je serai avec vous

Từ khe hở nhỏ ở cửa phòng, ánh mắt Soojin trong bóng tối đang lén lút nhìn từng cử chỉ của Shuhua, cô nhớ tất cả những thứ thuộc về em. Dù từ lâu đã không còn giận em nữa nhưng cô luôn muốn chờ đợi em, chờ đợi Shuhua của cô lúc trước quay trở lại tìm mình.

Nằm nhìn em một hồi lâu, cô quyết định sẽ đi ra ngoài vì nhìn Shuhua ăn bản thân cô cũng cảm thấy có chút đói rồi. Cô từ từ tiến lại chậm rãi mở cửa và tiến thẳng vào bếp, vẫn là không nói lời nào với Shuhua nhưng vì Shuhua vốn là người nhạy cảm nên một tiếng động nhỏ đến mấy cũng làm em phân tâm để ý. Em quay sang thì thấy Soojin đang hướng nhà bếp mà đi tới, rồi em lại thấy chị lấy mì từ trong tủ ra, tư thế chuẩn bị nấu mì của chị hiện lên thấy rõ khiến em bắt đầu cảm thấy lo lắng cho mấy phần đồ ăn mà em đã đặt cho chị, chưa kịp nguội hẳn là sắp phải đem bỏ rồi (ý là sắp bỏ vào bụng ẻm)

Nhìn tay chị bỏ mì ra và đun nước, rồi lại nhìn cái đống đồ ăn ở phía bàn ăn, Shuhua liền cất tiếng hướng đến phía Soojin

- Soojin-unnie, em có mua phần ăn cho chị đó ạ

Nghe thấy Shuhua cất tiếng mở lời trước, Soojin đang cắm cúi nhìn nồi nước đang đun thì từ từ ngước lên mắt đối mắt với em, trong lòng có chút xốn xang không tả thành lời, nghe xong cô cũng đáp lại em, cô không muốn bỏ lỡ mất cơ hội này.

- Vậy sao? Vậy em đã ăn chưa?

- À em vừa ăn xong lúc nãy.

Nghe vậy Soojin liền rời mắt sang nơi khác, đầu gật gật tỏ ý cho Shuhua biết là cô đã hiểu rồi. Thế nhưng Shuhua thấy Soojin vẫn đang đun nước nóng và chưa có dấu hiệu là sẽ dừng việc đó lại nên trong lòng có hơi lo lắng cho phần ăn mà mình mua cho chị.

- Soojin-unnie, chị định sẽ không ăn phần ăn đó sao?

Soojin lại một lần nữa ngước lên nhìn em, lần này cô không thể kìm nén được nụ cười của mình, cô biết bé cưng của cô đang sợ rằng cô sẽ không ăn đồ ăn mà em mua cho cô nên mới khẩn trương như vậy.

- Có chứ, chị sẽ ăn mà.

- Thế đun nước làm gì thế ạ? Chị định ăn cả mì và cái đống đó luôn á?

- Chị muốn pha một chút cacao cho em.

Tiếng Soojin vừa dứt thì là một khoảng lặng xảy ra với cả hai, em vì thẹn thùng mà rời mắt đi nơi khác, chỉ là cô vẫn nhìn em, ánh mắt như muốn nói cho em biết rằng cô nhớ em, rằng hãy đến đây và ôm lấy cô một chút, chỉ một chút thôi cũng được. Thế nhưng em một chút cũng không chịu nhìn xem ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu là tâm tư. Em lại đang lạc vào thế giới của em, cái thế giới có quá nhiều thứ để suy nghĩ. Soojin thấy em trầm tư như vậy cũng không nhìn em nữa, có lẽ điều đó khiến em bất ngờ hoặc có lẽ em nghĩ: cả hai đã không còn thân thiết đến độ sẽ làm điều đó cho nhau một cách bình thường được nữa.

Chờ một hồi lâu thì nước cũng đã đun xong, cô vẫn từ tốn pha cacao nóng cho em, cô mong nó sẽ giúp cho thân nhiệt của em được ấm hơn. Nếu đã không thể ôm em để làm ấm cho em thì cô chỉ còn cách này thôi. Xong xuôi thì cô đem tách cacao ấm nóng ra đưa cho em, em vẫn ngồi xem tivi, nhưng có lẽ tâm trí thì đang giao du ở đâu đó, cô nhẫn nại gọi em một hồi thì tâm hồn em mới chịu quay về thực tại mà trả lời cô.

- A, em cám ơn, làm phiền chị rồi.

Em bất ngờ nhận lấy tách cacao từ tay chị, giây phút đó vẫn là không chịu nhìn lấy chị. Em sợ... phải, em thật sự sợ lắm, sợ một sơ hở nhỏ của em cũng sẽ làm cả hai chia cắt.

- Chúng mình xa cách đến như vậy rồi sao?

- ...

- Thôi được rồi, em từ từ uống, chị đi ăn.

Nói rồi cô quay đi, cố kiềm nén cơn giận trong lòng mình xuống rồi ngồi vào bếp thưởng thức phần ăn mà em đã đặt. Cứ thế cả hai rơi vào khoảng lặng cho đến khi các thành viên thay phiên nhau trở về, căn hộ cũng nhộn nhịp trở lại, chỉ là trong lòng của cả hai vẫn không thể yên được. Cả hai đều có điều gì đó muốn nói với đối phương, chỉ là định sẽ mở miệng nhưng rồi lại thôi. Cứ thế một ngày của họ trôi qua đầy nuối tiếc nhưng vậy.

—————

Bây giờ đã là 2h sáng, Shuhua bật dậy vì đói mở cửa đi ra ngoài. Em tiến đến nhà bếp để lục lọi đồ gì đó để ăn thì bắt gặp Soojin cũng đang ngồi ở bàn nhà bếp, trên tay là ly rượu. Em đứng nhìn chị một lúc rồi chậm chạp tiến lại.

- Shuhua à

Soojin vì biết là Shuhua nên ngước lên nhìn và gọi em. Tiếng Soojin vừa cất lên thì bước chân em cũng khựng lại vì bất ngờ.

- D-dạ

- Lại đây với chị

Soojin vừa nói vừa chỉ vào chiếc ghế kế bên mình, Shuhua nhìn theo hướng Soojin chỉ, nghĩ ngợi một chút cũng ngoan ngoãn đi lại ngồi vào chỗ mà chị chỉ định, trong từng bước chân em đều có thể cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo từng hành động của em từ Soojin. Khi em đã an vị rồi, Soojin lại chống cằm lên bàn và nhìn em, trong lúc đó nội tâm em chỉ biết nguyện cầu rằng Soojin sẽ không làm chuyện gì quá phận với mình. Nhìn em một hồi lâu, cuối cùng Soojin cũng cất tiếng.

- Em ôm chị một chút được không?

Soojin nói rồi em cũng nghe theo mà từ từ tiến lại nhẹ nhàng ôm lấy chị, có lẽ vì quá nhớ cái ôm này mà vòng tay em dần dần siết chặt lấy eo chị hơn còn hai tay chị đang đặt trên cổ em thì kéo em lại gần với mình hơn nữa. Cả hai có lẽ đã thiếu thốn hơi ấm đến nỗi không để cho một khe hở nào có thể xuyên qua từ cái ôm.

- Shuhua à

- ...

- Shuhua

- Em đây

- Em có nhớ chị không?

- Em... nhớ chị

- Tại sao lại không tìm chị? Sao lại lạnh nhạt với chị vậy? Có lẽ chị đã làm tổn thương đến em nhiều lắm phải không? Nếu như vậy thì cho chị xin lỗi mà, chị thật sự không chịu nổi nữa, chị rất nhớ em, Shuhua à, chị nhớ em lắm.

Vừa nói nước mắt Soojin vừa thay nhau rơi ướt đẫm cả một vai áo của Shuhua, em không cảm thấy phiền chỉ yên lặng vuốt ve tấm lưng chị, yên lặng vỗ về một con cáo đang say trong lòng mình.

- Em không sao mà, chỉ là chị biết đó, em yêu chị. Em bệnh hoạn lắm nên không muốn cứ đến bên chị rồi khiến cho chuyện tình cảm của chị tiến triển không tốt. Em không muốn chị bị tổn thương.

- Ngốc

- ...

- Em không có bệnh hoạn, đừng như vậy nữa, chẳng phải làm vậy cũng sẽ làm chị tổn thương hay sao?

Soojin dứt lời thì chậm rãi rời cái ôm ra để nhìn vào mắt Shuhua nói, Shuhua cũng nhìn chị, nhìn đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhìn chị hai má vì say mà đỏ ửng lên và cả đôi môi đỏ mọng đang mấp máy trách móc em. Khoảnh khắc đó em chỉ mong thời gian ngừng lại để em có thể nhìn chị như vậy lâu hơn nữa.

"Em sẽ nhớ chị đến chết mất."

- Nhưng nếu không làm vậy, chị sau này sẽ bị tổn thương hơn như thế, đến lúc đó làm sao em có thể chữa lành chúng cho chị được? Em biết là có Hui luôn ở bên chị nhưng m... ưm

Chưa kịp dứt câu thì một vật mềm mại đã chặn lấy đôi môi của Shuhua, nhưng rất nhanh chóng liền rời ra để lại Shuhua đang nhìn Soojin với gương mặt thất thần như không tin vào mắt mình.

- Chị sẽ ở bên em, Shuhua-yah. Mình mau đi ngủ thôi!

Soojin nói với chất giọng nhẹ nhàng, cô không giải thích gì cho hành động vừa rồi của mình. Cô đang thầm cám ơn vì cuối cùng rượu đã đem lại cho cô thứ tự tin nhỏ nhoi còn sót lại trong cô. Để cô có thể nắm tay em như thế này, có thể nhẹ nhàng kéo em vào phòng của mình như thế này và có thể được nằm trong vòng tay của em như thế này. Bao trùm quanh cơ thể cô lúc này là hơi ấm từ vòng tay của Shuhua mang lại, thứ mà cô đã rất lâu rồi không thể cảm nhận được.

Shuhua lúc này vẫn là không thể tin được Soojin đã chủ động hôn mình, em tự bảo với bản thân rằng là do chị say rồi nên mới có hành động không kiểm soát như vậy. Rồi khi quay trở lại thực tại mới nhận ra mình đã ôm lấy Soojin đang chìm vào giấc ngủ say. Trong lòng bỗng dâng lên một chuỗi ấm áp khó tả, mặc dù em không biết điều gì đang xảy ra với Soojin nhưng em sẽ khắc ghi ngày hôm nay vào sâu trong lòng mình, cho dù đây là một giấc mộng đẹp cũng được, em sẽ không bao giờ quên nó.
———————————
Nhớ mọi người nhiều 💓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip