Prologue
"Hộc... Hộc..."
Soonyoung chạy thục mạng dọc hành lang tầng bốn. Quẹo trái, rồi lại quẹo phải, anh cần phải tìm chỗ trốn mới được.
"Thằng Seokmin này, tự dưng gào lên đòi chơi trốn tìm chứ."
Lý do đơn giản mà mọi người phải tham gia chính là: người thắng cuộc sẽ được một phiếu ăn 'royal meal' miễn phí ở căng tin. Cái này thì...
"Cua tuyết ướp cay, súp cá hồi, salad nhiệt đới...." Soonyoung lẩm bẩm trong miệng, dù đang chạy như điên đi tìm chỗ trốn.
Quẹo trái một lần nữa, anh hướng tới gầm cầu thang lên sân thượng.
"Anh đi tìm chỗ khác trốn đi, em chiếm chỗ này rồi!" Boo Seungkwan xùy xùy đuổi anh ra chỗ khác, không chịu để anh trốn cùng chỗ đó. Đúng lúc đó, thằng nhóc Vernon đeo headphone chạy qua, nó vẫn đang đội cái mũ beanie vàng khè ngốc nghếch của nó.
"Vernon!! Vào đây trốn với tớ này!!" Seungkwan gào lên, đương nhiên chỉ đủ để Vernon nghe thấy. Mắt thằng bé lai Tây kia đột ngột sáng quắc lên, nó chạy lại chỗ Seungkwan rồi ngồi xuống không chút khách sáo.
Soonyoung bĩu môi, vốn định mở mồm xỉa cho Seungkwan mấy câu 'bỏ bạn theo bồ', cơ mà thôi, thời gian là vàng, anh nên tìm chỗ trốn cái đã.
Đứng trước cầu thang dẫn lên tầng thượng, anh chần chừ một chút, xong cuối cùng cũng quyết định chạy lên đó.
Anh nào có biết, quyết định này sẽ thay đổi cả cuộc đời anh sau này.
Cửa sân thượng không khóa, kì lạ thật. Mấy lần trước anh thử lên đây cửa đều khóa chặt mà. Thôi thì, coi như hôm nay là ngày may mắn của anh vậy.
Anh mở cửa, bước ra ngoài, cơn gió dịu nhẹ đầu tháng ba phả vào người anh, làm đầu tóc anh rung rinh một chút. Cơn gió bay qua cuốn theo một luồng hương hoa nhài ngào ngạt chẳng biết tới từ nơi đâu, làm anh vô thức hít sâu vào một cái. Sân thượng này thực sự rất rộng, xung quanh bốn bề đều là lan can và rào sắt (để đề phòng mấy vụ tự tử ý mà). Soonyoung đảo mắt liếc qua một vòng, anh đã học ở đây 2 năm rồi nên cũng biết, bình thường chẳng có ai lên đây bao giờ cả, và chắc bây giờ cũng vậy thôi.
Nhưng anh đã nhầm.
Mắt anh dừng lại trước một dáng người nhỏ bé, ngồi tựa vào lan can sân thượng, mắt nhắm nghiền. Anh yên lặng bước lại gần cậu ta, có hơi thắc mắc tại sao lại có người ngồi ở đây, giờ này. Hương hoa nhài thơm ngát gia tăng cường độ, cuốn lấy cả tâm trí anh vào trong luồng gió. Tai cậu đeo earphone, điện thoại đặt trên nền đất, trong lòng cậu là một cuốn sách mà Soonyoung nghía qua được mấy chữ trên trang bìa ghi là "Nhật ký của Ellen".
Soonyoung nhìn lên khuôn mặt người con trai bé nhỏ này.
Xinh quá.
Xinh chết mất.
Mái tóc đen của cậu bị gió thổi cho rối bời. Nước da trắng nõn, trông mềm mại đến độ làm anh thèm khát muốn chạm thử vào xem có mịn hay không. Chiếc mũi nhỏ, đôi môi hồng đào, cả đôi mắt đang nhắm nghiền thành hai đường chỉ kia nữa, tất cả tạo nên một điều gì đó thực sự hài hòa, thực sự làm anh phải rung động.
Soonyoung cứ ngẩn người nhìn như vậy, còn ngồi xuống gần cậu để có thể ngắm dễ hơn. Tất cả mọi thứ xung quanh anh dường như bị lu mờ, chỉ để lại một cậu trai xinh đẹp nhất, vô thực nhất trước mắt anh, cùng với mùi hoa nhài dịu ngọt, e ấp. Kệ xác cái trò trốn tìm vớ vẩn kia đi, kệ xác cái 'royal meal' kia đi, trước mắt anh lúc này đang có một phần thưởng lớn hơn gấp bội rồi.
Tuy nhiên, thời gian đâu có ngưng đọng lại để Soonyoung được thoải mái ngắm cậu trai này đâu. Tiếng chuông trường báo hiệu vào tiết 2 đột ngột reo vang lên inh ỏi khắp khuôn viên học viện nghệ thuật này. Tiếng chuông đó như thể kéo Soonyoung trở lại mặt đất, rời xa chín tầng mây. Và cậu bạn xinh đẹp đang ngồi đây cũng chầm chậm mở mắt.
Như thể cảm nhận được có người đang nhìn, cậu ngẩng đầu lên nhìn, vô tình bắt trúng ánh mắt Soonyoung. Cậu tròn mắt ngạc nhiên, và một lần nữa tim Soonyoung suýt rụng ra ngoài.
Trời đất ơi, cái sự đáng yêu này là gì???
"Cậu có chuyện gì cần nói với tôi sao?"
Đến giọng nói cũng dễ nghe nữa, thôi đm Soonyoung ơi, mày xong rồi.
"A, à, k-không có gì đâu! T-tớ chỉ tình cờ đi ngang qua đây rồi thấy cậu ngồi đây ngủ thôi!" Soonyoung lăp ba lắp bắp, luống cuống không biết nói gì hơn. "M-mà sao cậu lại lên được trên này vậy?", anh hỏi cậu.
"À, tôi có chìa khóa mà," nói rồi, cậu lôi từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa nhỏ, rõ là chìa khóa cửa sân thượng, "chắc nãy tôi quên khóa cửa nên cậu mới vào được."
"À, ra là vậy à.", anh chợt hiểu ra lí do vì sao chẳng ai lên sân thượng bao giờ.
"Này, đừng nói với ai chuyện tôi lên được sân thượng nhé?"
"Hả?" Soonyoung chưa load kịp lời cậu nói, đầu óc anh còn mải lạc lõng đi đâu đó.
"Chỗ này gần như là nơi trốn bí mật của tôi đó, tôi không muốn ai lên đây nữa." cậu thản nhiên nói, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Được thôi, với điều kiện cậu phải cho tớ lên đây với cậu." Soonyoung nở một nụ cười tinh ranh, cậu sao có thể làm khó được anh chứ. Hiếm lắm mới tìm thấy được một bạn xinh như này, đời nào anh chịu để yên.
Cậu ta sững người một lúc, rồi nhìn ra chỗ khác, đăm chiêu suy nghĩ một lúc. Hì hì, đang cân nhắc rồi kìa.
"Miễn là cậu không làm phiền tôi." cậu cuối cùng đưa ra quyết định. Cậu nhổm người đứng dậy, cầm theo điện thoại và quyển sách, earphone vẫn cắm trên tai nhưng có vẻ như không có âm thanh nào phát ra từ trong đó nữa. "Nếu muốn lên đây thì gõ cửa ba lần, tôi sẽ mở cửa cho cậu."
"Ok! À mà, tên cậu là gì vậy?" Soonyoung cuối cùng cũng có thể hỏi cái điều mà anh thắc mắc nãy giờ.
"Lee Jihoon."
Ồ. Lee Jihoon à. Lee Jihoon thần đồng sáng tác nhạc đó à.
"Rất vui được gặp cậu, Jihoon!" anh cũng đứng dậy, rồi đưa tay ra ý muốn bắt tay. "Tớ tên là-"
"Kwon Soonyoung, thôi nào, cả cái trường này biết cậu." Jihoon ngắt lời anh, mặt tỏ vẻ cực kì hiển nhiên. Cậu nhìn chằm chằm xuống bàn tay đang đưa ra của Soonyoung. Anh chỉ biết cười hì hì, vì anh cũng biết mình có chút tiếng tăm trong cái trường này từ sau cuộc thi nhảy năm ngoái, thực sự có chút ngại quá.
"Hì, vậy bọn mình làm bạn nhé, Jihoon?" Soonyoung nhìn Jihoon, mỉm cười, bàn tay vẫn giơ ra giữa không trung.
Tuy nhiên, Jihoon cụp mắt xuống. "Xin lỗi, không làm bạn được rồi."
Soonyoung sững người. Anh luống cuống không biết nói gì, chẳng lẽ vừa rồi anh làm phiền cậu thật?
"Sao vậy?" anh do dự hỏi.
Lần đầu tiên trong suốt 20 phút vừa trôi qua, Jihoon mỉm cười, nhưng là một nụ cười mang đầy cay đắng.
"Vì tôi sẽ sớm chết thôi."
Jihoon hạ bàn tay của Soonyoung xuống, vẻ mặt có chút áy náy không nói nên lời. Soonyoung chẳng biết nên phản ứng như thế nào.
'Chết' sao?
Cơn gió chợt ngừng thổi, nhưng hương hoa nhài vẫn phảng phất trong không khí.
----------------------------------
Cảnh báo với các bạn một chút, Dừa sẽ viết fic này không theo trình tự thời gian.
Ban đầu Dừa định chỉ up fic lên blog trên fb thôi, nhưng nghĩ lại thấy nhiều người ngóng wattpad Dừa lắm nên mới up lên cả trên này :))))
Dù sao thì Dừa cũng khuyến khích mọi người cũng nên theo dõi fic này trên fb hơn, vì Dừa sẽ viết cực kì tùy hứng :)))
Link blog: https://www.facebook.com/LSDJ1522/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip