Grey
SoonYoung à,
Đến nay cũng đã tròn chín mươi chín ngày cậu rời xa tôi rồi, thời gian trôi nhanh thật nhỉ? Nhanh như cái cách cậu đến bên cạnh tôi, đem đến hạnh phúc cho tôi và ngay cả rời bỏ tôi.
Cậu từng nói, cậu là người hành động rất nhanh, đến bây giờ, tôi mới thấy đúng thật. Những lời nói trước đây của cậu cũng đều là sự thật, cậu nói cậu có thể đem lại hạnh phúc cho tôi, đúng... trong suốt quãng thời gian bên cậu, tôi lúc nào cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng, đến bây giờ thì sao, cậu rời bỏ tôi rồi. Một mực rũ sạch mọi hứa hẹn, mọi hi vọng của cả hai.
Trước đây, cậu luôn là người đếm từng ngày chúng ta quen nhau, đếm từng ngày để chờ đến ngày kỉ niệm của hai đứa, bây giờ có lẽ đến lượt tôi rồi nhỉ? Nhưng thật nực cười. Vì tôi đang đếm từng ngày, kể từ ngày cậu rời xa tôi.
Thiếu đi bóng hình của cậu, căn nhà vốn đã rộng thênh thang nay càng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, chẳng còn tiếng cười vui vẻ, cũng chẳng còn những câu chuyện cười cậu hay kể cho tôi mỗi khi chúng ta cùng ngồi ăn bữa cơm. Khi ấy, chỉ cần một mình cậu thôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cậu là người duy nhất tôi có thể đặt trọn lòng tin, là người duy nhất khiến tôi tin vào cái gọi là "mãi mãi".
Cậu rời đi, tôi bây giờ chẳng thể bấu víu vào bất cứ một thứ gì để tự vực bản thân dậy.
Tấm rèm màu đen chưa hề được vén ra kể từ ngày cậu đi, nó vẫn buông thõng, ngăn chặn mọi tia nắng chiếu rọi vào phòng, như cách mà nỗi cô đơn đang nhấn chìm tôi, bủa vây lấy tôi, bóp nghẹt tôi trong nỗi đau của chính mình.
Bao nhiêu ngày cậu đi, bấy nhiêu đêm tôi chẳng thể ngủ yên giấc, luôn bất chợt tỉnh dậy lúc nửa đêm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến tôi tỉnh giấc. Tôi không dám đưa bản thân vào giấc ngủ sâu, sợ rằng cậu sẽ quay trở lại, nhưng tôi lại chẳng thể nhìn thấy cậu.
SoonYoung à, tôi nhớ cậu...
JiHoon chẳng thể ngủ được, cậu thức trắng đêm.
Sang ngày thứ một trăm. Tròn một trăm ngày cuộc sống của JiHoon thiếu đi SoonYoung.
00:01
JiHoon không thể gắng gượng được thêm nữa rồi. Cậu chỉ thấy mệt mỏi, tuyệt vọng, trước mắt luôn là một màu xám đặc quánh, như một tấm màn phủ lấy đôi mắt, hay thậm chí đã phủ lên cả cuộc đời vốn đã không mấy tươi sáng này của cậu.
Bước vào nhà vệ sinh, đưa mí mắt nặng trĩu nhìn chính bản thân mình trong gương. JiHoon cười giễu hình ảnh trước mắt. Lee JiHoon lạnh lùng với trái tim sắt đá, không bao giờ bị lung lay trước bất cứ vấn đề gì đã biến đâu mất rồi, để lại đây một cái xác không hồn.
Có lẽ, đến mức này, kết thúc sẽ là tốt nhất. JiHoon chỉ có thể tự giải cứu bản thân bằng cách này thôi.
Với lấy lọ thuốc ngủ còn nguyên trong ngăn tủ, mở nắp, đổ toàn bộ số thuốc trong lọ ra tay. Cậu uống hết, không còn một viên.
Đến lúc JiHoon phải chìm vào giấc ngủ rồi, bù cho cả những ngày tháng không yên giấc trước đây nữa.
Đó chẳng phải là điều mà cậu mong muốn nhất đó sao?
Cả thân người nhỏ bé đổ ập xuống sàn nhà lạnh ngắt.
Làn da JiHoon rất trắng, rất đẹp, còn bây giờ, là trắng bệch đến mức đáng sợ.
Nỗi cô đơn xám ngoét đặc quánh nuốt trọn lấy thân hình nhỏ nhắn dưới sàn nhà, nhắn chìm JiHoon trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ...
SoonYoung à, em yêu anh!
---
JiHoon à,
Tôi phải làm gì với em đây?
Đúng, tôi là người ra đi, nhưng không phải là vì tôi đã hết tình cảm đối với em. Tôi không yêu em là đúng, bởi tôi thương em.
Nhưng tôi nghĩ rằng, đã đến lúc tôi phải rời đi, dành cho em khoảng thời gian yên tĩnh, suy nghĩ thực sự nghiêm túc về mối quan hệ của cả hai.
Có lẽ tôi bỏ đi như vậy là đường đột, nhưng điều làm tôi đau khổ nhất, đến bây giờ vẫn chẳng thể nguôi ngoai được, chính là vì em cũng chẳng buồn giữ tôi lại. Em để tôi đi, em dường như cũng chẳng hề hối tiếc.
Lòng tự trọng của tôi không cho phép bản thân mình ở lại.
Nhưng em biết rằng, tôi vẫn yêu em, yêu em rất nhiều. Em là duy nhất trong tôi, em là cả thế giới của tôi, là lý do để tôi tiếp tục sống, có đủ năng lượng để cười nói mỗi ngày.
Liệu em có đang chờ đợi tôi không? Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi.
Tôi nhớ em!
---
SoonYoung nhớ JiHoon, nhớ JiHoon rất nhiều.
Hơn ba tháng trời không gặp JiHoon, SoonYoung chẳng thể nào sống tử tế.
Anh quyết định rồi, anh quá ngu ngốc.
Vì JiHoon, SoonYoung sẵn sàng gạt bỏ tất cả để được tiếp tục bên cạnh JiHoon. SoonYoung yêu JiHoon, yêu rất nhiều.
SoonYoung nhanh chóng nắm lấy chùm chìa khoá trên bàn làm việc. Đã nửa đêm rồi SoonYoung vẫn còn ở lại công ty, chìm vào suy nghĩ của riêng bản thân mình, tất cả là đều về JiHoon.
SoonYoung sẽ đi, đi tìm JiHoon.
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm tối đen mịt. Chẳng hề quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh mình nữa, JiHoon, là tất cả trong anh.
Ngọn lửa thôi thúc đốt cháy tim can khiến SoonYoung thấy vô cùng bất an.
Đến trước cửa nhà người yêu, SoonYoung lấy được chìa khoá dự phòng dưới chậu cây trước cửa nhà, mở khoá tiến thẳng vào phòng ngủ.
JiHoon không có trong phòng, SoongYoung tìm JiHoon khắp căn nhà, nhưng không thể thấy được hình bóng quen thuộc mà anh hằng nhớ nhung. Chỉ còn một nơi SoonYoung chưa vào, mở cửa phòng vệ sinh. Hình ảnh JiHoon nằm sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo bóp nghẹt trái tim đang đập liên hồi vì cậu.
SoonYoung ôm chầm lấy JiHoon vào lòng, bế gọn JiHoon trong vòng tay của mình, chạy một mạch ra xe. Điều quan trọng nhất bây giờ là đưa JiHoon đến bệnh viện, em ấy vẫn chưa tỉnh lại.
---
JiHoon nặng nề mở mi mắt, khó khăn làm quen với ánh sáng của bóng đèn điện. Một màu trắng toát bủa vây lấy JiHoon, mùi hắc nồng của thuốc khử trùng sộc lên khoang mũi làm cậu không khỏi thấy nặng nề khó chịu.
Sức nặng đè lên bàn tay khiến JiHoon không khỏi chú ý. Nhíu mắt nhìn lại hình ảnh trước mắt, cậu có nhìn nhầm không? Mái tóc ấy, bàn tay ấy, là SoonYoung đúng không? Hơi ấm quen thuộc này, nhất chỉ có thể là SoonYoung thôi.
SoonYoung tỉnh ngủ, bắt gặp ánh mắt JiHoon đang nhìn mình, SoonYoung bật dậy, ôm chầm lấy bờ vai nhỏ bé kia. Dụi vào cần cổ của cậu, hít một hơi thật sâu lấp đầy buồng phổi.
JiHoon dang tay ôm lấy tấm lưng rộng của SoonYoung.
JiHoon à, anh xin lỗi, anh yêu em!
SoonYoung à, em xin lỗi, em yêu anh!
-------------------------
Cre pic: Pinterest
Au: lee
P/s: Mình đột nhiên nảy ra ý tưởng và quyết định viết oneshot này. Nó không phải là 2 sản phẩm mình đã nhắc đến trong Some facts about me đâu. Mong rằng các bạn sẽ thưởng thức oneshot này và sẽ tiếp tục ủng hộ mình trong những sản phẩm tiếp theo nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip