(8)

(Chương này được viết bởi bạn Yoon)

-

Jihoon tỉnh dậy với một cái đầu đau nhức và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là trần nhà trắng toát. Những mảng ký ức trong tâm trí cậu bỗng trở nên vụn vỡ và mơ hồ.

Cậu nhớ láng máng là bản thân đang trên sân thượng, cùng mọi người ăn trưa và sau đó mắt bắt đầu mờ đi, còn có tiếng Soonyoung thét lên ... 

Rồi cậu chẳng nhớ gì nữa. 

Jihoon vò mái đầu, mệt mỏi lết xuống giường, vào nhà tắm. Người cậu bỗng trở nên nặng tới lạ, thực ra thì mọi buổi sáng thức dậy, cơ thể cậu đều trong cái trạng thái uể oải như thế này nhưng tới độ kiệt sức và mất hết năng lượng thì đây là lần đầu tiên. 

Vặn vòi, vốc một chút nước lạnh để lấy lại tỉnh táo, Jihoon ngước lên theo thói quen và thứ cậu nhìn thấy sau đó đã khiến cậu phải mở trừng mắt lên vì sợ hãi. 

Những bông hoa nhài đã lan tới tận ... xương quai xanh. 

Cậu vô thức chạm lên những cánh hoa mềm, không chút đau đớn nhưng rất thực. Mùi hoa nhài xộc vào khoang mũi khiến cậu choáng váng và gần như ngất lịm đi. 

Thế này chẳng phải nhanh quá sao? 

Cố gom chút bình tĩnh còn sót lại, Jihoon bước ra khỏi phòng tắm, xuống lầu nơi cậu biết chắc người mẹ tội nghiệp của cậu luôn có mặt ở đó. 

“Mẹ?” 

Jihoon gọi khẽ nhưng không có tiếng đáp lời. Chung quanh chỉ một bầu không khí im lặng, rèm cửa cũng được kéo lại hết, chẳng chừa chút khoảng trống nào cho những vệt nắng sớm. 

Jihoon nuốt khan, kiên nhẫn gọi lại lần nữa. 

“Mẹ?” 

Lần này, có tiếng nấc nghẹn vang lên, thật khẽ. Cậu bước từng bước tới căn bếp, một bóng lưng gầy run rẩy, một mái tóc đen đã lấm chấm bạc, giọng ai đó lạc đi giữa hàng nước mắt. 

Họng cậu như nghẹn lại, cậu lại khiến mẹ phải đau lòng nữa rồi. Jihoon cố bước thật nhanh, choàng tay ôm lấy người đã giành hơn nửa cuộc đời để chăm sóc cậu, không nói lấy một lời. 

Cậu thật có lỗi.

Phải mất một lúc lâu sau, những tiếng nấc nghẹn mới dần nhỏ xuống, kèm theo lời nói ngắt quãng. 

“Soonyoung đã đưa con về đây, con đã ngất xỉu và có lẽ, con có ít thời gian hơn chúng ta đã tưởng.” 

Jihoon lặng người, tim quặn lại đau đớn. Cậu không thương tiếc cho số phận nhỏ bé này nhưng cậu thương thay cho mẹ người đã mang nặng đẻ đau, chăm sóc cậu xuống mấy năm trời. Thương thay cho người con trai đã dành cả tình yêu tuổi xuân cho một kẻ vận mệnh ngắn ngủi như cậu. 

Jihoon không sợ chết, chưa bao giờ sợ chết nhưng trong suốt từng ấy thời gian, lần đầu tiên cậu khao khát được sống. 

-

Hai tuần lễ trôi qua, Jihoon đã nghỉ học hẳn. Những đoá hoa nhài đã lan rộng tới mức chiếc áo đồng phục cũng chẳng thể che dấu nổi và mùi hoa nhài cũng đã quá mức nồng. Cậu không thể đi học, mà cho dù có thể, cậu cũng chẳng còn đủ can đảm để nhìn mặt bất cứ ai, kể cả Soonyoung.

Jihoon khoá mình trong phòng, từ chối nhận những cuộc điện thoại, dành nhiều thời gian hơn vào những giấc ngủ, những giấc ngủ sâu, dài và mộng mị. Cậu không có lấy một cơn mơ, tất cả những gì chờ đợi cậu trong giấc ngủ chỉ có màn đêm cùng cô độc. Mỗi lần như thế, cậu sẽ lại giam bản thân mình trong lặng thinh, hàng giờ đồng hồ và có khi là cả một ngày trời. 

Căn bệnh đang ngày một nặng hơn, cậu biết. 

Bằng chứng là tốc độ mọc của những bông hoa ngày một nhanh, tần suất những cơn đau đầu ghé thăm cũng ngày một thường xuyên và việc Jihoon bất ngờ rơi vào giấc ngủ đã chẳng còn là chuyện lạ. 

Jihoon vẫn cố níu kéo cái suy nghĩ mình còn nhiều thời gian cho tới tận khi, cậu giật mình tỉnh dậy giữa đêm sau hơn một ngày ngủ miên man. Điều đầu tiên sau khi thức giấc mà cậu cảm thấy đó chính là khát. 

Không nghĩ ngợi nhiều, Jihoon nhanh chóng chộp lấy bình nước nơi đầu giường, tu một ngụm dài nhưng rồi lại lập tức phun hết ra. Cậu ôm lấy ngực, ho sặc sụa và đột nhiên họng đau đến lạ. Tựa hồ như có ngọn lửa muốn đốt cháy cổ họng cậu vậy.

Jihoon nằm vật xuống sàn, co mình lại đau đớn và không ngừng ho. Cậu muốn cất tiếng gọi mẹ nhưng lại chẳng có âm thanh nào được phát ra. Bất giác, cậu sờ tay lên cổ họng, cảm giác mềm mại của những cánh hoa nhài ở bên trong khiến cậu rùng mình sợ hãi. 

Jihoon ngồi dậy đầy khó khăn, cố gắng nói gì đó nhưng vô ích. Cậu lại để ý tới những cánh hoa nhài hoa rơi trên nền đất. Không lẽ là cậu ho ra? 

Gương mặt Jihoon tái xanh và hơi thở gấp gáp. Không, không thể được. Và trước khi cậu kịp hoảng loạn, Jihoon một lần nữa chìm vào giấc ngủ. 

Tới lúc cậu tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau hoặc hôm sau nữa, Jihoon cũng không thể phân biệt rồi. Thời gian đối với cậu giờ chỉ còn là một khái niệm mơ hồ. Chết và chưa chết, đó là tất cả những gì Jihoon có thể cảm nhận. 

Cậu mò xuống nhà, muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy cái bụng rỗng và chợt nhận ra, mẹ đã đi đâu mất. Có lẽ là đi làm thủ tục thôi học cho cậu. Đó là thứ duy nhất mà Jihoon có thể nghĩ ra. 

Nhưng chưa kịp bước chân vào căn bếp, tiếng điện thoại bàn đã khiến Jihoon giật mình dừng bước. Cậu lắc đầu, quyết định lờ đi, coi như không nghe thấy gì rồi lục lọi tủ lạnh kiếm chút đồ ăn. 

Nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên không ngừng nghỉ, vô cùng kiên nhẫn như đang đợi cậu nhấc máy khiến Jihoon có chút chột dạ. 

Cậu cắn môi, đặt hộp cơm nguội qua một bên rồi do dự đi tới bên chiếc điện thoại bàn. Nhấc máy chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao cậu cũng không nói được mà...  Nghĩ rồi, Jihoon nhấc điện thoại và ngay lập tức, một giọng nói quen thuộc vang lên. Giọng nói mà cậu vẫn ngày đêm thương nhớ. 

“Jihoon.” 

Nghe tiếng Soonyoung, cậu vừa thấy có chút gì đó ấm áp mà cũng đồng thời quặn đau xượt qua tim. 

“Jihoon ra mở cửa đi, anh biết đấy là em. Mẹ em lên trường rồi.” 

Tại sao chứ Soonyoung? Tại sao lại là em? Có bao nhiêu người tốt đẹp hơn nhưng vì sao cứ nhất định phải là em? Tại sao? 

“Jihoon, anh cho em 5s để mở cửa không đừng trách anh.” 

Jihoon giật mình, hốt hoảng gác máy qua một bên rồi chạy tới phía cửa, luống cuống tới độ vặn  khoá năm lần bảy lượt mới mở được chốt. 

Và ngay khi cánh cửa bật mở, ai đó đã ôm chầm lấy cậu. Cái ôm chứa đựng bao nhiêu nhớ thương và đau xót, siết chặt tới độ tim cậu cũng như bị bóp nghẹt. 

“Jihoon, không sao rồi, anh ở đây.” 

Một câu nói, đủ để mạnh mẽ của Jihoon sụp đổ. Cậu bấu chặt lấy tấm lưng ai kia, gò má thấm đẫm hai hàng lệ. Cậu bật khóc, khóc trong lặng thinh, để mặc cho cổ họng không bật ra được bất cứ lời nào, mặc cho nắng sớm cứ đổ dài một góc phố.

Lee Jihoon, đã lỡ mất cơ hội nói nói lời ‘em yêu anh' cuối cùng cho Kwon Soonyoung nghe rồi.

Cậu đã mất đi hoàn toàn giọng nói.

-

Các bạn đọc xong hãy để lại bình luận nhé :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip