II: Bastard

Tác giả: Super Banana.










"Này, có lạnh không?"- trời vào xuân rồi. Cây khô từ vài tháng trước tái sinh giữa từng đợt gió hanh hanh. Tiết xuân không lạnh cắt da như chính đông, nhưng vẫn chưa vào độ dễ chịu.

Ran bặm nhẹ cánh môi đang có dấu hiệu nứt nẻ. Mất kiên nhẫn với hàng người phía trước.

Tất cả bọn họ đều đang chờ điểm danh vào trại giam.

Buồn thật. Lại một xuân nữa phải xa rời chiếc đệm ấm thân thương.

"Muốn áp thì cứ áp đi, khỏi phải hỏi"- Rindou đứng trước anh, chán đời không kém. Nó cũng chẳng vui vẻ vì phải "say no" với tiệc tùng nhậu nhẹt trong 4 tháng tới.

Ran không chần chừ áp hết hai bàn tay lạnh như mới ướp nước đá vào má người đằng trước, làm nó rùng mình mấy cái.

"Anh là xác sống à?!"

Ran cười hì hì, không nói lại.

Từ vài phút trước anh đã cảm nhận được ánh nhìn của kẻ nào đó ghim chặt lấy mình. Ánh nhìn khiến tai anh nóng lên, ngứa ngáy và thấp thỏm. Nhưng tay vẫn lạnh và chân vẫn cứ cóng (điển hình mấy người bị phong thấp đó mà).

Ran không đả động gì với Rindou. Chỉ tự mình nhìn quanh. Tìm kiếm.

Tầm mắt anh dừng lại ở phía khu trại giam bên cánh phải, hình như đang là giờ tự do. Nhiều lớp hàng rào thép chồng chéo lên nhau khiến Ran khó mà nhìn rõ gương mặt của kẻ đó. Gã đàn ông với chiều cao hiếm thấy, gã to con, cởi trần - trong cái tiết trời ai oán này và đang nhìn về phía anh. Phía sau gã là đám người nháo nhác cắn xé nhau.

Không giống với trại giáo dưỡng vị thành niên trước đây. Nơi này loạn lạc và khắc nghiệt hơn bội phần.

Ran cảm nhận được ánh mắt của cả hai đã va chạm. Anh thôi nhìn. Nhưng cơ thể anh bắt đầu hâm hấp. Có vẻ gió lạnh ngừng thổi rồi.












Là gã ta. Ran nhận ra kẻ đang trấn lấy ót anh từ phía sau, đả thương họ, South, là người mà anh nhìn thấy vào ngày đầu nhập trại.

Gã thản nhiên nhìn anh chật vật dưới lực tay của mình. Thân hình bị ép sát vào vách tường. Đôi cánh tay quơ quào đập loạn. Khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng rủa xả. Rất dễ nhìn.

"Mày bướng nhỉ?" - Bàn tay còn lại của gã bắt đầu mân mê sờ soạng đôi mông tròn đầy. Cơ thể to lớn đè lên đối phương, khiến mọi hành động chống cự dần vô nghĩa.

Môi miệng gã áp vào phần gáy non yếu không chút phòng vệ. Tay trượt dần về phía trước anh, toan tháo bỏ khoá quần. Ran thoáng cứng đờ. Tưởng như sau lưng mình là một bức tường, có cố đến mấy nó cũng không chút xê xích. Nỗi sợ hãi dâng nhanh như triều lưu. Đứt phanh. Anh quên cả thở, nhưng tiếc thay mùi pheromone của gã Alpha vẫn cứ như quân phiến loạn, dồn dập, hung tợn xộc vào khứu giác.

_ Tiếp tục chuyện còn dang dở nào. Tao sẽ thỏa mãn mày thay thằng alpha của mày nhé?- Gã nói, hôn lên gáy Ran, nơi thoang thoảng thứ mùi hương dễ chịu. Nhưng tuyệt nhiên không có vết tích pheromone của omega.

Dù ưa nhìn nhưng Ran không hề giống với thể hình thường thấy của omega. South khá bất ngờ vì người gã để ý vài tuần nay là một omega. Điều đó làm gã phấn khởi. Nhưng có vẻ anh đã bị thằng khác đánh dấu trước rồi. Chỉ có tên alpha kia mới ngửi được pheromone của Ran, nghĩ đến đây cũng đủ khiến gã điên tiết, dù chả có quyền gì cho cam.

"Buông tao ra! Lũ rác rưởi chúng mày thằng nào cũng ch* đ* như nhau! Bọn ch* động d-" - Lần nữa cảm nhận dị vật chen vào nơi yếu thế nhất của mình, thứ bản năng chết tiệt như hùa với kẻ phía sau, thúc ép anh mở rộng chân đón nhận.

"Không mắng nữa?" - South nhìn Ran gục trên bả vai của chính anh. Hơi thở loạn dần theo nhịp ra vào của ngón tay.

"Nào, ở đây vắng người rồi, kêu thoả thích đi chứ" - Muốn chơi trò quật cường với gã, South rất sẵn lòng.

Ngón tay gã lớn dù mới đút vào một ngón cũng đủ chật chội nay lại chen thêm một ngón, đâm rồi nới vách thịt căng ra. Miệng huyệt đã lâu không tiếp nhận sự xâm phạm, thêm với lần chà đạp trước đó, dần chuyển sang màu sắc hồng đỏ gợi cảm. Dịch thể của omega làm ướt đẫm cả bàn tay gã và hai cánh mông tròn. Âm thanh nhóp nhép từ phía sau dội thẳng vào tai Ran. Anh cố ghìm lại chiếc eo cong hơi đẩy đưa theo nhịp của kẻ nọ, đang chẳng rõ là muốn bài xích hay đòi hỏi thêm.

"Bỏ...ưm—tay ra! A—- Đừng—"

South như chỉ chờ chực anh mở miệng liền đẩy nhanh tốc độ. Đánh cho âm thanh bật ra từ cổ họng đều thành tiếng rên đứt quãng. Chân anh bủn rủn và cơ thể dần trượt xuống. Kì rut trùng hợp đến vào hôm trước, cộng thêm với pheromone của gã này. Nước mắt chực trào trên khoé mi. Dù có cố vùng vẫy đến mấy anh cũng không thể chống lại nó.

"Ư—ức!" - cơ thể anh giật nảy khi gã gảy vào vách trên thành bụng.

"Thích không?" - South sốc anh đứng thẳng dậy. Hai ngón tay bên trong liên tục khuấy đảo, xoay rồi ấn mạnh. Đâm vào sâu đến tận cùng rồi rút ra, xoa quanh miệng huyệt, lại tiếp tục cắm vào.

Ran bị vần cho tan tành. Bấu chặt lấy cổ tay gã, muốn dứt ra mà chẳng được, càng như đang hùa vào, nối giáo cho giặc. Đã quá lâu, anh chưa lần nào tự an ủi mình bằng phía sau. Mong muốn được lấp đầy làm Ran cảm thấy mình rơi vào thế yếu cùng cực, hơn cả còn là một nỗi ám ảnh bị giấu nhẹm. Nhưng chỉ động vào phía trước thì dục hoả khó bề vơi đi. Cũng là lý do khiến cho mỗi kì rut dai dẳng đến tròn 1 tuần.

"Lấy tay mày ra đi!! Thằng kh—ứm!!" - South đột ngột rút thẳng ra để anh chỉ biết giật thót.

"Tao làm ngay theo ý mày đấy".

Bắp đùi anh co giật từng cơn, chẳng thể kiểm soát nổi. Điều đó càng giục anh kẹp chặt nó lại, không muốn cho thằng khốn nọ hả hê, rằng nó quăng anh lên đỉnh cao trào.

"Ướt quá, tao chẳng phân biệt được mày ra bằng trước hay sau mất"- South dĩ nhiên không để anh lấp liếm dễ dàng vậy. Cả hai bàn tay luồn vào trước lẫn sau. Châm chọc cho Ran kêu lên bằng được.

"Lần này tao sẽ để ý, xem mày 'ra' ở đâu nhiều hơn"

Về phần South. Thực ra gã chỉ định "thân thiết" với anh một phen. Vì cái gì ư? Cái tin đồn Ran Haitani cựu Tenjiku chịu phận nằm ngửa cho thằng đốn mạt khu C chơi làm gã sôi máu. Quyết định dập rụi nó bằng tin "chính thức" kẻ này là người của Rokuhara, người của một mình gã.

Trước đó gã cứ đinh ninh anh chỉ là beta. Vốn đã không có ý định xâm phạm đến cùng, mặc dù khi biết được Ran thực chất là omega khiến gã hưng phấn tột độ, lại khoan vội. Vì họ vẫn còn xa cách quá.

"Xin mày...tao cầu xin mày..."

Phản ứng của Ran, mắng, chửi, phản kháng, lăng mạ, rủa gã. Vào thế yếu, chịu thua đấy, nhưng không cầu xin. Những cái này South có thể lường. Nhưng gã tuyệt không ngờ. Giây phút này anh lại đang nức nở. Khóc với gã.

Vừa khóc, vừa van.

Ran cố gắng ngoái lại phía sau, đôi mắt đỏ hoe, ngậm đầy nước, hàng chân mày run run nhíu chặt. Nơi đáy mắt là hết thảy bản ngã yếu đuối nhất. Đôi môi nhợt cứ thế khẩn khoản.

"Xin mày đấy...tao sợ lắm..."

Những thứ đó khiến South bối rối. Gã thấy lòng mình như cuộn len đem quăng cho mèo vờn.

Chết mất, gã phải làm sao mới được?

"Này..."

"Làm ơn đừng đút nó vào, đừng vào trong...chỉ cần vậy thôi, tao sẽ—-đáp ứng mày tất cả trừ cái đó—-à đúng rồi...để tao dùng miệng nhé, South, được không, tuy chưa làm bao giờ nhưng tao sẽ cố hết sức, được không?" - Ran nói vội, anh không kịp điều chỉnh hành động hay suy nghĩ nữa.

Nhân lúc South đã buông lỏng kìm hãm, anh trở mình đối diện gã. Không dám nhìn vào mắt đối phương lấy một lần. Chỉ lặp đi lặp lại lời nói kia, đầu gối quỳ sụp trên sàn nhà, tay mở vội khoá quần gã Alpha. Sợ gã đổi ý.

Chỉ cần không phải việc kia, những thứ khác anh đều chấp nhận.


"...Ran, chậm—chú ý răng mày một chút"

Gã như tan vào thiên đàng. Vì 'nó' hiện đang nằm trong khoang miệng ấm nóng của người nọ. Người gã thích thầm. Nhưng đã xuống tay, đã vũ nhục.









_ _ _ _ _ _ _ _

Chờ ngày "i see u get excited when i put the tip inside" đi thoi 😌

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip