Extra
Lá Thư Không Gửi
Ba năm sau ngày bỏ lại những ồn ào và áp lực của thành phố, Jihoon và Soonyoung đã chọn một vùng quê yên bình làm nơi neo đậu cho tình yêu của mình. Ngôi nhà nhỏ bé, nằm giữa thung lũng đầy nắng, là chứng nhân cho những ngày tháng họ cùng nhau xây dựng cuộc sống mới. Nơi đây, không còn những ánh mắt dò xét, không còn sự kỳ thị hay áp lực từ xã hội. Chỉ còn lại những buổi sáng trong lành, những buổi chiều vàng rực và hai trái tim luôn hướng về nhau.
Mỗi ngày của họ là một vòng lặp nhẹ nhàng mà hạnh phúc. Soonyoung thường dành thời gian ngoài vườn, cặm cụi chăm sóc từng luống hoa nhỏ, còn Jihoon ngồi trong căn phòng nhạc, nơi tiếng đàn piano vang lên đều đặn. Những giai điệu cậu sáng tác giờ đây không còn mang nặng nỗi buồn hay khổ đau như trước. Chúng là những bản hòa ca của hy vọng, của tình yêu và sự tái sinh.
Nhưng hôm nay, thay vì ngồi trước cây đàn, Jihoon chọn cách để ngòi bút của mình thay tiếng nói. Cậu lấy ra một tờ giấy trắng, đặt nó lên bàn, và bắt đầu viết. Từng dòng chữ hiện lên như từng nhịp đập chân thật của trái tim.
"Gửi Soonyoung, người mà em yêu thương nhất,
Anh yêu, Đã ba năm trôi qua kể từ ngày anh tìm thấy em dưới ánh trăng. Ba năm kể từ khi anh kéo em ra khỏi hố sâu của sự sợ hãi và tự dằn vặt. Có những khoảnh khắc, em nghĩ rằng mình không thể vượt qua được, rằng những vết thương trong lòng em là điều không thể chữa lành. Nhưng anh, với tình yêu và sự kiên nhẫn của mình, đã dạy em rằng mọi nỗi đau đều có thể được xoa dịu, nếu người ở bên là anh.
Em từng là một kẻ hèn nhát, Soonyoung. Em sợ yêu anh, sợ rằng tình yêu này sẽ làm anh tổn thương. Em đã tự dựng lên những bức tường xung quanh trái tim mình, nghĩ rằng nếu em đẩy anh ra xa, anh sẽ không phải chịu khổ đau. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh không rời đi. Anh đã đứng đó, chờ đợi em với sự kiên nhẫn đến đáng kinh ngạc, như thể anh biết rằng cuối cùng, em sẽ không thể nào khước từ anh.
Có những lúc em tự hỏi: Làm thế nào mà anh có thể yêu em nhiều đến thế? Em không phải người hoàn hảo, Soonyoung. Em có những góc khuất, những nỗi đau mà chính em còn không dám đối diện. Nhưng anh, anh không bao giờ rời bỏ em, dù chỉ một giây. Anh dạy em rằng tình yêu không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận. Và anh đã chấp nhận em – cả những phần mạnh mẽ và cả những phần yếu đuối nhất.
Em nhớ lần đầu tiên anh nắm lấy tay em và nói rằng em không phải là gánh nặng. Khi ấy, em không tin anh. Làm sao em có thể tin, khi em luôn tự trách bản thân vì những tổn thương mà em nghĩ mình sẽ mang đến cho anh? Nhưng giờ đây, em hiểu rằng anh không chỉ nói để an ủi em. Anh thực sự tin vào điều đó. Mỗi ngày, anh chứng minh điều đó qua từng hành động – từ cách anh chuẩn bị bữa sáng, cách anh kéo em lại gần khi em bất an, đến cách anh mỉm cười với em, như thể em là cả thế giới của anh.
Soonyoung, cảm ơn anh vì đã không bỏ cuộc. Cảm ơn vì đã yêu em, ngay cả khi em không dám yêu chính mình. Cảm ơn vì đã luôn ở đây, bên em, như ánh sáng dịu dàng của mặt trăng mà em từng sợ rằng mình không xứng đáng được nhận.
Hôm nay, khi em nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy anh đứng trong khu vườn – nơi anh đã chăm sóc từng bông hoa như cách anh chăm sóc em – em nhận ra rằng cuộc sống này thật đẹp. Đẹp không phải vì nó không có khó khăn, mà vì em có anh, người đã cùng em vượt qua tất cả.
Em hứa, từ hôm nay và mãi mãi, em sẽ không bao giờ để anh phải gánh chịu mọi thứ một mình. Chúng ta đã trải qua những ngày tháng tối tăm nhất, và giờ đây, em tin rằng không có gì có thể chia cắt chúng ta nữa.
Yêu anh, mãi mãi "
-Jihoon-
Jihoon đặt bút xuống, nhìn lại những dòng chữ mà cậu vừa viết. Những cảm xúc, những suy nghĩ sâu kín nhất của cậu giờ đây được ghi lại trên tờ giấy trắng, như một phần tâm hồn cậu đã được giải thoát. Cậu gấp lá thư lại, cẩn thận đặt nó vào chiếc hộp gỗ nhỏ mà Soonyoung đã tặng vào ngày sinh nhật đầu tiên họ ở bên nhau.
Trong chiếc hộp ấy, Jihoon giữ những kỷ vật của họ: một tấm vé xem hòa nhạc mà họ từng đi cùng nhau, một chiếc lá khô từ lần đầu tiên họ nắm tay nhau trong công viên, và giờ đây là lá thư này. Nó không nhất thiết phải đến tay Soonyoung. Đối với Jihoon, viết ra những dòng ấy đã là một cách để cậu thổ lộ tất cả những gì sâu thẳm nhất trong lòng mình.
Cậu tựa lưng vào ghế, ánh mắt dõi theo hình dáng Soonyoung ngoài vườn. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng anh toát lên sự bình yên và vững chãi. Anh là ánh sáng của cuộc đời Jihoon, là nơi mà cậu tìm thấy hy vọng và niềm tin sau tất cả những sóng gió.
"Soonyoung, em yêu anh," Jihoon thì thầm, giọng nói nhẹ như một làn gió. Cậu biết anh không nghe thấy, nhưng điều đó không quan trọng. Tình yêu của cậu dành cho Soonyoung đã luôn hiện diện trong từng khoảnh khắc họ bên nhau, từng ánh mắt trao nhau, từng cử chỉ ân cần mà không cần đến ngôn từ.
Dù lá thư ấy không bao giờ được gửi, Jihoon biết rằng nó là một lời hứa bất diệt. Không chỉ là lời hứa dành cho Soonyoung, mà còn là lời hứa dành cho chính bản thân cậu – rằng cậu sẽ luôn trân trọng và bảo vệ tình yêu này, mãi mãi.
Mùa Xuân Mới
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi năm. Những tia nắng ấm áp len lỏi qua cửa sổ căn nhà nhỏ nơi Jihoon và Soonyoung đã xây dựng tổ ấm của riêng mình. Đó là một căn nhà giản dị với những bức tường gỗ cũ kỹ và sàn gỗ đã mờ đi theo năm tháng, nhưng mọi thứ ở đây đều phản chiếu một vẻ đẹp dịu dàng và bình yên mà họ đã cùng nhau vun đắp. Cả hai đã cùng vượt qua không biết bao nhiêu khó khăn, đối mặt với những nỗi đau và sự dằn vặt từ quá khứ, nhưng giờ đây, tình yêu giữa họ đã vươn lên mạnh mẽ, như những bông hoa đầu mùa nở rộ sau những ngày đông giá lạnh.
Căn nhà nhỏ có một khu vườn đầy hoa mà Soonyoung yêu quý. Mỗi sáng, anh dậy sớm, tỉ mỉ chăm sóc từng bông hoa, từng cành cây như một cách để chăm sóc tình yêu của họ. Những giây phút đó, Jihoon không bao giờ hiểu hết được sự kiên nhẫn và tình yêu mà Soonyoung dành cho thiên nhiên, nhưng cậu dần nhận ra rằng chính nhờ những khoảnh khắc ấy mà trái tim cậu dần được chữa lành. Mỗi lần ngồi bên cửa sổ, nhìn Soonyoung lặng lẽ chăm sóc vườn hoa, Jihoon cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, như thể những lo âu và buồn bã bấy lâu nay đã tan biến hết.
Hôm nay, như bao ngày khác, Soonyoung vẫn bận rộn tỉa cây trong khu vườn. Jihoon ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, tay cầm cuốn sách nhưng tâm trí lại mải miết trôi về những năm tháng đã qua. Những ký ức, những chặng đường đau đớn, nhưng cũng đầy hy vọng, hiện về trong tâm trí cậu. Cậu nghĩ về tất cả những gì mình đã phải trải qua để có thể đứng ở đây, cạnh Soonyoung – người đã luôn ở đó, chờ đợi cậu, dù trong những lúc cậu yếu đuối nhất, trong những khoảnh khắc cậu tự nghi ngờ bản thân, không biết liệu mình có đủ sức mạnh để yêu một ai đó hay không.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Jihoon. Cậu đứng dậy, bước ra cửa. Khi mở cửa, cậu thấy một người bạn cũ đứng ngoài, người mà cậu đã lâu không gặp. Là Jiwon – người bạn thân thiết mà cậu từng chia sẻ rất nhiều kỷ niệm, nhưng sau khi quyết định rời xa thành phố, cả hai đã mất liên lạc.
"Jihoon!" Jiwon mỉm cười, ánh mắt đầy vui mừng khi nhìn thấy cậu.
"Jiwon, sao cậu lại đến đây?" Jihoon ngạc nhiên hỏi, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Lâu rồi cậu chưa gặp Jiwon, và hình ảnh người bạn này vẫn luôn là một phần không thể thiếu trong ký ức của cậu.
"Tớ nghĩ đã đến lúc phải thăm cậu rồi. Cậu vẫn ổn chứ?" Jiwon hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng chan chứa sự quan tâm.
Jihoon mời Jiwon vào nhà, và cả hai ngồi xuống bàn ăn nhỏ, trò chuyện về những ngày tháng cũ. Jihoon kể về cuộc sống hiện tại, về Soonyoung và những hạnh phúc giản dị mà họ đang trải qua. Tuy nhiên, những gì cậu không thể nói ra là sự đấu tranh nội tâm không ngừng nghỉ, những nỗi lo, sự sợ hãi về chính mình và những vết thương chưa lành từ quá khứ.
Jiwon lắng nghe một cách chăm chú, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có bao giờ nghĩ về quá khứ, về những điều đã xảy ra giữa cậu và Soonyoung không? Cậu có cảm thấy hối hận không?"
Jihoon im lặng một lúc, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi Soonyoung vẫn đang chăm sóc cây cỏ. Mỗi nhành cây anh cắt tỉa, mỗi bông hoa anh nhổ lên, đều giống như một phần trong cuộc sống của cậu – những chi tiết nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa vô cùng. Chúng tượng trưng cho những thay đổi nhỏ nhưng chắc chắn trong lòng Jihoon, khi trái tim cậu dần tìm lại sự bình yên mà trước đây đã đánh mất.
"Có những lúc tớ tự hỏi liệu mình có thể làm tốt hơn không. Liệu có thể yêu Soonyoung một cách trọn vẹn hơn không?" Jihoon thừa nhận, giọng cậu thấp thoáng một chút lo lắng. "Tớ đã làm anh đau khổ, nhưng khi nhìn vào mắt anh, tớ nhận ra rằng dù thế nào, tình yêu của chúng tớ vẫn là điều quan trọng nhất. Anh đã chấp nhận tất cả những điều tồi tệ trong tớ, và tớ cũng sẽ làm vậy."
Jiwon không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, đôi mắt anh như thấu hiểu những gì Jihoon đang cảm nhận. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng hỏi: "Vậy cậu có bao giờ tự hỏi, anh ấy có phải là người cậu luôn tìm kiếm không?"
Jihoon nhìn vào đôi mắt của Jiwon, trong ánh mắt ấy có sự dịu dàng nhưng cũng đầy sự kiên định. Một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng Jihoon, như một sự nhận thức mới về tình yêu mà cậu đang có. Cậu khẽ thì thầm: "Có lẽ không phải là người tớ luôn tìm kiếm, mà là người tớ cần."
Jiwon nở một nụ cười nhẹ, vỗ vai Jihoon một cách đầy trìu mến. "Vậy là cậu đã có câu trả lời rồi đấy. Và không ai ngoài chính cậu có thể hiểu rõ ý nghĩa của tình yêu đó."
Khi Jiwon rời đi, Jihoon bước ra ngoài, đến bên Soonyoung. Anh đang đứng dưới bóng cây, nhìn lên bầu trời xanh cao rộng, ánh mắt anh lấp lánh như thể cả thế giới này chỉ có anh và Jihoon. Soonyoung quay lại khi cảm nhận được sự hiện diện của Jihoon, đôi môi anh cong lên thành nụ cười dịu dàng.
Jihoon nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, một sự gắn kết im lặng nhưng sâu sắc. "Cảm ơn anh, Soonyoung," Jihoon thì thầm, giọng đầy cảm xúc. "Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh em."
Soonyoung mỉm cười, đưa tay siết chặt tay Jihoon, giọng anh ấm áp như ánh nắng mùa xuân. "Em không cần phải cảm ơn anh đâu. Anh yêu em. Và đó là tất cả những gì anh cần."
Bước chân của họ in dấu trên cánh đồng hoa đầy màu sắc, giữa mùa xuân tươi đẹp, như những dấu tích vĩnh cửu của tình yêu. Những khoảnh khắc giản đơn nhưng đầy ý nghĩa, và trong khoảnh khắc đó, Jihoon cảm thấy mọi lo lắng của quá khứ đã biến mất. Chỉ còn lại tình yêu – vững bền và bất diệt.
Một Cơn Mưa, Một Niềm Vui
Mùa xuân đã dần nhường chỗ cho mùa hè, và từng cơn gió ấm áp mang theo hương hoa thoảng qua cửa sổ, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn nhà nhỏ, nơi Soonyoung và Jihoon đang chia sẻ cuộc sống. Sau tất cả những năm tháng cùng nhau vượt qua bao thử thách, từ sự phản đối của gia đình đến những ngày tháng không dễ dàng trong sự nghiệp, họ đã tìm thấy một không gian bình yên, nơi tình yêu và những giấc mơ chưa trọn vẹn cùng hòa quyện. Nhưng chẳng ai có thể ngờ, một phép màu đang dần hình thành trong im lặng, và mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.
Một buổi chiều tháng năm, khi ánh nắng cuối cùng của mùa xuân chiếu xuyên qua những tán lá rậm rạp, Jihoon ngồi thẫn thờ bên bàn ăn, ánh mắt thất thần nhìn vào cuốn sách đang mở mà cậu không thể nào tập trung. Từng dòng chữ cứ mờ dần trong mắt cậu, bởi tâm trí cậu không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn. Những cảm giác kỳ lạ cứ luẩn quẩn trong lòng cậu từ mấy ngày nay. Một cơn mệt mỏi nhẹ mà không thể lý giải, những cơn buồn nôn bất ngờ vào sáng sớm, và đôi khi, một cảm giác ngột ngạt không thể tránh khỏi. Dường như có điều gì đó trong cơ thể cậu đang thay đổi mà cậu chưa sẵn sàng để đối mặt.
"Soonyoung," Jihoon đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm và nhẹ, nhưng lại mang theo sự bối rối khó tả. Soonyoung đang chăm chú với công việc chuẩn bị bữa tối trong bếp, nhưng vẫn ngước lên nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng và đầy quan tâm.
"Em sao vậy, Jihoon? Cảm thấy không khỏe à?" Soonyoung hỏi, bước lại gần, đôi tay anh vén nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên trán Jihoon, như một hành động quen thuộc, đầy yêu thương.
"Không phải là bệnh," Jihoon đáp, giọng nói thoáng chần chừ, "Nhưng em cảm thấy có gì đó khác biệt. Em nghĩ em có thể... có em bé." Câu nói vừa thốt ra, chính Jihoon cũng không tin vào những gì mình vừa nói. Những từ này vang lên trong không gian im lặng của căn nhà, lấp đầy mọi khoảng trống. Cậu không biết mình nên cảm thấy gì nữa. Là sự lo lắng, sự bối rối, hay là niềm hạnh phúc đang dần dâng lên?
Soonyoung đứng bất động một lúc, ánh mắt anh mở rộng trong sự ngạc nhiên và cảm xúc khó tả. Nhưng rồi, như thể hiểu được những gì đang chạy qua tâm trí Jihoon, anh từ từ tiến lại gần, nắm lấy tay cậu. "Chúng ta sẽ cùng nhau đi khám, không cần phải lo lắng quá," Soonyoung nhẹ nhàng nói, giọng anh ấm áp nhưng cũng có chút lo âu. Anh biết rõ Jihoon, hiểu rằng đây là một điều hoàn toàn bất ngờ đối với cậu, và anh không muốn để cậu phải đối mặt với nó một mình.
Sự nhẹ nhàng của Soonyoung, những lời động viên đơn giản nhưng chân thành, khiến Jihoon cảm thấy một chút yên tâm. Hai người rời khỏi nhà trong chiều muộn, giữa những cơn mưa rả rích. Đường phố vắng lặng, chỉ có âm thanh của từng giọt mưa rơi xuống mặt đất như vỗ về, giống như thế giới đang nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn họ. Mỗi bước đi của họ đều mang theo một phần sự bất an nhưng cũng đầy hy vọng.
Khi bác sĩ thông báo rằng Jihoon thực sự mang thai, căn phòng như lặng đi trong vài giây. Jihoon ngồi im lặng, ánh mắt nhìn vào Soonyoung, không nói gì. Tình yêu của họ đã vượt qua rất nhiều thử thách, nhưng đây là điều mà cả hai chưa bao giờ nghĩ đến. Một niềm vui mới, một trách nhiệm mới, và một nỗi lo sợ vô hình bắt đầu len lỏi vào trái tim Jihoon.
Trở về nhà, Soonyoung vẫn tiếp tục công việc chuẩn bị bữa tối. Không gian trong nhà bỗng chốc trở nên ấm áp, nhưng một sự im lặng ngưng đọng trong không khí. Jihoon ngồi xuống bàn ăn, vẫn không thể tỏ ra bình tĩnh. Cậu nhìn vào đôi tay mình, cảm giác mơ hồ dâng lên: liệu mình có đủ sức làm cha? Liệu mình có đủ kiên nhẫn, đủ tình yêu để chăm sóc cho một đứa trẻ khi chính bản thân mình còn phải học cách yêu thương mình mỗi ngày?
Soonyoung đặt bữa ăn lên bàn, ngồi đối diện Jihoon. Anh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh là sự cảm thông sâu sắc. "Anh biết em đang nghĩ gì," Soonyoung nói nhẹ nhàng, "Nhưng em không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều này. Em chưa bao giờ phải đơn độc, Jihoon. Em có anh, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."
Những lời này như một chiếc phao cứu sinh, kéo Jihoon ra khỏi những dòng suy nghĩ u ám trong lòng. Cậu nhìn Soonyoung, và một cảm giác ấm áp bao trùm lấy trái tim cậu. Trong suốt cuộc đời mình, Jihoon chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu sâu sắc như vậy. Cậu không đơn độc. Có Soonyoung, có tình yêu của anh, có cả niềm tin và sự cam kết không điều kiện. Điều đó đủ để làm cậu vững bước, đủ để dũng cảm đón nhận những điều sắp tới.
Mấy tháng sau, bụng Jihoon đã bắt đầu lộ rõ. Những thay đổi trong cơ thể cậu không còn là điều gì kỳ lạ nữa, mà giờ đây là sự thay đổi rõ rệt của một cuộc sống mới. Soonyoung luôn ở bên, chăm sóc cậu từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Những đêm thức khuya vì những cơn đau đầu, những lần ăn uống thất thường, Soonyoung luôn là người bên cạnh, nắm lấy tay Jihoon, chia sẻ mọi lo âu và nỗi sợ hãi.
Họ đã cùng nhau chọn tên cho đứa bé, đã cùng nhau trang trí căn phòng nhỏ dành cho nó, với những bức tranh dễ thương và chiếc nôi gỗ đơn giản mà họ tự tay làm. Một tình yêu mới đang hình thành, không phải trong những lời nói, mà trong những hành động âm thầm, trong sự quan tâm và lo lắng nhẹ nhàng.
Và khi ngày sinh của Jihoon đến gần, mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Một bé trai nhỏ chào đời trong căn phòng ấm áp, dưới ánh nắng mùa thu vàng dịu dàng. Jihoon nhìn đứa con mình, đôi mắt to tròn của bé như mở ra một thế giới mới đầy yêu thương và hy vọng. Cảm giác ấy không thể nào diễn tả bằng lời. Đứa trẻ này, không chỉ là món quà kỳ diệu mà cuộc sống ban tặng, mà còn là kết tinh của tình yêu, của những hy sinh và những giấc mơ chưa hoàn thành.
Soonyoung siết chặt tay Jihoon, nở nụ cười hạnh phúc. "Chúng ta đã có tất cả, Jihoon. Tất cả những gì anh cần ở đây." Anh thì thầm, giọng anh vỡ ra trong niềm hạnh phúc vô bờ.
Jihoon nhìn Soonyoung, rồi nhìn đứa con bé nhỏ của họ, cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. "Và em cũng vậy, Soonyoung. Em có anh, và em có con của chúng ta. Chúng ta sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường."
Bên ngoài, những ngôi sao lấp lánh dần xuất hiện trên bầu trời đêm, ánh sáng mờ ảo như một lời chúc phúc. Trong căn nhà nhỏ ấy, tình yêu của họ đã thắp sáng cả không gian. Và trong trái tim Jihoon, một bến đỗ bình yên đã tìm thấy nơi dừng chân, nơi không còn lo sợ, chỉ còn lại tình yêu, một tình yêu đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, đã trưởng thành và nở hoa như một mùa xuân vĩnh cửu.
Thời gian trôi qua, những tháng ngày bình yên tiếp nối nhau trong tổ ấm nhỏ của Soonyoung và Jihoon. Cậu con trai bé bỏng của họ giờ đã gần ba tháng tuổi, và mặc dù đêm nào cũng là một chuỗi những thức giấc và thay tã, nhưng không ai trong hai người cảm thấy mệt mỏi. Thực tế, mỗi lần bé khóc, hay khi thấy ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, lòng họ lại tràn ngập hạnh phúc đến lạ kỳ.
Soonyoung, với bản tính tỉ mỉ và cẩn thận, luôn lo lắng chăm sóc từng li từng tí cho bé. Anh dành phần lớn thời gian chăm sóc, dỗ dành bé, còn Jihoon thì tận tụy làm việc và cố gắng duy trì mọi thứ xung quanh gia đình. Dẫu vậy, giữa những giờ phút căng thẳng và tất bật, họ vẫn dành cho nhau những khoảng lặng quý giá, những khoảnh khắc bình dị mà đẹp đẽ đến lạ kỳ.
Mỗi sáng, Soonyoung sẽ thức dậy từ rất sớm, nhẹ nhàng chăm sóc bé trước khi Jihoon tỉnh dậy. Khi Jihoon mở mắt, sẽ luôn là hình ảnh của Soonyoung đang bế bé trong tay, ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ chiếu sáng lên khuôn mặt anh, làm nổi bật lên vẻ yêu thương dịu dàng mà Soonyoung dành cho cả hai mẹ con. Jihoon, đôi mắt chưa hết ngái ngủ nhưng vẫn mỉm cười, cảm thấy trái tim mình như mềm lại mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Một buổi sáng như thế, khi Jihoon đang ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào mặt, khiến cậu cảm thấy bình yên và thanh thản. Soonyoung bế bé lại gần, ngồi xuống cạnh Jihoon, đặt đứa trẻ lên lòng cậu. "Anh nghĩ là bé cần một cái tên, Jihoon. Em có nghĩ gì về điều này không?"
Jihoon nhìn đứa con trai của mình, đôi mắt sáng ngời, trái tim cậu dâng trào một tình yêu vô bờ. Cậu lặng lẽ vuốt ve tóc bé, thì thầm: "Em nghĩ... chúng ta có thể gọi bé là Minho. Tên này đẹp, nhẹ nhàng như những điều mà chúng ta đã cùng nhau vượt qua. Minho sẽ là niềm hy vọng của chúng ta."
Soonyoung nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt anh đầy cảm xúc khi nhìn Jihoon. "Minho... thật là một cái tên đẹp. Một cái tên thật sự mang nhiều ý nghĩa, phải không?" Anh đặt tay lên tay Jihoon, siết nhẹ.
Khi Jihoon nhìn Soonyoung, cậu cảm nhận được một sự gắn kết vững chắc giữa họ. Không phải chỉ là tình yêu của hai người, mà là tình yêu cho con của họ, cho gia đình của họ. Đó là thứ tình cảm đã đơm hoa kết trái, đã bắt rễ trong tâm hồn mỗi người.
Ngày qua ngày, mỗi khi nhìn Minho lớn lên, Jihoon lại càng nhận ra rằng tình yêu của họ đã dần trưởng thành. Bé Minho không chỉ là kết quả của một tình yêu vượt qua bao thử thách, mà còn là minh chứng cho một hành trình mà Jihoon và Soonyoung đã cùng nhau đi qua, đầy đau khổ nhưng cũng đầy hi vọng.
Những đêm thức trắng chăm sóc Minho, đôi khi Jihoon cảm thấy cơ thể mệt mỏi, nhưng trái tim cậu không bao giờ thấy cô đơn. Cậu nhận ra rằng, trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, Soonyoung vẫn luôn ở bên cạnh, cùng nhau sẻ chia mọi niềm vui nỗi buồn. Và cậu cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa. Mỗi lần thấy ánh mắt Soonyoung, cậu biết rằng họ không cần phải lo lắng về tương lai nữa, vì họ đã có nhau.
Một buổi tối mùa thu, khi Minho đã chìm vào giấc ngủ trong chiếc nôi nhỏ của mình, Jihoon và Soonyoung ngồi bên nhau trong căn phòng ấm áp. Ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng mọi góc cạnh, tạo nên một không gian yên bình, như một bức tranh hoàn hảo của hạnh phúc.
"Soonyoung," Jihoon mở lời, giọng cậu trầm và đầy cảm xúc, "Em không thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ ra sao nếu không có anh. Anh là tất cả đối với em."
Soonyoung nhìn vào Jihoon, đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng yêu thương. "Anh cũng vậy. Em và Minho là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Anh cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc sống." Anh siết tay Jihoon, đưa cậu vào một vòng tay ấm áp.
Lúc ấy, họ không cần phải nói gì thêm. Cả hai đều biết rằng tình yêu này, tình yêu dành cho nhau và cho đứa con của mình, là thứ sẽ luôn tồn tại mãi mãi. Dưới mái nhà này, những nỗi lo âu, những sợ hãi không còn chỗ đứng. Họ đã có nhau, đã có gia đình của mình, và tất cả những điều đó là đủ để trái tim họ tràn ngập hạnh phúc.
Khi cơn gió đêm thổi qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng của mùa thu, họ ôm nhau thật chặt, cùng nhau ngắm nhìn đứa con đang ngủ ngon lành, và lần nữa hứa với nhau rằng, bất kể tương lai có ra sao, họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau tạo dựng một cuộc sống trọn vẹn và đầy ắp yêu thương.
Và dưới ánh sáng của những vì sao, tình yêu của họ mãi mãi là một ngọn lửa ấm áp, không bao giờ tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip