Đi du lịch hay bỏ trốn, thực chất cũng đâu khác gì nhau?
Bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ lan man về tấm thiệp hãy còn để trên bàn mà tôi vẫn chưa động đến, cũng như những hình ảnh phản chiếu từ gợn nước trong tách trà sen hôm trước, tôi lại một lần nữa, ngẩn người ra. Tôi nhìn lại, và nhận ra rằng, trà trong tách của tôi cũng đã nguội đi từ bao giờ, và tôi cũng đã ngồi ở đây, chốn ban công này cũng đã hơn một tiếng rồi, chỉ vì hồi tưởng lại những gì tôi đã nhìn thấy vào hôm trước. Nếu như là bình thường, thì người đi đường sẽ tưởng tôi bị hâm mất. Nhưng dù sao, họ cũng đâu thể thấy được tôi. Và tôi hài lòng với điều đó.
Tôi bước khỏi ban công, trở vào nhà thì đã thấy trong nhà đang có người. Là hai thằng nhóc tiên tử khác mà tôi quen biết. Seung Kwan và Lee Chan, đó là tên của hai đứa nó. Trong khi tôi vẫn hãy còn đắm chìm vào những luồng suy nghĩ không tên, thì bằng một cách quái gở nào đấy, hai đứa nó đã chui vào đây như thế. Khác với tôi suốt ngày chỉ biết có trà và sách, bây giờ thì hai đứa nó, trên tay là hai chiếc điện thoại, cùng nhau chiến game đánh nhau đến gọi là tưng bừng. Tôi đằng hắng nhẹ một tiếng, thành công lôi hai đứa nó ra khỏi sự cám dỗ của thiết bị điện tử kia.
- Ồ anh Ji Hoon đã về với hiện thực rồi sao? Khi nãy em với Chan vào nhà, trông thấy anh ở ngoài ban công chả khác gì hòn vọng phu cả.
- Học ở đâu cái thói ăn nói chọc ngoáy người khác thế?
Tôi lừ mắt nhìn Seung Kwan đang tí tởn đùa với mình và Chan thì cười phụ hoạ ngay bên. Đúng là tuổi trẻ có khác. Hai đứa nó thấy tôi đang bực, thì cũng tự nhắc nhau anh im đi mày cũng là người cần im lặng ấy khác gì anh đâu, sau đó thậm chí còn cấu lấy đùi nhau để nhịn cười. Seung Kwan còn diễn sâu đến độ rụt thấp cả cổ lại hệt như con rùa, cúi đầu thật thấp xuống, vậy mà miệng vẫn không thể nhịn cười. Vui lắm phải không hai đứa?
- Ăn uống gì chưa đấy?
- Dạ chưa, do anh Seung Kwan bảo là lát nữa sẽ đi chơi với anh Han Sol nên em cũng chưa được ăn gì hết.
Nhóc Chan mếu máo làm vẻ sắp khóc đến nơi vì thằng anh dại trai của nó trong khi Seung Kwan thì đang lườm nó cháy hết cả mặt. Mèo Ji Soo ở bên ngoài đứng ở nhánh cây anh đào to to dỏng đôi tai thính của mình lên nhiều chuyện, thấy nhà vui hơn ngày thường liền phóng qua cửa sổ, chui vào nhà nghe ngóng, lăn vèo vèo hai vòng sau đó liền hoá thành người, với chiếc áo len cao cổ dệt kim màu trắng tinh khôi hệt như bộ lông của anh trong lốt mèo và chiếc quần bò đen đơn giản. Vài cánh anh đào bay bay cùng làn khói mỏng mảnh tan đi, chỉ còn một chàng trai trẻ tóc màu hồng phấn đang cong mắt mèo cười hiền khô.
- Ở đây hôm nay đông vui quá vậy cho Ji Soo chơi với mấy đứa với.
Tôi nhìn cảnh tượng trong nhà, thở dài bất lực. Mấy người, đích thị là hè nhau đến ức hiếp tôi. Thật quá đáng.
Vì tủ lạnh ở nhà tôi cũng không có quá nhiều đồ ăn, mà tôi thì ngại ra đường, thế là mèo Ji Soo phải nhờ mấy tiểu tiên hoa hoá thành người để đi mua nguyên liệu hộ về nhà nấu lẩu kim chi cho nhóc Chan. Cho anh nó nhịn thì được nhưng để thằng bé đói thì tôi lại không nỡ.
- Đến đây làm gì thế??
Tôi bày đồ ăn ra bàn, đồng thời quay sang cảm ơn hai tiểu tiên hoa bé tí đang bay phấp phới bên cạnh, rồi trở lại hỏi hai đứa nhóc. Hai tiểu tiên cười tươi rói, gật đầu rồi tan biến vào không trung. Còn Chan với Seung Kwan thì chỉ đơn giản bảo là, tụi em nhớ anh quá, chịu không nổi thế là đến thăm.
Bốn người càn quét cái bàn ăn xong xuôi thì bắt đầu dọn dẹp. Mèo Ji Soo búng tay một cái, chén đĩa dơ trên bàn cùng nồi niêu xoong chảo đầy ụ trong bồn rửa loáng cái sạch bong. Nếu cái này là phim thì chắc hẳn sẽ được lồng vào mấy cái ngôi sao bốn cánh đang lấp lánh lấp lánh luôn.
- Sao anh không để tụi nó tự rửa. Đã lết xác sang đây ăn chực mà anh còn dọn giùm chúng nó. Chiều riết là hư thân.
Tôi nhìn hai đứa vẫn còn ố á không nói nên lời vì phép thuật mà mình vừa thấy, và cảm thấy bất lực thật sự. Mấy cái mà tụi nó vừa thấy ấy, chỉ là muỗi đối với mèo Ji Soo thôi. Vì anh ấy là thần canh giữ gốc anh đào nghìn năm mà, là thần thì hiển nhiên pháp lực phải cao chứ. Tôi cằn nhằn mèo Ji Soo, vậy mà anh cũng chỉ cười, mắt mèo cong cong thánh thiện.
- Thôi, hôm nay Ji Soo đang vui, nhờ mấy đứa cả. Chứ bình thường em cũng chỉ biết đến sách đến trà, đâu có được vui như hôm nay. Dọn một chút cũng đâu có gì.
Chan nhìn tôi và mèo Ji Soo với ánh mắt lấp lánh, biểu hiện kiểu như anh Ji Soo là đấng tối cao anh minh nhất cuộc đời. Tôi nhịn cười không được, đưa tay xoa đầu nó một cái. Còn Seung Kwan, sau khi nó nhận được một cuộc điện thoại, liền gấp gáp đòi để Chan lại ở chỗ tôi, rồi rời đi. Mèo Ji Soo nheo nheo mắt nhìn Seung Kwan một lúc, nhịn không được phải kéo thằng nhóc lại. Nó ngơ ngác đến là chả biết gì. Ngơ ngác nhìn mèo Ji Soo đến độ trên đầu nở đến tận mấy cái mầm xanh ngoe nguẩy. Mèo Ji Soo lại búng tay một phát, toàn bộ quần áo của Seung Kwan đều đổi hết. Là áo len xám cổ viền xanh đậm, ở trong là sơ mi trắng, quần bò đen và sneaker đen basic. Anh nháy mắt với nó.
- Hẹn hò với người yêu là phải thế, không được ăn mặc bình thường.
Seung kwan á, thằng bé thì cười đến tít cả mắt, vui đến độ nhón hết cả chân lên bấu lấy cổ mèo Ji Soo mà lắc. Tôi ở bên cạnh chỉ đơn giản là ngắm nhìn, rồi nhẹ nhàng bảo.
- Seung Kwan à, anh không có quyền gì cấm em không được yêu thương. Nhưng đừng quá sâu đậm vào nó. Một phần là vì thân phận của chúng ta, rất ít người có thể thấu hiểu được công việc của một phong linh tiên tử.
- Em đã nói hết cho Han Sol rồi. Và cậu ấy bảo bất kể em làm công việc gì thì cậu ấy vẫn sẽ thương em, miễn việc em làm là hợp pháp. Mà anh à, mình hướng những linh hồn người đã ra đi về đúng hương thì đâu có gì là sai đâu anh? Á chết em trễ giờ rồi em đi trước nha. Tạm biệt anh tạm biệt anh Ji Soo đáng yêu. Chan ở lại chơi với hai anh nhé tối anh về rước em.
- Đi đi đi đi. Để em lại cho Ji Hoon nuôi luôn cũng được.
Nhóc Chan đưa tay xua đuổi, mặt tỏ rõ vẻ kì thị. Nhưng mà tôi biết, nếu như nó ở với tôi một ngày thôi, thì nó sẽ đến là chán chết. Tuổi trẻ mà, đâu thể bắt nó cả ngày cắm mặt đọc sách uống trà như tôi. Chỉ có tôi mới có thú vui già cỗi như thế cùng mèo Ji Soo bầu bạn sớm khuya.
Nó chờ cánh cửa ngoài đóng lại nghe một tiếng cạch, liền bước lại gần kệ sách của tôi, lấy một quyển sách, hỏi tôi, anh ơi cho em mượn đọc một lát nha. Tôi ừ một tiếng rõ nhẹ, chả biết nó có nghe không mà vẫn lấy xuống, ngồi ở sô pha đọc say sưa. Tôi khẽ đưa mắt nhìn tựa sách. Là Nhật văn. Năm centimetres trên giây. Tốc độ hoa anh đào rơi.
Mèo Ji Soo kéo tôi ra sân, để cho thằng bé không bị làm phiền. Tôi đặt lên bàn hai tách trà, xong lại chờ anh ấy nhấp một chút, cong môi cười.
- Đúng là, em vẫn còn ám ảnh với tình yêu đó nhỉ?
- Tình đầu mà anh. Dễ gì buông xuống.
- Ừm. Anh biết chứ. Nhưng em biết, cái đau đớn nhất của những tiên tử, hay là thần như anh và em đây, là cái gì không?
- Là mất hết phép thuật, rồi biến thành một người bình thường như bao người khác?
- Không. Là cả đời chỉ có thể dành trọn trái tim cho một người duy nhất, và cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn những người mà mình yêu thương, bị cuốn vào vòng xoáy thời gian, rồi cuối cùng là ra đi trong khi chính mình còn chưa hề hấn gì.
Anh đưa ngón tay viền quanh miệng cốc, giọng nhẹ hẫng đi, như cái cách cánh anh đào rụng rơi hoà mình vào gió mà nhẹ nhàng bay đi.
- Lý do mà thần tiên chỉ có một lần yêu duy nhất trong đời cũng vì lẽ đó. Vì họ đã quá ám ảnh của sự ra đi của người mình thương yêu, nên họ không muốn bi kịch đó sẽ xảy ra một lần nào nữa, họ sợ phải chứng kiến cảnh đó lần nữa.
Anh cười buồn, vì anh cũng đã từng giống như tôi, từng yêu thương một người rất sâu đậm, nhưng cuối cùng thì anh vẫn cô đơn. Vì người anh yêu, đã trở về nơi đất mẹ bốn vạn năm thiêng liêng, bởi tuổi tác không cho phép một con người bình thường với một vị thần bên nhau mãi mãi. Tôi cúi đầu, nhìn hình ảnh yếu đuối của bản thân mình phản chiếu trong tách trà, chỉ có thể tiếp lời anh, một câu rất không liên quan.
- Người mà Soon Young sẽ kết hôn, sẽ ra đi ngay ngày làm lễ. Em thấy được điều đó, qua tách trà mà em đã mời cô ấy. Nhưng mà em lại không thể nói. Vì đó là quy định của những phong linh tiên tử. Không được báo trước cái chết của người khác với họ, ngay cả với người mình yêu thương nhất cũng thế.
Mèo Ji Soo thảng thốt nhìn tôi, không tin vào những lời mà tôi vừa nói. Ngay cả tôi cũng không dám tin, nhưng điều đó là sự thật.
- Vậy em sẽ làm gì?
- Em không biết. Em không biết mình sẽ giải quyết thế nào.
- Đừng để tâm ác trong em lấn át bản thân.
Anh mỉm cười, đứng dậy xoa đầu tôi rồi trở về gốc anh đào. Chỉ còn tôi ngồi ngẩn ngơ ở đấy, với tách trà còn nguyên vẹn chưa kịp vơi, và câu nói của anh cứ lẩn quẩn trong đầu. "Đừng để tâm ác của em lấn át bản thân em."
Tôi vào nhà, và thấy nhóc Chan đã ngủ từ bao giờ, với quyển sách vẫn để mở đặt úp lên bụng. Tôi phì cười, lấy quyển sách, đặt lên bàn, và dùng chút pháp lực chỉnh lại tư thế ngủ của nósao cho không bị đau người khi thức. Thằng bé thật đáng yêu.
Khi nó thức dậy, cũng đã là sẩm tối. Tôi đang xào một ít rau củ thì nó dụi mắt, mò vào, cất giọng vẫn còn ngái ngủ hỏi tôi
- Anh em còn chưa về sao anh??
- Ừ, nó bỏ em ở lại đây cho anh nuôi thật rồi. Thôi rửa mặt một chút rồi ra ăn cơm với anh.
Thằng nhóc phì cười, lẩm bẩm anh này quá đáng, rồi cũng đi rửa mặt một chút cho tỉnh táo. Lúc nó trở ra thì cũng vừa vặn tôi đặt món ăn cuối cùng lên bàn.
- Ăn tối đi nhóc. Lâu lắm rồi anh mới trở về làm bếp, không biết khẩu vị có vừa ăn không.
- Thế anh không ăn uống à?
- Toàn sang nhà anh Ji Soo ăn chực như em bây giờ thôi.
- Thế nhà anh Ji Soo ở đâu ạ?? Úi đồ ăn anh nấu ngon thế..
- Gốc anh đào kia kìa.
Thằng nhóc ngoái đầu lại nhìn một chút rồi lại gật gù, tiếp tục đánh chén mớ thức ăn thôi đã chuẩn bị. Trông nó ăn ngon thế tôi cũng vui lây. Có lẽ, tôi đã chịu cô đơn quá lâu rồi.
- Chan này.
- Vâng?
Tôi khẽ gọi, thằng nhóc bỗng dừng tay, ngước mắt lên nhìn tôi ngơ ngác. Nhưng tôi không nhìn nó, hỏi đơn giản một câu.
- Sẽ ra sao nếu anh bảo là anh muốn đi du lịch?
- Anh tính đi đâu sao?
- Anh không biết, chỉ là muốn rời khỏi thành phố này một thời gian. Đi đâu cũng được, chỉ cần là không phải nơi này.
Thằng bé ngừng đũa, nhìn thật thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt của nó sắc bén đến độ, tôi sợ tâm tư của mình bị nó nhìn thấu hết cả.
- Anh muốn chạy trốn sao?
Nó hỏi thẳng tôi như thế. Và tôi cũng chỉ lắc đầu.
- Không, chỉ đơn thuần là đi du lịch thế thôi.
- Đu du lịch và bỏ trốn, thực chất cũng đâu có gì khác nhau? Cũng chỉ là anh đang chạy trốn khỏi hiện thực trước mắt. Và những người như vậy, bên ngoài thì mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu đuối đến tột cùng.
Từng chữ từng chữ mà thằng nhóc nói, như xoáy hẳn vào tim tôi, như một con dao sắc nhọn từng nhát từng nhát cứa thật mạnh. Tôi không nghĩ rằng, một cậu bé vừa chỉ chạm ngưỡng hai mươi, lại có thể trải đời hơn bản thân mình như thế. Và những lời nó nói, cũng chính là bản thân tôi bây giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip