20.

"Làm trò quỷ gì thế Kong? Đau tim muốn chết." Tôi kêu ầm lên.

"Anh đi về đó à?" Cậu ấy bình tĩnh hỏi, hoàn toàn lờ đi sự bối rối vừa gây ra cho tôi.

Tự nhiên tim tôi đập nhanh gấp đôi "Ừ. Nếu cậu không phiền, cho tôi bình yên đi qua hộ cái." Tôi lườm cậu ta một cái sắc lẻm. Nhưng cậu lại tiến về phía này, cầm túi của tôi lên.

"Này, cậu làm gì thế?" Tôi nhướn mày "Trả túi đây." Nhưng cậu ta đã nhanh chóng giơ nó lên cao, xa khỏi tầm với của tôi.

"Tôi nghĩ là tôi sẽ đi về chung với anh." Cách cậu nói nghe giống như là đang tuyên bố hơn là đang hỏi ý kiến.

"Cậu bị gì thế?"

"Chúng ta sống cùng một tòa chung cư mà."

"Thì sao?"

"Thì đi về chung là hợp lý chứ sao."

"Tôi chẳng thấy thế." Nhưng vẫn đi theo cậu ta "Giờ thì, nếu cậu không phiền."

Nhưng cậu ấy không đáp mà rảo bước đi thẳng.

"Kongpob, trả túi cho tôi! Những người khác còn đang đợi tôi nữa." Tôi nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.

"Tên đó cũng đang đợi anh à?"

"Tên nào?" Hai hàng lông mày tôi cau lại. Suýt nữa thì tôi đâm sầm vào cậu ấy khi cậu đột ngột đứng lại, nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt đó như đang muốn nói gì đấy nhưng tôi lại không cách nào đọc được.

Tôi cũng chẳng thể nhìn vào mắt cậu quá lâu mà không thấp thoáng nhớ lại giấc mơ kia.

Việc này khiến tôi chật vật hết sức.

Cậu ấy lờ câu hỏi của tôi đi. Tôi thì tự nhắc nhở bản thân phải tránh xa cậu ra một chút. "Được thôi, vậy cầm túi đi. Nhớ đem qua chỗ tôi là được." Tôi thử, biết đâu cậu ta lại từ bỏ rồi quẳng lại túi cho. Nói xong thì tôi xoay người đi về phía ngược lại.

Không thấy động tĩnh gì phía sau, tôi ngoái lại nhìn.

Cậu ta thế mà lại đi thật. Tôi bối rối hết sức.

"Kongpob!" Tôi kêu ầm lên, nhưng cậu chẳng có vẻ gì là sẽ dừng bước. Tôi phải dùng toàn bộ sự kiềm chế của mình để ngăn bản thân không lao lên bẻ cổ tên này.

Cậu ấy dẫn tôi đi về phía bãi gửi xe, rút chìa ra khói túi. Đèn pha của chiếc Sedan trắng sáng lên. "Vào đi." Giọng cậu ấy nhẹ tênh.

Tôi lượn ra trước mui xe nhìn ngó một lượt.


Không tồi ha.


"Xe cậu đây à?" Tôi ngờ vực hỏi.

"Không, chôm được đấy."

"Vậy thì tôi không muốn là đồng phạm đâu" Tôi giả bộ bỏ đi.

"Anh Arthit, trông tôi có giống như một đứa trộm xe không?" Cậu ấy trông như vừa bị kích động đến mức khó chịu, mà tôi lại thấy vui vẻ thích thú khi thấy cậu như thế.

"Có." Tôi đáp, tránh ánh mắt của cậu.

Tôi nghe tiếng cậu ấy thở dài "Đi thôi."

Tôi cũng đã nghĩ ngợi một lúc rồi đấy, nhưng cuối cùng thì cũng đành nhượng bộ. Lúc vào xe tôi dậm chân hậm hực dữ lắm. "Alo, Knot à. Khỏi đợi tao nha." Tôi báo ngay cho Knot.

"Cậu ta bảo thế á?" Tôi nhìn về phía Kong, đang lái xe lùi lại.

"Được rồi." Đoạn cúp máy.

Tôi thở dài, nheo mắt nhìn sang người bên cạnh "Cậu không nghĩ là tôi sẽ đi đâu đó sau giờ tập à?" Tôi hỏi, cố hết sức để kiềm chế.

"Sau giờ tập anh sẽ đi đâu à?" Cậu ấy hỏi không chút dao động, vẫn còn tập trung vào việc lái xe.

"Không."

"Vậy thì hỏi cũng có để làm gì đâu."

Cảm giác lúc này như thể máu nóng đang dồn hết cả lên đỉnh đầu ấy. Tôi bực bội hết sức, nhưng lựa chọn im lặng.

"Anh giận à?"


Thật luôn đấy?


"Giận á? Nếu giận nghĩa là muốn bóp chết cậu ngay tại đây, thì ờ, tôi giận đó." Tôi nói bằng giọng mỉa mai, kèm một nụ cười giả vờ.

"Không ngờ là anh có xu hướng tâm thần vậy đó."

"Ờ. Nên là tôi cảnh cáo cậu đó!"

Nhưng cậu ta không có vẻ gì là xem trọng lời dọa nạt.

Sau một hồi lâu im lặng, "Sao sáng nay anh lại giận tôi vậy?"

Tôi nhớ lại hồi sáng tôi đã hất cậu ấy ra.

"Tôi không có" Tôi đáp ngắn gọn, bởi vì giấc mơ nọ vẫn còn sống động vẹn nguyên trong đầu.

"Nghe thì giống là có hơn đấy."

"Tôi không có." Tôi nhắc lại lần nữa "Đừng có hỏi nữa, được không?" Cậu ta càng thế chỉ càng làm giấc mơ, mà cậu ta làm nhân vật chính, trở nên rõ ràng hơn. Tôi nghĩ mặt tôi đỏ lựng lên rồi.

"Được thôi." Cậu ấy đỗ xe lại ven đường. "Chờ chút nhé."

"Làm như tôi được lựa chọn ấy."

"Tôi sẽ nhanh thôi." Nói xong cậu ấy vội đi ra. Cậu này đúng là không thể tin được.

Cả thể xác lẫn tinh thần tôi lúc này đều đã kiệt quệ, nên tôi quyết định nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút. Và tôi ngủ thẳng luôn.

Tôi tỉnh giấc khi đầu mình đập cộp một cái lên cửa kính xe. Tôi vừa cằn nhằn vừa xoa đầu ngồi dậy

Đang ở đâu đây nhỉ?

Nhìn sang bên cạnh, Kong vẫn đang ngồi ở ghế lái, trên đùi là chiếc máy tính xách tay, đang gõ gì đó.

"Sao cậu không gọi tôi dậy?" Tôi dụi dụi mắt, hỏi.

"Anh có vẻ mệt quá." Cậu ấy gập máy tính lại, rồi quay sang tôi nở một nụ cười "Của anh đây." Cậu đưa cho tôi một túi đầy đồ ăn "Chắc anh đói rồi."

"Không cần đâu."

"Cầm đi, mua cho anh mà."

"Ờm." Tôi lấy từ trong túi ra một chai nước ép "Chúng ta đang ở đâu đây?" Uống xong ngụm nước tôi mới hỏi.

"Bãi xe."

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Chắc là 30 hay 40 gì đó?"

"40 phút á? Cậu phải gọi tôi dậy chứ."

"Có gì đâu mà."

"Lúc đó cậu làm gì?" Tôi vô thức buột miệng hỏi.

"Làm báo cáo."

"Cậu..." Đáng ra phải gọi tôi dậy nếu cậu ấy có việc phải làm chứ.

Tuy rằng Kong rất biết cách chọc điên tôi thật, nhưng tôi cũng nhận ra rằng khi cậu ấy tỏ ra tử tế, cậu ấy có thể tử tế đến mức khó tin.

"Trái tim tôi không nỡ đánh thức anh." Cậu ấy ngắt lời tôi "Sáng nay anh đã dậy sớm rồi, anh cũng không phải người hay dậy sớm mà."

Tôi cứng họng vì sự tinh tế quan sát của cậu ấy. Bọn tôi cũng chưa biết nhau được bao lâu, vậy mà cậu ấy đã biết tôi thế nào rồi. Tuy là sự chu đáo đó khiến tôi cảm động thật đấy, nhưng còn lâu tôi mới nói cho cậu ta biết.

Tôi nhếch miệng cười "Kong ạ, từ đầu cậu đã làm gì có trái tim, không nỡ là đúng rồi."

"Cũng phải ha."

Tôi cười đến hả hê.

"Bởi vì tim không phải của tôi nữa rồi. Chỉ thuộc về mình anh."

Nụ cười trên mặt tôi tắt ngúm. Tranh cãi với cậu ta đúng là chắc ích gì. Thế là tôi cầm túi đồ ăn lên, mở cửa tính bỏ đi nhưng cậu ấy đã nhanh tay giữ tôi lại, vừa nói vừa cười ha ha.

"Được rồi mà, tôi không nói thế nữa." Cậu ấy giơ tay đầu hàng.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, đoạn thở hắt ra để làm mình bình tĩnh lại "Kong, sao cậu cứ suốt ngày đùa giỡn tôi thế?"

"Tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn với anh hết." Lông mày cậu ấy nhướn lên.

"Thế cậu đang làm gì đó?" Tôi cũng nhướn mày đáp lại.

"Người lúc trước là ai thế?"

Tôi cau mày. Người nào cơ? Aat á?

"Lúc ở phòng gym á?"

Cậu ấy gật.

"Là Aat."

"Bạn anh à?"

"Kiểu vậy. Cũng là đội viên mới, giống cậu. Chẳng phải mọi người trong đội đều là bạn của nhau à?"

"Tôi không muốn làm bạn với anh."

"Ờ, cậu không phải người duy nhất cảm thấy thế đâu." Tôi lại cười khẩy.


Làm như tôi muốn làm bạn với cậu lắm vậy đó.


"Đừng hiểu lầm." Cậu ấy cất máy tính đi.

"Thôi đừng nói gì thêm về chuyện đó nữa." Tôi mở cửa xe, bỏ đi. Cậu ấy im lặng đi theo phía sau.

Cả hai chúng tôi tới thang máy cùng nhau. Khi tới tầng của mình, cậu ấy chào rồi vội vã đi ra.


Cậu ta sao thế nhỉ?


Tới tầng của mình rồi, tôi mới sực nhớ ra một việc.


Túi của tôi. Duma!


Chìa khóa các thứ còn ở trong đó hết. Vậy là không còn cách nào khác, tôi đành phải quay lại chỗ Kongpob. Vừa thở dài thượt, vừa gõ cửa.

"Cửa mở đấy." Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy đáp.

Lúc bước vào, tôi đã thấy cậu ấy ngồi trên ghế sofa ngay đối diện với cửa, với nụ cười trên môi. Như thế đang ngồi chờ tôi vậy "Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm đây?"

Trông cái điệu nhếch môi đó, cậu ta hẳn đã biết là tôi sẽ tới.

Tôi cười, vẻ chẳng thấy có gì là buồn cười hết "Túi của tôi đâu?"

"Ở lại đây đi."

Tôi nhướn mày lên, lặp lại "Túi của tôi đâu?"

"Ăn bữa tối đã rồi hẵng đi." Cậu ấy đứng lên, đi về phía nhà bếp. Giọng cậu ấy giống như đang ra lệnh hơn là mời ở lại. Khiến tôi khá bực.

Tôi dừng bước, nhìn thằng vào cậu "Túi. Đưa đây."

"Không, cho tới khi anh ăn tối xong." Cậu ấy vẫn kiên trì. Vừa lúc đó tiếng báo từ lò vi sóng thu hút sự chú ý của tôi. Cậu ấy đi qua đó, lấy phần ăn đã được làm nóng ra.

Mùi hương quyến rũ quá khiến tôi đổi ý mất rồi.


Nếu là đồ ăn thì không bao giờ từ chối làm gì đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip