Chap 12:
*Góc nhìn của Suga.
Mùi nặng nề luôn thoảng đậm trong không khí ngột thở của bệnh viện, tôi chẳng thể quen nổi.
Càng siết chặt cổ tôi hơn, khi đang ngồi ngoài chờ em ấy, Hobi...
- Cậu ấy sẽ không sao đâu, Suga huyng.
Là trưởng nhóm RM, cậu ấy sẽ lại tiếp tục thở ra vài câu động viên. Tôi đoán trước, nên định chỉ lắng nghe hờ hững.
- Khi nào cả hai sẽ ra quyết định nói cho nhóm biết?
- Hở?
- Anh với Hobi đó.
Tôi có chút ngờ nghệch, mà im lặng nhìn vết cười cong môi của RM.
- Em với Jin huyng biết mối quan hệ của cả hai rồi, không cần giấu.
- Biết..rồi sao?
- Phải, trong một lần vô tình thấy cả hai nắm tay mật thiết và lén lút.
Tự dưng thản nhiên như thế, ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tôi trầm mặc đăm chiêu vào chiếc cửa phòng bệnh, lòng nao núng và co quặn.
Làm sao đây, cảm xúc tôi hỗn tạp đến mức chẳng thể diễn tả ra bên ngoài...?
- Xin lỗi, nhưng bọn anh không ngừng được. Anh và Hobi đã không thể quay đầu lại được nữa.
- Thế thì cả hai cứ tiếp tục thôi, em ủng hộ mà.
Nghiêm túc thật sao? Tôi chưa dám nghĩ đến, chưa dám tin được việc mình được chấp nhận.
Cơ mà...thật lòng tôi được phép cùng Hobi ư?
- Chúng ta là con người, dù có cái danh tiếng là nghệ sĩ thì bản chất vẫn thế. Vả lại, việc yêu ai đó cũng đâu có gì là lạ.
Tôi đã nghĩ xấu cho tất cả, ngoài Hobi. Gọi là chú ếch ngồi dưới đáy giếng cũng không hẳn là sai, với kẻ suốt bấy lâu nay coi cả thiên hạ là kẻ thù nhẫn tâm.
Có lẽ vì cứ coi cả thế giới là em ấy hoài...
- Cảm ơn em, RM. Em đúng là người trưởng nhóm tuyệt vời.
Rồi tôi chầm chậm đưa mắt về phía em út Jungkook, em ấy vẫn co ro như trẻ con.
- Anh tính là sau bữa này, anh sẽ nói cho mấy đứa nghe.
- Ừm, hãy thể hiện nó thật tốt nhé.
Tâm trí tôi, có vẻ trong trẻo hơn một chút rồi...
Còn lại em thôi, Hobi. Nỗi lo vẫn còn dính cứng ngắt trong lòng bàn tay tôi.
- Người nhà bệnh nhân Jung Hoseok có thể vào thăm rồi ấy ạ.
...
Liệu em có còn hoảng sợ nữa không?
- Hobi huyng!!~
Jungkook mừng rỡ, xém bật lên nhảy vồ vào người em. May là em ấy không ngu ngốc làm thế, mà chỉ khóc lóc rồi ôm nhẹ nhàng.
- Nào nào, em mít ướt quá. Anh có bị sao đâu.
- Hức..nãy anh ngất xỉu, em sợ lắm. Hay anh..hứa, hứa với Kookie..mai mốt đừng dại dột thử thách nữa.
Tôi với RM nghe mà động chút thôi là cười bật tiếng. Còn em, nhìn về phía chú thỏ đáng yêu ấy, vỗ về ôn nhu.
- Nín đi, khóc xấu đó.
- Được rồi, Jungkook. Anh thèm sữa chuối nên muốn mua, em đi cùng không? Sẵn mua cho Hobi luôn..!
- Dạ..vâng.
RM tốt bụng, lựa câu đã dụ dỗ Jungkook ra ngoài rồi để chừa cho cả hai khoảng không gian tĩnh lặng.
Khi cửa phòng đã đóng chặt khít lại, vốn hơi lặng im tối đen sẽ khiến em hoảng sợ mà run bần bật. Nhưng, có tôi ở đây.
Đôi mắt em sâu sắc, tưởng chừng mạnh mẽ ra sao, rốt cuộc cũng vươn vãi nước mắt.
- Suga huyng...
Tinh ý, tôi rõ thấy được vết băng bó quanh mắt cá chân em dù em cố che chắn nó cỡ nào.
Tôi hờn dỗi, đi tới bẹo má em.
- Em thật tình, ra vẻ làm gì để bị thương. Biết tất cả mọi người lo lắm không?
- Em..Em xin lỗi.
Cúi xuống, để em dễ cau cổ tôi ôm choàng. Tôi luồn qua áo, sờ soạng tấm mảnh da mướt mát khô ráo của em, rồi di đến lưng...tôi xoa xoa.
- Vừa nãy, em ngủ mơ thấy..
- Hửm? Em mơ sao?
- Em mơ thấy chúng ta bị một con quạ đen nhốt vào lồng, và nó nói sẽ bảo vệ chúng ta bằng mọi giá...
Người em run run, càng lúc ép vào tôi thật sâu.
- Điều đó làm em ngập ngừng. Nên dũng cảm công khai trước toàn thiên hạ, hay nên tự che giấu bản thân trong chiếc lồng chim?
- Em...
- Một bên là liên lụy tới gia đình chúng ta, một bên là không bị gì cả.
Chiếc lồng...
Là em đang ẩn dụ rằng đó là nơi dung thân và an toàn tuyệt đối của chúng ta.
Nhưng chẳng lẽ, cứ để bản thân thấy ngột ngạt và chật chội như thế sao?
- Chúng ta đã lớn rồi đó, Hobi. Sẽ không có chiếc lồng nào chứa nổi đâu.
- Nhưng mà..
Người em rã rời, buông lỏng. Tôi gập mình, vén mái tóc rũ rượi ấy rồi trao em một nụ hôn trên vầng trán.
Em, cứ mãi mãi nhút nhát. Thế nhưng cũng do tôi mà ra, đã làm em khổ sở kẹt trong chiếc lồng suốt thời gian.
Tôi muốn bảo em, xiềng xích mà hai ta đang mang...đó là sự hèn nhát.
- Rồi chúng ta sẽ vượt qua. Em nhớ không?
- Em..Em nhớ, em nhớ. Em muốn cùng Suga huyng vượt qua mọi rào cản. Em muốn, công khai rằng em yêu anh, em với anh là của nhau...
Dòng lệ tuôn ra thả trôi cảm xúc kìm nén bấy lâu của em, sự kiên quyết đang dần bùng lên trong em lẫn tôi.
Đúng là thiên hạ đáng sợ thật, nhưng cả hai không thể lùi thế được...
- Suga huyng! Sao anh bắt nạt Hobi huyng của em!?
Đột nhiên, tiếng nói quát tháo của út vàng vảng ngay sau lưng tôi. Tôi chợt nổi da gà, quay lại thì thấy vẻ mặt mếu máo và đôi má phồng lên của em ấy.
Chưa kịp giải thích, Jungkook đã tức tối đi đến "đánh" túi bụi.
- Suga huyng là đồ đáng ghét, người anh tệ bạc nhất quả đất.
- Chờ..Chờ đã. Có chuyện gì từ từ nói, đau anh..!
- Em nhất quyết phải trả thù cho Hobi huyng, cái tội dám làm anh ấy khóc.
- Anh-Anh thương Hobi còn không hết, sao lại đi bắt nạt làm gì chứ?
...
Ban mai, lại một ngày mới rọi vào hình ảnh đáng yêu của em.
Tôi thì mệt nhoài, ngáp lên ngáp xuống, có lẽ sẽ ngủ thiếp đi quên lối phải về.
- Anh ngủ đi, đừng cố làm gì.
- Không được, anh không thể ngủ. Anh phải tỉnh để Hobi có cần gì, anh sẽ giúp.
- Hứ, anh nghĩ em là cụ già sao?
- Thì bởi chân em đang bị thương mà, anh yên tâm ngủ sao được.
Em nhìn xuống chỗ chân bị băng bó, hối tiếc cho nó. Tôi thấy mà xót xa, chạm vào mu bàn tay em mà an ủi.
- Sẽ nhanh lành thôi, em đừng lo.
-...Có lẽ em đã quá chủ quan, đáng nhẽ nên biết cẩn thận một chút.
- Nhưng sao em lại bị gãy mắt cá chân được chứ?
- Em, chẳng biết. Chỉ nhớ lúc ấy, khi điện bị tắt đi thì cái cần kéo nó không yên mà xoay em mấy vòng tại chỗ, hình như vô tình chân em có đụng mạnh gì đó.
Ờ...phải. Nhắc mới nhớ đến sự cố lúc ấy, thật lạ. Nó làm tôi bức bối và khó chịu từ đêm qua tới giờ.
Nhưng ngẫm lại toàn thân bấn loạn lúc ấy, tôi đã gạt bỏ qua.
- Em cứ bình phục trước đã, rồi hẳn lo mấy việc khác.
- Suga huyng! Có chuyện rồi.
Tôi giật mình, quay sang thấy RM đang hớt hải cầm điện thoại tới.
- Có chuyện gì?
- Chuyện...
Cậu ấy bỗng khựng, liếc sang thấy Hobi thì trở trạng thái từ tốn.
- Em với anh có chuyện phải về lại bên công ty tập đoàn. Còn Hobi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi.
- Chuyện gì cơ, Joonie? Cậu không thể nói ở đây được sao?
- Không, cậu đừng bận tâm đến. Tớ với Suga huyng sẽ giải quyết nhanh chóng thôi.
Tôi ngầm nhận ra, xoa vội nỗi bất an trong em.
- Anh xong, sẽ đến đây liền. Em nằm dưỡng sức một chút, có y tá với bác sĩ ở đây hỗ trợ nên có gì gọi họ nhé.
- Suga...em.
- Vâng lời anh đi mà, cả Joonie nữa.
Em ngây người, gật đầu rồi nói.
- Vậy cả hai đi cẩn thận.
Âu yếm ở duy ánh mắt vẫn chưa đủ, tôi thèm được hôn em trước khi đi. Nhưng tình hình gấp gáp quá, tôi chớ được lề mề.
Ngay khi đóng sầm cửa, bỏ bê em bên trong...
- Chuyện hôm qua bị lộ ra ngoài rồi anh ạ.
- Gì chứ?
- Trên các trang mạng xã hội bây giờ, đang bàn luận rắc rối về anh với Hobi. Thế nên, công ty mới cho gọi chúng ta họp mặt và đưa ra cách làm lắng xuống việc này.
Thoáng chốc, vai tôi bị thứ gì nặng nề đè lên. Vừa đau nhói, kinh hãi.
- Mau thôi, họ đợi.
Cứ ngỡ ngày mới, thắp lên tôi một tia sáng rực rỡ nào. Ai nghĩ đến được sự kiên quyết đêm qua, bỗng dưng bị thổi bay bởi...
- Em tin rằng mọi chuyện sẽ ổn.
- Haiz, em lạc quan quá nhỉ? Cộng đồng mạng không phải lũ trẻ con mới nhú biết nghe lời đâu.
- Các Army, sẽ bảo vệ chúng ta thôi.
Cậu ấy ngồi bên ghế phó lái, trông dửng dưng như đang giỡn. Liệu có thật sự quan tâm đến tôi với Hobi không thế?
- Vậy anh tính sẽ nói gì trong phòng họp? Ý là, biện minh ra sao trong tình huống đó?
-...Biện minh bằng cách nào được? Không lẽ anh thành thật nói là do anh yêu Hobi nên mới như vậy?
- Haha, vậy có thẳng quá không? Anh không sợ mọi người sốc à?
Tức vì bị chọc, cái vẻ mặt hậm hừ của tôi không giấu nổi mà thể hiện hẳn ra. RM, vì sao?
- Chuyện nghiêm trọng em nói, mà em ngan nhiên thế.
- Nghiêm trọng?...Phải ha, em tự dưng mới nhớ ra đây là Hàn Quốc.
____________________________________
Nếu có ai thắc mắc, những lời nói "thản nhiên" của RM thì mình có chút giải đáp:
- Vì anh hiểu rõ sự khắc nghiệt tồi tệ của CĐM và Hàn Quốc. Thay vì lo âu, ngẫm nghĩ cách biện minh thì anh hỏi xem Suga sẽ đối mặt với họ như nào.
[Thế đó:))) Còn có gì hỏi, cứ thoải mái nghen, tui giải thích]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip