21. Sẽ mãi không còn là niềm đau ...
Rất tự giác, Dazai bế Chuuya vào nhà tắm vệ sinh lại sạch sẽ cho cậu. Đặt cậu trên giường, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp bình yên đang say ngủ ấy. Dazai không khỏi hối hận dâng trào
Mắt đỏ hoe cả rồi...
Thấy mấy vết cắn còn đỏ hỏn, vết hằn tím tái khi anh trói tay cậu, vết bầm siết cổ ban nãy, Dazai thực thấy tội lỗi vô cùng...
- Này, Dazai...
- Tôi làm em thức à ? Xin lỗi ...
- Không...nhưng anh khóc đó à ? – Chuuya gượng ngồi dậy
- Không có !
Rõ thật là, chẳng phải cậu còn sống sót hay sao mà phải khóc ? Mà cũng thấy đỡ được cơn đau đó chứ khi thấy Dazai chưa từng biết khóc lại khóc vì mình.
Từ trước đến giờ anh ta chưa từng khóc lấy một lần. Chuuya nghĩ có lẽ Dazai đã quên cách khóc như một con người bình thường.
Lần đầu tiên thấy anh ta khóc là vào cái ngày sau khi chôn cất Odasaku. Anh đứng dưới mưa và có lẽ lúc ấy Dazai đã khóc, Chuuya đoán vậy dù nước mưa đã hòa nhòe đi những dòng nước mắt đau khổ vì mất đi một người bạn thân.
Có lẽ đây là lần thứ hai anh ấy khóc. Có lẽ anh ấy chỉ khóc trước mặt những người anh ấy xem là quan trọng ? Nghĩ đến chuyện mình là một người quan trọng của Dazai và là người đáng để anh ta khóc, Chuuya vừa thấy hạnh phúc vừa thấy thương Dazai ? Có thật đây không phải là mơ chứ ?
Người đàn ông ấy, hóa ra bề ngoài lạc quan là thế nhưng bên trong mới thật u sầu và cô đơn đến đáng thương biết chừng nào.
- Ừ rồi, tôi xin lỗi... ! – Chuuya thì thầm tiếp tục cuộc trò chuyện
- Em còn khó chịu ở đâu nữa không ?
- Vẫn còn hơi đau một chút nhưng khá hơn nhiều rôì...
- Chuuya, tôi...
Đang nói thì cậu ôm đầu anh vào ngực mình. Vuốt mái tóc nâu xoăn ngắn của anh nhè nhẹ như dỗ giành, an ủi
- Rồi rồi không cần xin lỗi nữa, tôi hiểu hết rồi...Cảm ơn vì hồi đó đã nghĩ cho tôi nhé !... – Cậu dịu dàng nói
- Nè ! giờ tôi biết một người đào hoa như anh lại biết ghen đó ! - cậu tủm tỉm cười nói có chút châm chọc
- Gì chứ !? động vào thứ gì thuộc về tôi tôi sẽ không tha đâu ! - Dazai phồng má
- Nè, thực ra tôi nói dối đó ! chuyện của tôi với Okino ấy !
- hả ?
- thực ra cô bé đó có người yêu rồi và chỉ xem tôi là anh trai thôi !... giữa chúng tôi không có chuyện gì cả hết trơn .
Nghe đến đây, Dazai nổi cáu :
- Sao em không nói ngay từ đầu cho tôi biết để tôi làm những điều ...
- Thấy anh ghen điên cuồng như vậy rồi còn khóc nữa cũng ... hay và giải trí mà ... - cậu cười khúc khích
- Đồ ngốc !...
- Thực ra hồi đầu cô bé đó cũng tỏ tình với tôi ...
- Rồi em trả lời sao ?
- Thì tại môi trường, và điều kị tại tổ chức nên từ chối ...
- chỉ thế thôi sao ?
- và còn vì trong trái tim tôi bị một người chiếm mất chỗ rồi !
Chuuya mỉm cười khiến ai kia có chút đỏ mặt. anh vùi đầu vào ngực Chuuya
- Và cuối cùng chính tôi lại vấy bẩn em...
- Mah...mah ! ~Anh câu nệ mấy cái thứ vớ vẩn đó từ khi nào thế ? Chậc...
- Tôi là một con quỷ đổi lốt người... tôi không có tư cách để làm con người nữa...Tôi chết đi thế giới sẽ được hạnh phúc ! Tôi sống chỉ để làm người khác đau...đến em, người tôi yêu tôi còn làm những điều kinh khủng đến vậy... Tôi không phải là con người !... Sự sống của tôi chỉ là một nỗi hổ thẹn !...tôi hận bản thân tôi !...tại sao tôi lại sống ?... Đến cả địa ngục cũng còn không thèm cho tôi tới nữa, tôi đúng là một thứ kì dị ... - Dazai rụi rụi rồi vùi mặt vào ngực cậu
- Nào nói xàm nào. Ai bắt anh chết ... Tôi chẳng cần mấy thứ bảo vệ gò bó đó đâu...tôi vẫn yêu anh mà, Dazai cứ là chính mình thôi, chẳng cần là ai nữa ...Tôi chỉ cần có vậy...tôi chỉ cần Dazai Osamu luôn sống thật với bản thân và yêu tôi thôi. Tôi sẽ mãi là của Dazai chịu không ?...Tôi hứa...Tôi sẽ ở bên anh đến khi tôi chết, tôi hứa rồi, anh cũng phải hứa với tôi đi !...hứa sẽ không hủy hoại bản thân, không chết cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta đi !
- Chuuya ... - Anh ngước lên nhìn cậu.
- Sống không hủy hoại bản thân tôi có thể hứa với em nhưng nếu cái chết chia lìa chúng ta mà tôi cứ tiếp tục sống .... Tôi sẽ không hứa đâu...
- Tại sao ?
- Có chết, chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau . Không ai được bỏ rơi ai cô đơn sống tiếp cả ! Tôi sẽ hứa nếu em đồng ý với điều đó ! – Dazai ôm cậu vào lòng siết chặt như sợ cậu biến mất vậy.
- Ừm !...Tôi yêu anh...Dazai !...
Im lặng một lúc, Dazai ngước lên nhìn Chuuya chằm chằm
- Thực sự khó chịu đấy Chuuya...
- Sao ?
- Làm với nhau bằng đó rồi em còn gọi tôi bằng « Dazai » sao ?
- Anh muốn gì ?
- Gọi tên tôi cơ mà ! – Dazai phồng má, nhũng nhiễu như một đứa trẻ
- K-không ! – Chuuya đỏ ửng mặt
- Nào, muốn tôi dùng chiêu cũ không ? « Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ » nhé ?
- Yaaaa ! Không !!!
Dazai vật Chuuya xuống giường cù lét khiến cậu ta quằn quại cười sặc sụa đau hết cả bụng. Sau một lúc, anh chợt dừng lại nhìn cậu. Chuuya cười thực sự rất đẹp, đã lâu rồi không được thấy cậu ấy cười.
Hai người nhìn nhau, Chuuya ôm hai bên má anh, mỉm cười dịu dàng nói :
- Tôi yêu anh ... Osamu !...
Và rồi lại một nụ hôn dịu dàng triền miên ...
Đêm nay thật là dài...
Ngay lúc này,thực sự hạnh phúc
Nếu như đây chỉ là giấc mơ thì xin Chúa đừng để tôi tỉnh lại...
" Tình yêu mà không nếm trải đau đớn, buồn khổ không phải là tình yêu trọn vẹn ...
Chuuya đã hiểu ra rằng, trước cậu đau khổ bao nhiêu thì sau cùng hạnh phúc lớn lao ngọt ngào khác cùng sẽ tìm về mà thôi ...
Hoa hồng gai...
Đâm đau thật đấy...
Nhưng...
Mùi hương dịu ngọt, thanh mát của nó sẽ xoa dịu những vết thương đó thôi ..."
.
.
The end
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip