mùa đông không lạnh của một kẻ ghét mùa đông vì ghét lạnh.
Không lâu sau đó, Kwon Soonyoung lại hỏi người bạn quen biết gần một năm của mình một câu hỏi cũ.
Hôm ấy là một ngày đông tàn tháng mười một, khi cả hai đều đã bước vào năm học cuối cùng.
"Lee Jihoon, cậu không thích ai hết hả?"
Lần này, Jihoon không gay gắt như lần đầu nữa. Em ngồi bó gối bên cạnh Soonyoung trên ngọn đồi nhỏ trong khuôn viên trường học, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Mình cũng không biết nữa."
Jihoon không biết là thật. Vì Jihoon của lúc đó thực sự không biết thứ cảm xúc em có mỗi khi ở gần Soonyoung là gì nữa.
"Thế cậu chưa từng thích ai sao?"
"Ừ."
Soonyoung ậm ừ một lát rồi tiếp tục duy trì không gian tĩnh lặng.
Soonyoung biết, Jihoon là một người thích sự yên tĩnh. Cho nên Soonyoung vẫn chưa dám thổ lộ tình cảm của mình, vì anh sợ Jihoon sẽ không đời nào chấp nhận kẻ đùa nghịch nhốn nháo như anh.
Anh và Jihoon, giống như hai thái cực của thế giới vậy.
Dù mặt vẫn hướng về phía mặt trời nhàn nhạt, Soonyoung vẫn cố len lén nhìn những tia nắng ngả màu đông trườn trên da mặt trắng trẻo của Jihoon.
Rồi anh chợt nhớ ra,
hình như sắp đến sinh nhật Jihoon rồi nhỉ?
ー◇。
"Lee Jihoon!"
Một ngày gần cuối tháng mười một, Kwon Soonyoung quấn một lúc ba chiếc khăn choàng cổ bằng len, dù cổ họng lạnh đến khó thở nhưng vẫn cố gào lên cái tên thân thương.
Jihoon không như Soonyoung, em chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo len dày và trùm thêm khăn len mỏng. Em vốn thích mùa đông, thích thời tiết se lạnh, nhưng thôi thì vẫn để yên cho người kia choàng cho em một chiếc khăn từ trên cổ của người ấy.
"Sinh nhật vui vẻ, Lee Jihoon. Khăn choàng này, mình tặng cậu nhé, là mình nhờ mẹ đan cho cậu đấy!"
Soonyoung vừa nói vừa cười tít mắt. Đôi mắt của anh híp lại, xếch lên như một chú chuột hamzzi đáng yêu. Chú chuột hamzzi đáng yêu nhất mà Jihoon từng thấy.
"Cảm ơn cậu."
Jihoon vẫn vậy, vẫn khuôn mặt ít biểu lộ cảm xúc, đến cảm ơn cũng kiệm lời, khoé môi mỏng nhẹ cong lên như vầng trăng khuyết. Nhưng sâu trong thâm tâm, em biết, mình đang rung động trước người này.
"Cậu không đi tập nhảy à?"
Jihoon hỏi khi Soonyoung rủ em lên tháp Namsan ngắm hoàng hôn. Và bây giờ đang là bốn giờ chiều, thời gian luyện tập hằng ngày của Soonyoung.
"Không, hôm nay sinh nhật Jihoon nên mình nghỉ một bữa."
Jihoon lại thấy tim mình rung rinh.
Tên nói nhiều này, từ khi nào mà dễ thương tới vậy?
Soonyoung hào hứng kéo tay Jihoon đi lên cây cầu xích đầy những ổ khoá nhỏ đủ hình thù màu sắc. Trên đường đi, anh không ngừng huyên thuyên đủ mọi điều trên đời, rằng là hoàng hôn trên tháp Namsan vào mùa đông có màu tím đẹp như thế nào, rằng là những ổ khoá gắn trên thành cầu có ý nghĩa về tình duyên nhiều như thế nào, và cả việc đón sinh nhật tuổi hai hai sẽ tuyệt vời ra sao nếu như trải qua những điều trên. Cùng với một người rất yêu mình, cái này, Soonyoung không nói.
Jihoon lâu lâu khẽ thở dài, nhưng miệng vẫn cười vui vẻ. Lại nữa rồi, nói nhiều thật.
"Jihoon ăn kem không?"
Soonyoung chỉ về phía một quầy bán kem ốc quế tươi, cười toe toét. Jihoon thấy hai gò má tròn tròn của người tóc xám đã đỏ ửng hết lên rồi.
"Cậu sợ lạnh làm sao mà ăn kem được?"
"Chả sao, lâu lâu một bữa vẫn được. Hôm nay còn là sinh nhật của Jihoon nữa, dăm ba cây kem có là gì đâu?"
"Nhưnh hôm nay đã là giữa đông rồi đấy!"
"Jihoon thích là được hết."
Jihoon lắm lúc muốn mắng tên dẻo mỏ đó lắm, một câu Jihoon, hai câu Jihoon thích, cái gì cũng là ưu tiên cho cậu trước. bảo sao, Jihoon không rung động.
Tiết trời đông về tối bắt đầu chuyển màu. đúng như Soonyoung nói, khung trời cao xanh thẳm giờ đã bắt đầu lững thững một màu tím nhạt dịu êm, hoà với màu mây trắng nhạt và gió đông se lạnh.
Soonyoung chà sát hai lòng bàn tay với nhau trước khi cho vào túi để lấy tiền đi mua kem. Nhưng Jihoon kịp giữ anh lại, em dúi cho anh một đôi găng tay dày.
"Đeo đi cho đỡ lạnh."
"Cậu lạnh thì sao?"
"Mình không lạnh. Mình thích thời tiết thế này."
Lần đầu tiên Jihoon chia sẻ thứ gì đó về mình cho Soonyoung nghe. Dù anh đã biết là em thích lạnh, anh vẫn không thể không bất ngờ khi nghe chính miệng em nói ra với mình.
Anh trở lại với hai que kem vani phủ socola nâu, cùng gương mặt đỏ lên vì lạnh. Mà cũng có thể là vì đang đứng trước em.
Đêm đông trên tháp Namsan là một khung cảnh lãng mạn, lung linh ánh nến đèn.
Jihoon và Soonyoung đều quyết định sẽ không về sớm, để ở lại tận hưởng cái lạnh xuyên vải vóc về đêm của thành phố sang đông.
"Cậu có lạnh không, Soonyoung?"
Jihoon hỏi khi thấy Soonyoung liếm kem mà mặt cứ nhăn cứng lại. Khổ quá, không ăn được thì thôi, trông bộ dạng cố gắng đến khổ sở như vậy em lại thấy vừa buồn cười vừa thương.
"Bruh... Cũng kh-không lạnh lắm..."
"Cái đồ ngốc này!"
Jihoon bật cười thành tiếng, em vội vàng gỡ bớt một góc khăn trên cổ để quấn cho anh. Soonyoung gần như đứng hình, vừa vì những đợt gió lạnh cắt, vừa vì hành động quá đỗi đáng yêu của em.
"Jihoon, sinh nhật vui vẻ nhé."
"Cậu nói với mình câu đó đến năm lần trong ngày hôm nay rồi đấy."
Soonyoung im lặng. Jihoon lặng lẽ nhích lại gần Soonyoung hơn một chút để anh đỡ lạnh. Anh khẽ quay đầu sang, nhìn vào đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn rực rỡ gắn trên cầu, hắng giọng lên tiếng.
"Mình hỏi cậu một câu nữa được không?"
"Cậu nói đi."
"Cậu có đang thích ai không?"
Jihoon giật mình trước câu hỏi. Soonyoung đã hỏi em ba lần. Lần đầu tiên là em thật sự không quan tâm, không đoái hoài. Lần thứ hai là em vẫn chưa dám chắc loại cảm xúc đó là gì. Cả hai lần em đều lắc đầu, nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ, em biết mình có đang thích một người.
Em khẽ gật đầu, môi nhoẻn một nụ cười nhỏ nhắn.
Soonyoung bất chợt không hiểu mình đang có cảm giác thế nào khi thấy cái gật đầu nhỏ nhẹ của Jihoon.
"Mình cũng vậy."
Bây giờ thì đến lượt Jihoon có cảm giác khác thường.
Vừa có chút mong mỏi, lại vừa không muốn người đó nói thêm gì nữa.
"Người ồn ào như cậu cũng biết thích ai đó nữa sao?"
"Thế cậu nghĩ người im ỉm như cậu thì khá hơn à?"
Đùa qua đùa lại đôi ba câu rồi mà không khí vẫn chưa bớt gượng gạo đi. Trong lòng cả em lẫn Soonyoung đều là những cảm xúc khó nói, rối bời.
Nhưng kiểu người như Soonyoung thì làm gì có chuyện để bản thân bối rối lâu được? Anh dời ánh mình từ đôi mắt trong như ngọc xuống bờ má phính trắng hồng, không biết là nghĩ cái gì, mà cúi đầu xuống thơm một cái, để bờ môi nóng ấm in lên gò má lạnh một lúc lâu, trước sự ngỡ ngàng của Jihoon.
Soonyoung của lúc đó đã không nghĩ gì nhiều. anh đơn giản chỉ là đang đánh cược với tình cảm của mình thôi.
Hoặc là hạnh phúc bên người mình thương,
Hoặc là đánh mất tình bạn tươi đẹp nhất.
"Jihoon biết không,
Soonyoung mình,
thích cậu rất nhiều."
Và may mắn thay, Jihoon đã không thể mối quan hệ của họ đứt gãy.
Soonyoung vốn ghét mùa đông, nhưng anh thấy yêu cái tiết đông năm ấy thật nhiều. Nhiều như cái cách mà anh đã và vẫn đang yêu Jihoon cho đến hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip