em gõ cửa căn nhà nhỏ của soonyoung khi đồng hồ chỉ tròn tám giờ tối.
"chào anh ạ. em là hansol, người đã nhắn với anh từ trước đây ạ"
em cúi đầu chào soonyoung, một tay kéo một chiếc vali nho nhỏ còn một tay đút trong túi áo khoác. soonyoung đã không hề biết phải làm gì tiếp đó chỉ bởi anh đã hoàn toàn đắm chìm vào cái ngọt ngào từ nụ cười tươi tắn của em. anh cứ như lạc trong sương mù, đứng trước cửa lúng túng nhìn em.
"chào hansol, anh là chủ của căn nhà này, soonyoung" mãi sau soonyoung mới ngập ngừng chào em rồi vội vàng đứng dịch sang bên mời em vào nhà. anh còn cúi xuống xách hộ em chiếc vali màu vàng chanh để rồi nhận lại một cái mỉm cười cùng câu cảm ơn nhè nhẹ.
soonyoung cảm thấy anh có thể bay thẳng lên bầu trời đêm ngay lúc này. nụ cười của em đã làm sụp đổ mọi lớp phòng vệ của soonyoung trong nháy mắt. nói soonyoung thích em ngay từ lần đầu tiên có lẽ chẳng sai vào đâu được.
"anh đã nấu xong bữa tối. trước hết em hãy vào rửa tay thay đồ rồi ăn cơm, sau đó dỡ hành lí cũng chưa muộn. nhà tắm ở góc quẹo phía tay trái"
"cảm ơn anh, soonyoung"
em lại cảm ơn soonyoung và lại mỉm cười. soonyoung sợ rằng nếu em cứ tiếp tục cười như vậy có lẽ anh sẽ không chống đỡ được mất.
soonyoung cùng em ngồi đối diện trên bàn ăn. vì có hai người nên bầu không khí xung quanh đều rất ngượng ngùng.
"bao giờ thì những vị khách tiếp theo chuyển đến vậy anh?" em đột nhiên hỏi soonyoung.
"nhóm hai người tiếp theo sẽ đến vào thứ ba tuần sau cơ" soonyoung cứng nhắc như một con rô bốt trả lời em.
"vậy ạ..." em gật đầu, im lặng cắn đũa một lúc. hình như em đang nghĩ ra một chủ đề nào đó để tiếp tục câu chuyện với soonyoung. soonyoung liền nghĩ em lúc này thật đáng yêu biết bao.
thấy em có vẻ gặp khó khăn soonyoung đã bật cười nhẹ, giúp em kéo dài câu chuyện. "vì sao hansol lại chọn nhà của anh để nghỉ chân? có rất nhiều homestay khác ở khu này mà"
"em thích căn phòng trên tầng cao nhất. căn phòng không mái ấy ạ" em trả lời với đôi mắt lấp lánh như những vì sao. em có một đôi mắt rất đẹp.
"nó có mái nhưng bằng nhựa trong và sẽ chỉ được dựng lên khi trời mưa" soonyoung uống một ngụm rượu vang, cười nhẹ chỉnh sửa lại cho em.
"vậy ạ? em nhìn ảnh chụp không thấy nên cứ nghĩ nó không có mái" em trầm trồ. "vậy khi mưa mà nằm ở đó ngắm từng giọt nước rơi xuống hẳn đẹp lắm anh nhỉ?"
soonyoung gật đầu thay cho câu trả lời. anh vươn tay gắp một miếng thịt nướng đặt vào bát em. em hơi ngạc nhiên, khựng lại một chút. soonyoung thấy em như vậy thì chỉ cười. "ăn nhiều vào mới có sức đi chơi. ở đây nhiều chỗ chơi lắm nha!"
em bật cười khúc khích. nhờ câu nói nửa đùa nửa thật của soonyoung mà cả hai đã bớt ngại ngùng đi một chút. gian bếp nhỏ ấm cúng bắt đầu rộ lên những tràng cười thoải mái. cả soonyoung và em đều cởi mở hơn và nhanh chóng làm thân với nhau. một bữa tối tuyệt vời. soonyoung tự nhủ và nhìn em cười trìu mến khi em hăng hái kể về chuyến đi trước đó của em.
sau bữa ăn, soonyoung giành phần rửa bát và giục em đi dỡ hành lí và tắm rửa. em cứ nán lại tỏ ý muốn giúp soonyoung. "anh đã nấu rồi thì phải để em rửa chứ"
"em vừa đi một quãng đường dài chắc đã mệt rồi. cứ nghỉ ngơi đi. em còn ba ngày hai đêm ở đây để rửa bát đấy!" soonyoung nói đùa, dùng tay đẩy em ra khỏi căn bếp.
"em giúp anh rửa bát, lát nữa anh dỡ hành lí giúp em. hòa nhé?" em quay lại tự làm {hợp đồng} với soonyoung rồi chạy thật nhanh tới bồn rửa bát. soonyoung không cản kịp nên chỉ đành đứng chống tay cười trừ. em tinh nghịch quá đi.
em đã tỏ ý muốn được ở trong căn phòng em yêu thích vì vậy soonyoung đã dẫn em lên tầng ba, nơi có một căn phòng đặc biệt. vừa mới nhìn thấy em đã ồ lên trong vui sướng và chạy thẳng tới chiếc giường tầng phía xa. "em đã trót yêu nó ngày từ lần đầu em thấy bức ảnh! và bây giờ được nhìn tận mắt em lại càng yêu nó hơn!"
"em thích lắm sao?" soonyoung ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, ngắm em nằm dài trên tầng hai của chiếc giường. anh thầm cảm ơn bản thân vì ngày đó đã tự nhiên làm ra căn phòng này.
"vâng!" em cười thích thú. sau một hồi nằm dài em liền tới mép giường ngồi dậy, thả hai chân xuống dưới mà đung đưa. từng dây đèn điện màu vàng được soonyoung chăng khắp đồ đạc và xung quanh sáng lên ánh vàng ấm áp. gió nhẹ thoang thoảng vờn quanh mái tóc nâu mềm của em, đảo cho nó rối lên một chút.
soonyoung vẫn chăm chú ngắm em. anh bỗng thấy em lúc này dịu dàng và mềm mại như nước. mà nước, đối với soonyoung thì lại rất khó nắm bắt. dù cho soonyoung có nâng niu đưa tay hứng lấy, nước cũng sẽ từ từ rơi xuống qua những kẽ tay.
"anh soonyoung ở một mình chắc buồn lắm nhỉ? em không thích ở một mình chút nào" em ngẩng lên nhìn trời, lơ đãng hỏi soonyoung một câu.
"ừ. vậy nên anh mới quyết định mở homestay" soonyoung thôi không nhìn em nữa. anh đan hai tay đỡ lấy sau gáy, ngả lưng vào chiếc ghế tựa bằng bông êm ái. hai chân vắt chéo nhau, thỉnh thoảng đung đưa.
soonyoung và hansol không nói gì tiếp đó. mỗi người đều chạy theo suy nghĩ của riêng mình. soonyoung vốn dĩ không tin vào những mối tình sét đánh điển hình trên các bộ phim truyền hình dài tập. ấy vậy mà bây giờ anh lại cảm thấy bản thân như lạc vào một cảnh phim điện ảnh nào đó. chỉ mới vài tiếng trôi qua kể từ giây phút đầu tiên soonyoung gặp em nhưng thực sự soonyoung yêu em mất rồi.
"hansol này,..."
"anh soonyoung.."
soonyoung cất tiếng gọi hansol cũng là lúc em quay sang gọi anh. tiếng gọi đồng thời vang lên, hòa vào nhau nghe êm tai đến lạ. cả hai bật cười. chẳng cần biết mỗi người gọi đối phương để làm gì nữa. ánh mắt cả hai cứ vậy mà chạm nhau. soonyoung nhìn em thật lâu, và cả em cũng chăm chú ngắm soonyoung từ trên cao.
"hansol này, có thể em sẽ không tin nhưng, anh lỡ thích em mất rồi"
gió trời thoảng qua, cuốn lời tỏ tình vội vàng bay đi.
+++
soonyoung: em tới sân bay chưa?
hansolie: em tới rồi, đang chuẩn bị làm thủ tục
soonyoung: nhanh nhanh lên nhé, anh nhớ em quá >.<
hansolie: anh thật sự không có tiền đồ -.-
soonyoung: làm sao chứ? anh nhớ người yêu của anh thì phải tội à :(
hansolie: em vẫn nhớ anh đã đổ em chỉ sau một bữa tối -.-
soonyoung: sai rồi, là sau một giây gặp em thôi đó :)
hansolie: dễ dãi! quá dễ dãi! kiểu này em chẳng an tâm tẹo nào
soonyoung: sợ gì? em nhìn ngón áp út đi rồi nhắn tiếp với anh đi nhé
hansolie: không nói với anh nữa..
soonyoung: lại ngại rồi?
hansolie: anh mới ngại ấy
soonyoung: được rồi thân yêu ơi, lên máy bay nhớ nghỉ ngơi thật tốt để còn gặp anh nha ^^
hansolie: em biết rồi
soonyoung: tạm biêt. yêu em nhiều, thân yêu <3
hansolie: tạm biệt. em cũng nhớ soonyoung nhiều lắm
+++
thân yêu của tôi ơi, hãy cứ mãi tựa đầu vào vai tôi như bây giờ nhé!
tôi yêu em nhiều xiết bao, thân yêu ơi!
__---__
series m y d e a r
end
-kem-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip