Tấm thiệp cưới, và những nỗi sợ không tên

  Tôi lại ngồi bên bệ cửa sổ, như mọi khi, bên cạnh là cốc trà đen thơm đặc sánh. Nằm dài ra ban công, tôi tự phát ra những tiếng thở than buồn chán. Tôi thấu đạt được cái đắng đến đau đớn tim gan, nhưng cũng hiểu được vị ngọt đến nghẹn lòng nơi cuống họng của tách trà trên tay mình mang lại. Thoạt nghe nó thật giống cà phê nhỉ, nhưng lại không phải. Vị đắng và vị ngọt ấy, tôi lại thấy nó giống cái tình yêu chết tiệt của chúng tôi, à không, bây giờ thì phải gọi là tôi và anh ấy thì mới phải. Vì trong vòng một tuần nữa thôi, người tôi đã từng và vẫn sẽ mù quáng yêu thương, sẽ kết hôn với người con gái ấy.

  Hai ngày trước, cũng vào tầm cuối chiều hoàng hôn đang dần đổ bóng như thế này, cô ấy đến nhà tôi. Cái cách chiếc ô tô màu đen dừng lại nơi gốc anh đào nghìn tuổi, cũng như cách cô ấy bước xuống xe với chiếc váy xoè trắng tương phản hoà vào màu nắng chiều vàng nhạt trông hệt như cô bé lọ lem bước ra từ cỗ xe bí ngô đến buổi dạ tiệc, tay phải cầm chiếc ví nhỏ che đi phần cổ áo tròn đơn giản nhưng cũng đầy tinh tế, tất cả đều toát lên một loại khí chất của con nhà khuê các. Cô ấy đứng trước gốc anh đào, lẩm bẩm tự hỏi có phải là đến nhầm địa chỉ không, và cũng bảo là lần cuối gặp tôi, chính là tại nơi này, bên cạnh gốc anh đào này còn có một căn nhà nữa, nhưng bây giờ lại không thấy. Tôi ở bên trong, nghe được những tiếng nói lạ nhưng cũng lơ đi. Cho đến khi cô ấy gọi điện cho anh. Tôi không kiềm chế được mình nữa. Tôi không muốn anh đến đây, biết được mình vẫn còn tồn tại ở nơi này, liền dùng phép, làm ngôi nhà của chính mình hiện diện. Từ trong cơn gió đang cuốn lấy những cánh anh đào, khiến cho người con gái ấy phải che vội chiếc váy xoè xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ, nơi tôi ở hiện ra, khiến cô ấy trợn tròn mắt ngẩn ngơ nhìn, và chỉ kịp nói vào điện thoại, "em thấy rồi, chắc vừa lái xe ngang qua không để ý nên chạy quá" rồi tắt máy, bước đến gõ cửa nhà tôi.

  Tôi dùng phép thuật của mình, làm cửa nhà tự mở, như một quy tắc bất di bất diệt . Tôi chán ghét với việc tiếp xúc quá nhiều với con người, từ sau khi chia tay anh. Cô ấy cẩn thận bước vào nhà một cách dè dặt, và cất giọng hỏi.

  - Cậu có ở nhà đúng không Ji Hoon?

  Tôi im lặng không buồn trả lời, chỉ nhờ những cánh hoa đào hồng nhạt từ cửa sổ, dẫn thành lối đi, đưa cô ấy vào phòng khách nơi tôi đang ngồi, với bốn bề là những kệ sách cao cao, với một khung cửa sổ trắng to to đang đựng những giọt nắng cuối cùng của ngày, chảy tràn vào tận bộ sô pha ở giữa. Cô ấy vẫn giữ vẻ ngạc nhiên đó, như thể chính mình là Alice đang lạc vào xứ sở thần tiên, nhưng cũng bước theo tấm thảm anh đào do tôi tạo ra, bước đến phòng khách. Sau từng bước đi của cô ấy, những cánh hoa liền hoá thành bụi kim tuyến màu phấn lấp lánh, bay về phía gốc anh đào. Thấy tôi, cô ấy liền mỉm cười.

  - Chào cậu, Ji Hoon.

  - Xin chào. Cô ngồi đi.

  - Gặp được cậu đúng là không dễ.

  Cô ấy lại cất tiếng bông đùa. Nhưng tôi muốn cười cũng không cười nổi, chỉ có thể đưa mắt về phía cô ấy, cong thật nhẹ khoé môi. Sao chứ? Cười với người yêu mới của người mà mình yêu? Rất tiếc, dù có là một tinh linh đi chăng nữa, tôi vẫn không có đủ khả năng để làm chuyện đó.

  - Cô dùng một chút trà không?

  - Được chứ, cảm ơn cậu.

  Cô ấy vẫn cứ mỉm cười trong sáng như vậy, còn tôi, chỉ đơn giản là rời chỗ ngồi của mình vào bếp pha trà. Đặt chiếc tách sứ với tay cầm mạ vàng sang trọng lên mặt bàn, hương trà sen thơm thơm thoảng sượt nhẹ qua đầu mũi, làm mèo con Ji Soo, vốn là thần canh giữ gốc anh đào nghìn năm đang sang ngủ nhờ trên bộ sô pha nhà tôi, cũng phải rung rung bộ râu dài trắng muốt, vươn vai cong cứng cả thân người to sụ dưới lốt mèo Ba Tư mà từ từ mở mắt. Cô ấy chứng kiến toàn bộ, vẫn cười khúc khích với hành động của mèo Ji Soo, im lặng không nói gì, như chờ một tín hiệu từ tôi. Mèo Ji Soo tỏ vẻ hiểu chuyện liền rời đi, trả lại cho tôi và cô ấy không gian yên tĩnh. Chỉ còn tiếng của làn gió vờn nhẹ nơi gốc anh đào ngoài sân, thật nhẹ, như đang cười vào tâm trạng nặng như đá tảng của tôi bây giờ.

  - Cô đến tìm tôi chắc hẳn là có chuyện nhỉ?

  Tôi ngồi xuống chỗ đối diện cô ấy, và hỏi một câu sáo rỗng đến chết đi được. Ừ thì tất nhiên, khi người ta có chuyện mới đến đây tìm mình chứ ai hơi đâu mà đến tìm một người đáng lẽ không nên đến với thế giới phàm tục này, lại còn làm những công việc khiến người ta chán ghét như tôi. Và quả là như thế.

  Cô ấy đặt lên bàn một chiếc phong bì trắng được điêu khắc 3d cầu kì, đẩy nhẹ về phía tôi, đôi môi cô ấy khẽ cười, và ánh mắt của cô ấy, tôi không thể nào quên được, là một ánh mắt toát ra vẻ hạnh phúc, như một đứa trẻ hoàn thành được giấc mơ của mình.

  - Một tuần sau, tôi và Soon Young sẽ kết hôn. Cậu đến tham dự được chứ??

  Giọng nói nửa ngập ngừng, nửa như đang khoe mẽ ấy, khiến tất cả hành động của tôi như khựng lại, hệt như một con robot hết pin. Tôi thẫn thờ, đôi mắt một lần nữa lại không chịu nghe lời, đặt lên mảnh thư đang chờ tôi nhận lấy. Không phải là quá nhanh rồi sao. Khi tôi còn chưa quên được hình bóng in hằn trong tâm trí, thì anh ấy đã sắp đặt an yên cho cuộc đời mình. Không phải là một lúc, mà là cả đời. Hệt như tôi bây giờ, nguyện cả đời đứng sau lưng anh ấy, nguyện cả đời để bảo vệ anh ấy bình yên. Và nguyện cả đời chỉ yêu một mình anh ấy. Thứ tình cảm như đường một chiều mãi mãi không có điểm dừng mà tôi đang nuôi dưỡng đó, dẫu biết là sẽ mãi mãi không có kết quả tốt đẹp ấy, nhưng nó vẫn cứ lớn dần trong tim tôi, lớn đến nỗi choáng ngợp cả trái tim, để bây giờ khi nhìn tấm thiệp cưới viết tên anh cùng người khác, nó lại vỡ tung như bong bóng xà phòng mỏng mảnh, đau đớn khiến tôi ngã quỵ trong hố sâu của sự tuyệt vọng. Như một đóa hoa đang nở rộ, dù không có người ngắm nó, nó vẫn rất xinh đẹp. Cho đến một ngày, có một đứa trẻ đến và giẫm nát nó dưới chân mình mà cười đùa vui vẻ, vì bản chất của bông hoa đó, chỉ là một cánh hoa dại mà thôi. Cái sự đau đớn đến nghẹt thở ấy, lan toả đến cùng cực nơi tâm can. Thật sự phải là như thế sao, Soon Young?

  - Cô biết rõ, tôi không giống cô mà đúng không?

  - Ý cậu là...

  Tôi cười nhạt, cố giấu giọt nước mắt đang dần tràn ra khoé mi, ngước lên hỏi cô ấy như thế. Và đổi lại câu hỏi của tôi, cô ấy không biết gì về tôi cả. Thật sự. Phải chăng Soon Young đang bảo vệ thân phận của tôi, hay là đang muốn lãng quên sự tồn tại của một tiên tử yếu ớt chỉ có thể nắm những ánh anh đào phớt hồng trong tay, và trơ mắt ra nhìn linh hồn người khác đang dần rời khỏi thân thể mình rồi chỉ có thể về với nơi ánh hoàng hôn đỏ ối xa xăm? Tôi không biết, nhưng cũng chẳng thiết tha gì câu trả lời. Vì đơn giản một điều, anh ấy, không còn là của tôi.

  - Tôi không giống cô.

  - Tôi biết, vì cậu là con trai sao? Soon Young đã từng nói với tôi rằng, người anh ấy từng yêu, là một cậu con trai với mái tóc nâu mềm mại lúc nào cũng có một vài cánh anh đào vương lại trên tóc khi đến gặp anh, bất kể xuân hạ thu đông, nên nếu gặp được cậu ấy, nhất định việc đầu tiên mà anh ấy làm, sẽ là xoa đầu cậu ấy...

  - Không, cô vừa đúng, mà lại vừa sai. Tất nhiên, tôi và cô khác nhau. Nhưng đó không phải là điều quan trọng. Vì tôi, vốn dĩ không phải người bình thường.

  - Vậy cậu là gì? Hồn ma? Hay thần tiên? Tôi không có thời gian để đùa với cậu. Tôi đang nghiêm túc, và mong cậu cũng thế.

  Ánh mắt cô ấy đanh lại, tỏ ra không tin tưởng tôi. Chính là cảm giác đó. Không ai tin trên thế giới này lại có một thế giới tâm linh tồn tại song song, và một thế giới khác, mang một sứ mệnh thấu hiểu rõ bản chất của thế giới tâm linh ấy, và hướng con người đi về phía thiện lương. Không một ai.

  - Tôi là phong linh tiên tử. Tôi thấy được linh hồn của người chết khi họ thoát xác, và đưa họ về đây trước khi dẫn đường để họ đến nơi xa xăm kia bằng những tiếng phong linh leng keng.

  Cô ấy tái mặt, để lại chiếc thiệp cưới vẫn còn nguyên trên bàn rồi vội vã rời đi. Tôi không quá ngạc nhiên với cách hành xử này của con người. Vì họ đang nghĩ rằng, trong nhà tôi hẳn đang có rất nhiều âm khí, và họ căm ghét những linh hồn đeo bám lấy mình. Nhưng họ nào biết rằng, khi họ chết đi, thì họ cũng chỉ là những linh hồn mỏng manh như sương khói thế thôi. Con người, bản chất luôn là ích kỷ và tàn độc như thế. Tôi không nói gì cả, chỉ dọn dẹp tách trà trên bàn đi. Nhưng lúc tôi nhìn vào làn nước trong vắt thoảng hương sen từ chiếc tách mạ vàng của cô ấy, tôi đã hoảng hốt đến độ, đánh đổ ra sàn...

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip