần chừ mà lao vào đỡ cho anh, cuối cùng bị vũ khí đánh trúng mặt. May mắn là Jihoon cũng biết cách phòng thủ, cho nên chỉ bị sượt qua bên má một chút, cũng có thể xem là đỡ nhất rồi.
"Jihoon à, anh có thể tự bảo vệ bản thân mình được, em đừng liều mạng vì anh có được không"
Soonyoung nắm lấy hai bên vai của Jihoon, hướng cậu đối diện với mình, thái độ sốt ruột, khẩn thiết.
"Anh có thể bảo vệ mình đó là chuyện của anh, tự nguyện bảo vệ anh đó là chuyện của em"
Jihoon đảo mắt không nhìn thẳng vào đối phương, nhưng vẫn nói một cách khẳng khái.
"Nhưng nếu em có mệnh hệ gì, anh thật sự không thể sống nổi"
Giọng nói Soonyoung càng về sau càng nhỏ dần, không thể giấu nổi sự lo lắng, bất an. Anh hơi cúi mặt không để lộ biểu cảm mếu máo.
Jihoon chứng kiến được cảnh đó mới bắt đầu hoảng hốt, vội vàng ngồi vào trong lòng Soonyoung, đan từng ngón tay bé xinh của mình vào bàn tay anh.
"Soonyoung à em đã biết rồi, sau này em sẽ không như thế nữa, anh đừng lo nha"
Jihoon với lời nói dịu dàng đằm thắm kèm theo một chiếc hôn lên trán người mình yêu. Bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ nhàng lên mí mắt của người yêu nhằm an ủi. Trái tim của người lớn lập tức được xoa dịu, dìu Jihoon ngồi vào gọn lỏn trong lòng.
"Trước đây thế nào thì anh không quan tâm, nhưng bây giờ em đã có anh rồi, anh mong rằng em sẽ cho anh cơ hội trở thành chỗ dựa vững chắc của em, em cũng không phải cố gồng mình để chống chọi với cả thế giới nữa"
Jihoon nắm chặt lấy đôi bàn tay đang ôm mình từ phía sau, tiếp tục rướn người trao cho bạn trai một nụ hôn thật kêu, cố tình trưng ra vẻ mặt mèo con đáng yêu.
"Tối nay ở lại với em nha"
_________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip