12 | Kỉ niệm không quên (4)
Tất nhiên trong chuyện tình yêu, đôi lúc ta phải trải qua những giây phút hờn giận, dỗi nhau để rồi sau đó cả hai nhận ra được đối phương cần gì và muốn gì nhiều hơn. Không phải yêu là lúc nào cũng hòa thuận và êm đềm, nhờ những giây phút như thế mới thấy rằng ta hiểu người kia được bao nhiêu.
Soonyoung và Jihoon cũng thế.
Cả hai phải nói từ lúc có nhóc con mới đỡ phần nào, chứ để nói thì khi còn trẻ hai ông bố phải gọi là chỉ cần ngồi với nhau khoảng năm phút là sẽ chí chóe hỡi ơi. Nhưng mà hầu như là bố lớn sẽ nhường nhịn hết vì bố thương bố nhỏ mà.
Thế nhưng, nhớ nhất hôm ấy. Lần cãi vả khiến hai người cứ tưởng sẽ xa nhau mãi mãi nhưng có những điều vốn dĩ đã luôn kiên định nên dù có thay đổi, cố gắng chuyển dời cách mấy cũng sẽ luôn trở về quỹ đạo cũ, thế là sau hôm đó cả hai quyết định sẽ kết hôn.
Hôm ấy trời mưa, mưa rất lớn, cảm như gột rửa hết tâm hồn Jihoon. Anh khóc lớn nhòe cả mắt, đến nỗi cũng chẳng phân biệt được là nước mưa hay nước mắt. Không biết đây là hiện thực hay mơ tưởng.
Có hai người đứng dưới trời mưa lớn, chả ai cầm theo ô vì dự báo thời tiết hôm nay chả đúng tẹo nào. Họ bảo rằng trời sẽ quang mây tạnh, khí hậu ôn hòa thế rồi nhìn xem. Cơn mưa lớn tự nơi nào đổ tới, hệt như tâm trạng chẳng thể nào đoán được của con người.
Jihoon đã nói biết bao lần với Soonyoung rằng anh không cần phải một bó hoa to bự vào ngày kỉ niệm yêu nhau, không cần phải nói anh yêu em vào mỗi lúc người kia làm sai với anh. Không cần phải giấu anh vì công việc mệt nhọc mà bảo rằng mọi thứ đều ổn, không cần phải cố gắng ăn món người đó không thích chỉ vì Jihoon thích.
Tình yêu là sự cân bằng, em cho anh thì anh cho em. Cả hai đều có quyền đối xử như nhau chứ không phải người kia luôn giấu giếm những cảm xúc như vậy, điều đó thật không công bằng. Vì thế khiến cho Jihoon càng cảm thấy bản thân thật tệ và dần dần anh đang thấy rằng người kia đang yêu mình nhiều hơn anh yêu.
Và rồi mọi dồn nén được thả vào mưa, cả hai đối diện nhau trong màn nước trắng xóa, xối xả như mối quan hệ bây giờ. Chỉ có Jihoon là khóc nghẹn mà nói với Soonyoung
-Anh có cảm thấy điều đó không Soonyoung?
Người lớn hơn chẳng nói gì. Nhìn người mình yêu đang khóc nấc khiến trái tim anh như có ai bóp nghẹt, vừa đau vừa khó thở, vừa muốn chạy lại dỗ dành bóng hình nhỏ nhắn trước mặt nhưng chằng thể.
-Rốt cuộc anh muốn gì bây giờ? Em chỉ muốn anh hãy cứ thành thật với bản thân, em cũng yêu anh mà Soonyoung. Đừng cứ mãi hành động như thể tình yêu này chỉ có một phía như thế. Đừng mãi vì em mà cứ nhẫn nhịn như thế nữa, Soonyoung của em từng nói anh ghét ai không chịu trách nhiệm với những gì mình làm mà, anh từng bảo anh không thích ai ruồng bỏ những gì mà họ tạo nên mà và cả ai không giữ lời nói của họ nữa, vậy tại sao anh không nói em rằng anh không thích món đó, sao anh lại đợi em dưới trời mưa chỉ vì sợ em tan làm không có ô che rồi lại bảo là do thuận đường, sao anh không nói lo rằng em thức dậy sẽ đói bụng nên đã đi làm trễ một tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho em để rồi bị cấp trên kỉ luật như thế. Là em bảo anh sao?
Trái tim của Soonyoung bây giờ không còn bị bóp nghẹt nữa, mà nó đã vỡ thành trăm mảnh. Những lời Jihoon nói ra có đoạn nấc lên thành tiếng khiến anh không tài nào mà kiểm soát được hành động muốn chạy lại ôm người ấy vào lòng. Nhưng chỉ bước một bước thì Jihoon lại lùi một bước. Đến khi người nhỏ hơn định nói gì đó thì anh lại nhanh hơn mà nói một cách nhỏ nhẹ như vuốt ve tâm trạng đang hỗn loạn của người đối diện
-Nhưng anh yêu em mà. Vì anh yêu em nên những chuyện đó anh có thể chịu đựng được và nó cũng chẳng đáng là bao. Jihoon à, em đừng nghĩ như vậy mà. Chẳng phải...
-Thôi được rồi.
Người nhỏ hơn ngắt lời anh đang nói. Đôi mắt chạm nhau nhưng họ chẳng thể nhìn rõ những gì biểu hiện trên nó, chỉ thấy rằng khuôn mặt nhỏ kia của Jihoon đã đỏ ửng lên. Thế rồi anh mở lời
-Mình...dừng lại đi.
Ngay lập tức Soonyoung tiến đến và nắm lấy tay của người kia, khuôn mặt hiện rõ một tầng lo lắng vội vã nói
-Không được Jihoon à, ta đã nói rằng dù trường hợp nào cũng không được nói chia tay mà. Em đừng không giữ lời như thế chứ.
Mưa ngày một to thêm, âm thanh mọi thứ xung quanh dần nhỏ đi nhường chỗ cho những tiếng mưa. Jihoon không nói gì với những câu nói níu kéo kia. Anh lẳng lặng gạt bỏ đôi tay đã cùng mình nắm với nhau qua mọi nẻo đường, dưới những ánh đèn đường hiu hắt, lướt qua mọi nhân ảnh xa lạ nhưng ai cũng đều biết họ là một cặp, thậm chí có người khi đi qua còn ngoáy lại nhìn thầm tấm tắc khen họ đẹp đôi thật.
Nhưng có lẽ bây giờ không thế nữa. Jihoon xoay bước đi thật nhanh. Bóng anh dần dần mờ nhạt trước tầm nhìn của Soonyoung. Anh không chạy theo vì anh biết người mình thương dù có nói như thế nào vẫn giữ nguyên quan điểm ấy, dù có nói anh xin lỗi cũng chẳng lung lay đến quyết định.
Một mình Soonyoung đứng ở đấy như trời trồng. Mọi suy tư cũng tuôn theo như làn mưa. Ảnh ngẩng đầu lên rồi cười khổ mà nói
-Tại sao lại mưa ngày hôm nay vậy chứ?
Ngồi thụp hẳn xuống đất, anh cuối đầu nhìn xuống vô định. Mặc kệ mọi ánh mắt xung quanh đang dò xét trên người, điều anh quan tâm lúc này là người kia thôi. Dù cho trước đây có hay cãi vả nhưng rồi điều đó chỉ làm họ yêu thương nhau nhiều hơn, cũng có lần đã từng có người muốn chen vào cuộc tình họ nhưng Soonyoung lại là ai cơ chứ. Anh không ngại mà hét lên rằng Lee Jihoon là của tôi, là của tôi mãi mãi là của tôi đừng hòng mà cướp em bé nhà tôi đi, tôi sẽ cấu mấy người thành trăm mảnh đó. Nhớ đến đây giọt nước mắt của anh lúc này mới thực sự rơi.
...
Sau cơn mưa trời lại sáng. Cơn mưa hôm đó giống như một cơn mưa quên lãng, xóa hết những ký ức xấu xa, những chuyện đau buồn, những điều chưa nói. Để rồi có ai kia sau một đêm trằn trọc không ngủ đã suy nghĩ ra bản thân cũng có phần sai khi anh lại chọn cách yêu mà đối phương chẳng thích chút nào. Còn người nhỏ hơn lại khóc thâu đêm và luôn trách con người kia sao lại chẳng đuổi theo níu kéo anh. Ai mà chẳng phạm lỗi lầm. Nếu đã biết điều đó là sai trái, thì hãy biết cách sửa đổi để được yêu lại một lần nữa. Thế rồi khi mặt trời vừa mới hé một mảng tươi rói, người lớn hơn chẳng thể chịu nỗi mà phóng ào nhanh qua nhà nơi có người hôm qua khóc nghẹn đến mệt lả.
Anh hồi hộp cho rằng có lẽ sẽ không được gặp người mình yêu đâu vì anh hiểu rõ tính cách khó chiều của người đó như nào. Nhưng Soonyoung sai rồi. Đến cuối cùng vẫn sai. Vừa nghe tiếng chuông cửa Jihoon cảm giác như có ai đó vừa nói cho anh rằng anh đã trúng số độc đắc, leo xuống nhà suýt chút không tự chủ mà ngã nhào.
Mở cửa thật mạnh.
Cả hai đứng hình khoảng giây phút, ánh mắt chạm nhau có sức hút to lớn khiến chẳng thể tách rời, Soonyoung tưởng mình nhìn nhầm. Gì cơ em ấy mở cửa cho mình á.
Trong giây phút đứng hình đó dường như là giây phút để cho Jihoon đấu tranh tư tưởng rằng liệu có nên đóng cửa lại không. Hắn ta liệu có yêu mình thật không hay chỉ đến để chửi mắng mình. Khoảnh khắc định đóng cửa lại thì lực tay Soonyoung đã nhanh hơn.
Ôm chầm cái con người nhỏ xinh trắng trắng thơm tho trong vòng tay chặt cứng như thể sợ rằng người ấy sẽ vụt chạy thật nhanh tránh xa khỏi anh. Jihoon cả cơ thể cứng đơ và hình như còn hơi sốt nữa chắc có lẽ vì cơn mưa hôm qua. Nghe rõ lồng ngực nhịp tim của đối phương đập rất to, phải chăng họ đang hồi hộp hay lại rung động với nhau. Có lẽ là cả hai.
-Anh đã suy nghĩ rồi Jihoon. Anh đã sai. Anh đã sai khi không nói cho em biết anh nghĩ gì. Anh đã làm em buồn. Anh đáng trách. Em mắng hay đánh anh anh cũng chịu. Anh yêu em lắm Jihoon.
-Còn..còn câu hỏi ngày hôm qua em hỏi anh rằng anh muốn gì đúng không? Anh sẽ trả lời cho em nghe.
Soonyoung không ôm Jihoon nữa mà thả lỏng vòng tay để nhìn thẳng vào mắt đối phương. Câu nói sắp nói ra sẽ thay đổi cả cuộc đời của cả Jihoon và Soonyoung, họ sẽ sang một trang mới và bắt đầu cuộc sống như những cuộc hôn nhân khác. Nó còn hiểu sâu xa như một lời cầu hôn của anh dành cho người mình yêu nữa.
-Anh muốn có con với em.
Gì vậy trời.
Jihoon đứng hình há hốc mồm vì không nghĩ tên này bạo gan đến vậy. Sao lại nói như thế, ai đời trong trường hợp này nói như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ anh mới cảm nhận được sự thật thà nghĩ gì nói đó của Soonyoung. Tên này dù nhìn lần đầu hay lần thứ n cũng vẫn cứ mãi rung động mặc dù có đáng ghét cỡ nào. Giây trước giây sau Jihoon mếu máo mà khóc ôm mặt vào lòng ngực của Soonyoung. Anh yêu người này nhiều lắm nhưng chẳng qua không quá thể hiện cho người khác thấy thôi. Anh cũng muốn được hét to lên rằng anh yêu Soonyoung lắm. Con hổ này là của tôi là của tôi mãi mãi là của tôi, đừng hòng cướp anh ấy khỏi tôi, tôi sẽ dùng răng mà cắn cho nhừ xương đấy nhé.
Và rồi hôm sau họ đi đăng ký kết hôn. Tháng sau tổ chức đám cưới luôn. Thôi kệ chốt đơn vậy cho lẹ chứ nhỡ ai cướp đi tô cơm trắng của hổ thì hổ lại khóc nhè cho coi.
Soonyoung là của Jihoon và Jihoon là của Soonyoung.
-------------------------------------------------------------------------
Mochi đang ngồi chơi ở một hành tinh nào đó chờ ngày chọn gia đình nhỏ kia mà vào đăng ký sổ hộ khẩu thì hắt xì một cái rõ to.
-Là ai nhắc mình ấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip