Truyện 1: Tỏ tình
Chuuya chưa bao giờ là kiểu người giữ lời nói ở trong lòng. Ấy là điểm thu hút của anh. Anh ấy thẳng thắn, bộc trực và lấp lánh, dù hơi ồn ào, nhưng thế mới có thể khiến nhiều người hướng về anh ấy như vậy.
Thế nên khi Dazai, bị Chuuya kéo cổ áo rồi tỏ tình bằng một cách không tưởng giữa một ngày không tưởng, thì bộ não thiên tài của hắn cũng chẳng thể nào phân tích và phán đoán xem tình huống lúc đó là gì.
Ấy là một ngày bình thường trong tuần. Dazai thậm chí còn chẳng thèm dùng tí dung lượng não nào để để ý xem hôm đó là thứ mấy. Hắn hiếm thấy lắm mà ra cửa hàng tiện lợi vào buổi tối, vì hắn cần bổ sung đống băng gạc dự trữ mà hắn sắp dùng hết, và mua thêm ít cua hộp để thoả mãn cho cái dạ dày chẳng được chăm chút từ sáng.
Tâm trạng Dazai có phần vui vẻ hơn bình thường, có lẽ vì gió đêm nay quá mát mẻ, mớ cua hộp hắn vừa mua được giảm giá, hay cả vì bóng dáng nhỏ nhắn bọc kín trong bộ đồ đen được tắm đẫm ánh đèn ở cuối con đường về ktx của hắn.
Nào phải ai khác xa lạ đâu.
Dazai hét lên từ phía đằng xa." Ya, chú lùn nào không chịu về nhà vào buồi tối đây. "
" HUH!!! " Cách từ quãng xa thế này vẫn có thể nghe thấy âm thanh rống giận của vị mafioso tóc đỏ. " Tên khốn lãng phí băng gạc này!!!!! "
Anh ta lao thẳng về phía bên đây và chào hỏi Dazai bằng một cú đá móc xinh đẹp và mạnh mẽ với mong muốn hất văng bộ não ngu xuẩn của Dazai ra ngoài nếu không phải bị hắn ta nhanh chóng tránh được.
Dazai chẳng đợi đứng cho tử tế đã liên mồm trêu ghẹo: " Hah, sên trần ngu ngốc. Có vẻ tính khí nóng nảy của cậu chẳng thể ăn theo chiều cao của cậu nhỉ. À mà quên mất. Chiều cao của chibi đâu có phát triển được đâu đúng không. "
" Hả cái tên khốn này!!! "
Như mọi khi, cơ thể của Dazai cong lên và sẵn sàng né đi bất cứ đòn tấn công nào mà Chuuya sắp sửa vung sang đây. Ấy mà đợi hoài đợi mãi, chàng thám tử vẫn chẳng thấy tiếng gió nào. Té ra mafioso vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nghiên cứu hắn với biểu cảm mà theo như lời Dazai nói là rất đáng quan ngại.
Dazai rất hiểu Chuuya, dù gì thì họ cũng đã chung đụng với nhau tận 7 năm, nhưng mà trường hợp này thì hắn cũng chẳng đoán ra được trong cái đầu bé nhỏ xinh xắn đã bị mũ ăn mất não kia đang chứa cái gì.
Để giảm thiểu bất cứ loại thiệt hại nào sắp xảy đến, và vì Chuuya khó chiều kinh khủng khi anh nhất định muốn làm một cái gì đó, Dazai quyết định thử mở lời trước.
Ấy là nếu Dazai có thể.
Vì ngay khoảnh khắc sau, cổ áo hắn đã bị một bàn tay nhỏ nhắn, chắc chắn là chẳng hề mềm mại hay yếu ớt, đương nhiên rồi, mà ngược lại, nó có sức mạnh to lớn đến mức có thể bứt bay đầu hắn khi hắn bị kéo xuống một cách thô bạo, và bị ép nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu sapphire đẹp nhất trên đời.
Không một chút chần chừ, Chuuya nói.
" Cá thu chết tiệt, tôi thích cậu. "
Chà... Trái đất diệt vong, long hổ tranh đấu, thiên nhân ngũ suy gì gì đó, thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Tất cả đều không bằng được một góc của quả bom hạt nhân vừa bị Chuuya ném thẳng vô mặt Dazai.
Hình như ngại còn chưa đủ, anh lại đế thêm." Oi, có nghe thấy không đấy? Tôi có tình cảm với cậu. Loại lãng mạn ấy hiểu chưa? "
Khi nhìn thấy cái gật đầu đờ đẫn của Dazai, vị mafioso tóc đỏ này mới thả đôi tay đang túm chặt lấy cổ áo hắn ra. Với vẻ mặt tự mãn đến mức muốn đánh cho phát, Chuuya tung tăng rời đi, để lại Dazai với gương mặt ngờ nghệch và cái chân đã nhũn như bún.
" Mình nghĩ mình cần 1 ly whiskey. "
_____________________
Nửa tháng đã trôi qua kể từ khi Chuuya ném vào mặt Dazai lời tỏ tình thô bạo và chắn chắn là đau đớn nhất có thể xảy đến với hắn.
Bọn họ gặp nhau vài lần, trong những nhiệm vụ hợp tác ( hiển nhiên là vì Hoà ước giữa ADA và PM vẫn còn hoạt động ) và thỉnh thoảng trên những cung đường xa xôi nơi Dazai chỉ đến khi phải đi giúp đỡ vụ án nào đó.
Vấn đề đáng nói ở đây là cách đối xử của Chuuya với Dazai.
Ờ, thú thật thì, Dazai cũng không mơ tưởng nhiều về sự dịu dàng của Chuuya. Vì phần lớn thời gian, và tất cả những thứ khác đều cho thấy sự dịu dàng của anh chẳng khác bạo lực là mấy. Nhưng anh đã tỏ tình, nên Dazai nghĩ dù thế nào anh cũng sẽ đối xử đặc biệt với hắn. Vì anh có tình cảm với hắn mà. ( Dazai không hề tự hào một tí nào nhá, không hề!!! )
Rồi hiện thực vả Dazai một cú lệch hàm. Chuuya vẫn sẵn sàng ra tay và đá thẳng vào bụng hắn nếu hắn dám trêu chọc về chiều cao của anh, hay về cái mũ xinh xắn anh đang đội, hay có động thái sắp bày trò ngu xuẩn nào đó mà anh không muốn và lười phải tham dự vào.
Thậm chí Dazai đã từng mè nheo bám theo hỏi sau khi bị Chuuya ấn đầu đấm vì dấu mũ của anh đi trong một lần hợp tác, rằng.
" Không phải tôi là người Chibi thích sao? Sao không đối xử dịu dàng với tôi một chút nào vậy. "
" Hả, mi nói cái quỷ gì vậy? "
" Chibikko là đồ ngốc! Đáng lẽ chibi lên mang hoa đến tặng tôi mỗi ngày, và xoay vòng vòng quanh tôi vì tôi là người đàn ông đẹp trai và có nhân cách tuyệt vời nhất thế giới này. Chibi là chó hư!!!! Chó hư!!!! "
Không ngoài dự đoán, Dazai được đáp lại với vết bầm mới toanh bên má trái và vết nứt xương ở tay phải. Bạn mafia nhỏ này còn rất cộc cằn nói ra một câu.
" Dazai ta thích và Dazai là một. Nên làm gì thì vẫn phải làm thôi. "
Và bây giờ thì hắn ở đây, đau đầu và chịu đựng ánh nhìn xen lẫn giữa chán chường hay giết quánh hắn cho xong của các đồng nghiệp khác khi hắn tạo ra tiếng rên rỉ lần thứ n trong ngày ( à đương nhiên ngoại trừ Atsushi và Kenji. Atsushi có vẻ đang xoắn xuýt giữa việc hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra hoặc mặc kệ hắn vì cậu bé không muốn bị quấn vào bất cứ chuyện quái quỷ gì mà hắn có thể đang bày trò )
Dù sao thì, Dazai vẫn cảm thấy cần gieo mình xuống biển Yokohama trước khi bị vụ tỏ tình của Chuuya khiến stress đến chết.
Đừng có hiểu nhầm, Dazai không hề có ý định nhận lời tỏ tình từ con cún tóc đỏ đó nhá. Nếu như bình thường, hắn đáng lẽ sẽ lợi dụng chuyện này để làm tiền đề điều khiển Chuuya hay nắm bắt điểm yếu của anh, nhưng ngạc nhiên làm sao, hắn chẳng hề có ý nghĩ đấy. Kì quái hơn là chẳng thể.
Chắc tại vì mình là một con người quá tốt bụng và quá ư là hoàn hảo
Dazai nở một nụ cười tự mãn khi hắn thyết phục bản thân
Nào trở lại chuyện cũ, Dazai không hề có ý định nhận lời tỏ tình từ con cún tóc đỏ đó nhá. Ý hắn là, mặc dù bọn họ đã chung chạ với nhau tận 3 năm, và 4 năm hắn bỏ ra để theo dõi con cún kia một cách bí mật mà hắn dám cá là con cún kia cũng biết điều đấy. Tuy nhiên Chuuya quá ư là xấu xí luôn, và tật xấu của anh thì cũng nhiều vô số kể.
Ai mà thích nổi một con người có cái mái tóc quăn tít và rối bù đó chứ, và nó còn là màu đỏ. Chúa ơi hãy cứu rỗi đôi mắt của Dazai mỗi lần bước cùng anh trong ánh hoàng hôn của Yokohama. Mái tóc ấy và ánh chiều dương cứ như rực sáng hòa thành một, thổi tung mọi suy nghĩ trong đầu hắn, để chỉ còn lại hình ảnh người kia rực ngời, duy nhất. Và khi quả cầu đồng đã khuất sau những tòa cao ốc ở phương Tây, thì người bên cạnh hắn đây sẽ trở thành mặt trời thứ hai trong bóng tối đang xuống dần.
Lại nói đến những đốm tàn nhang trên gò má anh, những đốm tàn nhang mà Dazai đã dùng hàng đêm để đếm lại khi hắn 16 tuổi. Chúng gây khó chịu đến nỗi hắn phải dùng những ngón tay không băng bó để có thể sờ lên, để vẽ lại, và để cảm nhận xem liệu có hơi nóng nào đương tỏa ra không vì hắn luôn nghĩ đống tàn nhang ấy là một hằng tinh vô tình xa xuống gương mặt Chuuya.
À còn đôi mắt của Chuuya nữa, sao hắn lại có thể quên được, là biển cả Yokohama phản chiếu ánh nắng, là bầu trời mà các vị thần yêu nhất, là đá quý được tắm bởi mật ong và lụa mịn.
Nụ cười của anh là hoa mơ trong ngày tuyết...
Cơ thể của anh là tượng đá vừa được phát hiện trong đền thờ xa xưa nơi mà các nhà điêu khắc Hi Lạp đã đau đáu và tuyệt vọng vì vẻ đẹp...
Tính cách tưởng chừng như nóng nảy mất bình tĩnh của anh...
Sự khắc chế, nghiêm túc, vẻ trẻ con của anh...
Nỗi sầu hoen ố của anh...
Dazai ngả người ra ghế sau và huýt sáo. Thấy chưa, hắn có thể liệt kê ra hằng hà xa số những nét xấu xí trên người Chuuya, và đủ loại tính cách khiến người ta không thể yêu nổi. Làm sao mà mấy con người ở Port Mafia vẫn vây quanh Chuuya khi anh có đủ loại khuyết điểm như thế chứ nhỉ.
Thôi được rồi, vì cứu vớt thế giới, Dazai có thể nhân nhượng chấp nhận Chuuya để những người khác không phải chịu nỗi đau giống hắn.
Chà, hắn quả là một con người cao thượng quá đi thôi.
___________________
Có thể không ai biết, nhưng trái tim tưởng chừng như đã chết của hắn đã bị bóc ra những lớp màng, lớp màng bằng kim loại, bằng sắt và thép đã bảo vệ hắn khỏi những nỗi đau tưởng như sẽ bẻ xương róc thịt hắn mỗi đêm nó đến.
Nó bị bóc ra rồi, để lại một trái tim đỏ hỏn, yếu ớt với những lo toan và chẳng dám đập dù khẽ thôi, vì run sợ.
Nhưng trái tim ấy giờ đây đã được nâng niu bởi một bàn tay nhỏ, được yêu thương trân trọng, được chăm sóc hết mực đến nỗi đầy tràn khi bàn tay ấy nói: " Dazai ta thích và Dazai là một. "
Sau hơn 20 năm chẳng thấy ánh sáng, giờ trái tim ấy đang sống và vẹn nguyên chính nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip