Tập 6 - Chương 1 : The "Paradise"

Cuối cùng thì cux ra tập mới òi. Mệt quá điiiiii😥
Trước tiên cần phải làm rõ một chuyện, đó là Akutagawa Tomoya không phải một đứa lolicon, càng không phải là siscon.

Tình cảm của cậu dành cho Shiori chỉ đơn giản là của một người anh trai đối với cô em gái, đặc biệt là sau khi bố mẹ hai người biến mất một cách bí ẩn, nên mọi chú ý của cậu đều được dồn sang cho Shiori hết. Cậu không muốn cô chịu bất kỳ sự bất hạnh nào, nên mới bảo bọc hơi thái quá đến như vậy.

Còn việc phần lớn những người bạn đồng hành của cậu đều là mấy cô bé nhỏ nhắn xinh xinh, thì đó chỉ đơn thuần là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi!! Giả sử Tina có là một thiếu nữ tuổi đôi mươi đi nữa, nếu lâm vào tình cảnh tương tự như vậy, cậu vẫn sẽ ra tay cứu giúp mà thôi.

Với lại, cũng đâu phải ai đi cùng với cậu cũng đều là loli cả đâu! Đơn cử ta có Honoka cao ngang vai cậu nè, rồi còn Reina chỉ thấp hơn cậu nửa cái đầu là nhiều nhất. Kotori và Harukaze thì cao gần bằng nhau, và cả hai đều thấp hơn cậu đúng một cái đầu, tức là cũng ngang ngửa Honoka thôi, nhưng nhiều khả năng là hai người này sẽ còn phát triển thêm nữa trong tương lai đó.

Và cho những ai đã quên, Iris cao tới ngực cậu. Chi tiết này đã từng được nhắc đến ở tập 1 của bộ truyện rồi đấy, ai rảnh thì mời đi xem lại.

(Mà sao tự nhiên mình lại đi quảng cáo miễn phí cho tên tác giả thế này vậy trời…)

Thôi, gác chuyện đó qua một bên đi.

Những người thật sự là loli ở xung quanh cậu lúc này chỉ có mỗi Tina, hai chị em Crystal và Aurora, cô bé Sofia… và hết. Trong đó, chỉ có mỗi Tina là hay có hành động thân mật với cậu, còn ba người kia thì dường như vẫn còn cảnh giác với cậu lắm, nhưng cũng không hẳn là bị ghét hay gì. Ấy thế mà mấy người còn gọi cậu là lolicon sao!?

Mà sẵn nhân dịp nói về gu phụ nữ của Tomoya, cậu cũng muốn chia sẻ thẳng luôn để sau này không còn ai cự cãi nữa. Đối với cậu, miễn là dễ thương, tích cách hiền thục đúng chuẩn một người vợ đảm đang, và đặc biệt không trở nên vô dụng vào những lúc cần kíp thì cậu sẽ ưng ngay, chẳng cần biết đó là loli hay BB, nhỏ tuổi hơn hay lớn tuổi hơn, có huyết thống hay không.

Trên hết, người quyết định ngoại hình của những người đồng hành với cậu là lão tác giả trời đánh đấy chứ! Lỗi nào phải tại cậu!!

<Ồ thế à? Vậy chứ đứa nào đã từng cương lên khi được Iris với Tina ôm lấy như cái gối ôm vậy hả?>

-Cái đó là do bất khả kháng à nha! Hai em ấy mặc đồ ngủ mỏng tanh như thế, đố thằng đực rựa nào không có phản ứng lại đấy, trừ phi thằng đó giới tính chưa rõ ràng thôi!

<Nhưng việc chú xém nữa đã nổi cơn thú tính và tấn công hai người họ vẫn là sự thật, đúng chứ? Đến nỗi sau khi tỉnh dậy còn tốn không ít thời gian để “trút bầu tâm sự” nữa. Chứng tỏ chú vẫn xem Iris và Tina như một người khác giới, và họ trông chẳng khác gì loli cả. Thế thì bị gán danh lolicon là chuẩn quá rồi.>

-Này, sao cái gì lão cũng vặt lại được vậy hả?

<Hỏi ngu, bởi vì ta là người tạo ra chú cơ mà.>

-……

Tomoya có thể hình dung ra được cảnh lão tác giả phồng lỗ mũi lên và thở hắt ra với một vẻ đầy tự mãn, như thể ta đây là chúa trời của tất cả, là nguồn cơn của cái thế giới nằm trên trang giấy này. Mặc dù sự thật đúng là như thế, nhưng cậu vẫn không dứt được cái cảm giác tức tối trong lòng. Giờ tự nhiên muốn đập phá cái gì quá đi mất.

-……Thôi bỏ đi, tôi có chuyện muốn hỏi lão đây.

<Chuyện gì? Miễn việc đó không có tính chất spoil trước cốt truyện chính sau này thì ta sẽ cố gắng trả lời.>

-Ở cái chương mở đầu của tập này ấy, dòng cuối cùng lão có ghi là “hệt như một con ký sinh trùng”, nhưng tại sao tựa chương lại là “The Mastermind” (Kẻ chủ mưu) mà không phải “The Parasite”? Mà nhắc mới nhớ, sao cách đặt tên chương của lão nó nhàm chán quá vậy?

<Đó là phong cách của ta cho khỏi bị đụng hàng với lũ khác, mi là nhân vật do ta tạo ra mà không hiểu được điều đó à? Chả trách sao vẫn còn một bộ phận người đọc chửi mi là đồ ngốc, quả đúng là không oan ức mà.>

-Lạc xa quá rồi đấy! Trả lời câu hỏi của tôi đi!!

<…Dù mi có hỏi vậy thì, ta biết trả lời thế nào khi mà ở trong đó có ẩn ý quan trọng liên quan đến cốt truyện sau này chứ hả? Mi chỉ cần biết ta không có đặt nhầm là được rồi.>

-Nếu lão đã nói vậy thì… được, tôi sẽ chờ tới cuối truyện để xem cái ẩn ý đó là gì.

Đến đây, Tomoya đã từ bỏ việc chất vấn lão tác giả và trở về thực tại, tuy nhiên…

<Sẵn nói luôn, thưa các vị độc giả, những lời biện hộ của bị cáo Tomoya ở khúc trên đều bị coi là không tồn tại, nên hắn vẫn sẽ chết danh lolicon và siscon dài dài đấy.>

-Vậy chứ mục đích lão viết đoạn văn này là để làm gì vậy hả!? Đùa nhau à!!

<Để tiện thể giới thiệu một nhân vật mới ấy mà. Và dĩ nhiên, đó lại là loli đấy. Sướng rồi nhé anh bạn, dàn harem lại tăng thêm nữa rồi kìa!>

-……Rồi sẽ có ngày nhà lão sáng nhất khu phố, nhớ đấy.

***

-Nói chung là đừng ai quan tâm tới cái đoạn phía trên làm gì hết! Chỉ tổ tốn thời gian mà thôi!! Nhớ đấy!!

-Tomoya-nii… anh làm gì mà cứ lồng lộn lên như thằng mất trí vậy?

-Chẳng có gì hết! Và em cũng không cần ví von nặng nề vậy đâu Honoka-chan!!

Mặc cho Tomoya và Honoka đang bày trò gì đó ở một góc phòng khách, vẫn không một ai quan tâm đến hai người vì việc cậu bất chợt lên cơn đã là chuyện bình thường ở huyện rồi. Mặt khác, họ đang cực kỳ để tâm đến cái người đang thảnh thơi ngồi nhâm nhi trà nóng ngay giữa phòng hơn.

Đó không phải ai khác ngoài Lazae Celes, nhất công chúa của vương quốc Lazae này. Tạm thời không xét đến bộ trang phục gothic lolita và thân hình nhỏ thó của cô nàng đi, nhưng từ điệu bộ cho đến thần thái, tất cả mọi thứ ở cô nàng đều toát lên một vẻ vương giả gì đó rất cao sang, khiến những người xung quanh cảm thấy choáng ngợp và khó nói nên lời. Thậm chí đến cách ngồi cũng đầy thanh tao và trang nhã, chẳng thua gì các nàng tiểu thư đài các đang tham gia tiệc trà vậy.

Còn về lý do vì sao cô ấy lại ngồi uống trà trong biệt thự của cậu, thì đó là vì mấy phút trước khi còn ở phòng Celes, đội quân hoàng gia của vương quốc Lazae đã tiến hành lục soát toàn cung điện, nhằm kiểm tra xem có đồng bọn của Tomoya hay Reina còn ngụ lại đây hay không. Để rồi trước khi nhận ra, Celes đã đưa cả nhóm cậu về lại ngôi biệt thự nằm ở trung tâm Thánh Lâm Forater này.

Đây là ma thuật sở trường của Celes, Ma thuật Không gian – <Space Tunnel>.

Cô có thể hoán đổi vị trí của điểm bất kỳ, miễn là không có thứ gì khác nằm trùng lên phạm vi ảnh hưởng của nó.

Để giải thích cho dễ hiểu hơn, cứ thử hình dung rằng cô có thể hoán đổi vị trí của những thứ nằm bên trong một quả bóng, nhưng ma thuật này sẽ không thể kích hoạt khi có thứ gì đó còn vướng lại trên phần vỏ của quả bóng, dù đó chỉ là một con bướm bé tí.

Theo như Celes cho biết thì, có vẻ những thứ gây cản trở việc kích hoạt <Space Tunnel> phải là những thứ mắt người có thể nhìn thấy trong điều kiện bình thường. Nghĩa là những thứ vô hình như gió, hoặc bé tí ti như hạt bụi không thể ngăn cản việc kích hoạt ma thuật này.

Thêm vào đó, việc hoán đổi vị trí này có thể thực hiện ở bất kỳ đâu, chỉ cần Celes đã từng đi qua hoặc nhìn thấy nó, cách nào cũng được miễn là nó giúp cô có được một hình ảnh sơ lược về điểm đến. Nếu kết hợp với <Sense Shared>, cô gần như có thể dịch chuyển tới bất kỳ nơi nào mà không cần bước chân ra khỏi phòng.

Chỉ có điều là nội một lần sử dụng <Space Tunnel> thôi đã ngốn hết một nửa số ma lực mà Celes có, lại còn không thể sử dụng liên tục được mà phải chờ một khoảng thời gian khá dài. Trong thuật ngữ game cũng có từ “cooldown” để ám chỉ hiện tượng này.

Vì bị gọi là ‘Ma Nữ’, nên Celes không thể mạo hiểm bước chân ra khỏi phòng để tránh làm liên lụy tới địa vị của bố mẹ mình, thành ra cô chỉ có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thông qua đôi mắt của những chú bướm. Nhưng cũng nhờ thế mà cô đã nhìn thấy mọi nơi trên khắp Tiên giới này, và có thể dịch chuyển tới bất cứ nơi nào trong tình huống khẩn cấp.

Đó cũng là lý do cô có thể đưa nhóm Tomoya về phòng của mình, rồi lại đưa họ về căn biệt thự nhanh đến vậy.

Chỉ có điều là sau khi sử dụng <Space Tunnel> hai lần, ma lực của cô đã gần như cạn kiệt hẳn, nên Celes mới phải tạm thời tá túc ở đây cho đến khi có thể sử dụng ma thuật trở lại. Không cần nói cũng biết, mọi người ở biệt thự lúc đó đã cảm thấy kinh ngạc đến nhường nào khi họ được giới thiệu với Celes.

Để rồi bây giờ, cô nàng ung dung ngồi uống trà như thể đây là nhà mình vậy, làm Korina-san đang ôm cái khay ở bên cạnh cũng phải đứng im như tượng, có lẽ vì quá đỗi ngạc nhiên đây mà.

Sau khi dùng xong tách trà, Celes thở hắt nhẹ ra và nói:

-Cũng không đến nỗi tệ. Có điều cô đã cho vào hơi nhiều mật ong, làm át đi vị đắng tự nhiên của lá trà và mất đi tính cân bằng phần nào, nên cái vị của tách trà này cứ lưng lửng giữa vị đắng và ngọt không chút rõ ràng. Hy vọng cô sẽ để ý hơn vào lần sau.

-T-Thần xin lỗi công chúa ạ! Tôi sẽ ghi nhớ chuyện đó!!

Korina-san rối rít xin lỗi Celes khi bị Celes chỉ ra lỗi sai trong quá trình pha trà, khiến cảnh tượng này thật sự giống mấy bộ phim nói về cuộc sống đời thường của mấy cậu ấm cô chiên quý tộc thời xưa vậy. Những người xung quanh hẳn cũng có chung cảm giác như vậy, nên ai nấy đều ngơ ngác nhìn mà chẳng biết nói gì.

Tomoya khẽ thở dài một tiếng ở góc phòng, sau đó tiến về phía cái ghế đối diện với Celes và ngồi xuống, mở đầu cho cuộc đối thoại:

-Thế, chính xác ý của cô là gì, khi nói rằng mọi người ở hoàng cung đều đã chết?

-……

Trong lúc cậu đang nói, Reina cũng đã tiến tới đứng bên cạnh cậu từ lúc nào. Nét mặt cô cũng có vẻ khá nghiêm trọng, khi mà lời nói của Celes lúc vẫn còn ở căn phòng cô ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

“Thực tế là Tiên giới giờ đây… chỉ còn là một quốc gia bù nhìn. Và gia đình tôi, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng muội… tất cả mọi người trừ thần dân ra, đều chỉ là… xác chết biết đi mà thôi. Họ đã qua đời hơn 50 năm nay rồi!”

Reina cũng đã từng xem qua vài bộ manga kinh dị, hay thậm chí là đã từng xem vài bộ phim hành động Mỹ có sự xuất hiện của lũ zombie cùng Masami khi còn ở Trái Đất. Nói thật thì ấn tượng của cô về chúng hoàn toàn khác xa với hoàng tộc Lazae ở đây. Họ trông rất giống người sống, chứ không có như mấy cái xác đã bị phân hủy da thịt, bước đi lảo đảo như mấy con sâu rượu đó.

Thế nên, khi nghe Celes nói rằng họ vốn dĩ đã chết, cô thật sự không thể tin nổi.

Mặt khác, Celes ở phía đối diện vẫn giữ một nét mặt thản nhiên, hay thậm chí là một chút ngây thơ, như thể không hiểu được ẩn ý bên trong câu hỏi của cậu.

-Ara, lời sao thì ý vậy thôi mà. Tuy nhìn họ còn hồng hào như vậy thôi, nhưng thực chất họ đã “chết” rồi. Tuy nhìn họ còn minh mẩn như thế, chứ thật ra họ đã không còn là chính họ từ rất lâu rồi. Đó là hai ví dụ dễ hiểu nhất mà tôi có thể nghĩ đến vào lúc này, mong hai người đừng nói là vẫn chưa hiểu nữa nhé.

-Không, cái vấn đề không phải là đã hiểu hay chưa… Chỉ là bọn tôi chưa thể nào chấp nhận được điều đó.

-Tomoya nói phải đấy. Đích thân tôi đã tiếp xúc với cả William-sama, Saren-sama, thậm chí là cả Emelana-san nữa! Họ hoàn toàn không giống người chết một chút nào cả! Thử hỏi trên đời này có con zombie nào biết chạy nhảy và chiến đấu ì xèo như trong mấy câu truyện thần thoại không?

(Ừm, Reina… có cần tớ nhắc là ta đang ở trong một thế giới fantasy không vậy?)

Cơ mà, cũng không hẳn là cậu không hiểu ý của Reina. Có ở trong giấc mộng điên rồ nhất của cậu đi nữa cũng chẳng có cái viễn cảnh lũ zombie thối thịt nát xương chạy nhảy tung tăng trên mặt đất đâu. Lỡ như đống nội tạng của chúng rớt ra ngoài trong lúc đó thì… eo ơi, nghĩ là đã thấy khiếp vía rồi.

-Ừm… cô có thể giải thích kỹ hơn không? Kiểu như tại sao cô lại nghĩ là họ đã chết rồi ấy. Chứ cứ chung chung thế này thì tới thánh còn chẳng hiểu nổi.

-Ara, tôi thật là sơ suất quá. Để coi, tôi nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ……

Celes đặt một ngón tay lên má phải và trông có vẻ đăm chiêu suy nghĩ rất dữ dội. Để rồi một lát sau, cô ngước mặt xuống nhìn cậu và nói:

-Mọi chuyện… bắt đầu vào ngày thôi nôi của hoàng muội tôi.

***

-Nhân danh Tiên Vương William, ta ban sắc lệnh! Bằng mọi giá không được để chúng chạy thoát khỏi lục địa Westera này! Hãy cho huy động toàn bộ đội quân hoàng gia thẳng tiến đến Thánh Lâm Forater ngay lập tức! Nếu cần thiết thì hãy vận động tất cả người dân hỗ trợ vây bắt đám ‘Phản đồ’ đó!

-Tuân lệnh!!

-Bất cứ ai bắt được chúng sẽ được đích thân ta ban cho một điều ước, đồng thời được sống trong vinh hoa phú quý suốt đời! Kẻ nào giết được chúng tại chỗ cũng sẽ được tưởng thưởng tương tự!! Các ngươi chỉ có một điều duy nhất phải làm mà thôi, và tuyệt đối không được làm mất danh dự của Tiên tộc “Elfia” chúng ta!!

-Tuân lệnh Tiên Vương William!!

-Tiên Vương vạn tuế, vạn vạn tế!!

-Thằng nhãi ‘Phản đồ’ đó phải bị trời tru đất diệt!

-‘Anh hùng’ đó là kẻ giả mạo!!

-TẤT CẢ CHÚNG PHẢI CHẾT!!

Một lệnh tổng động viên đã được tuyên truyền.

Tại khu đất trống nơi Tomoya và Reina đã có một trận đấu tập đầy kịch tính(?), tiếng hô hào vang lên không ngừng từ các binh lính, quan chức trong triều, thậm chí cả người dân ở bên ngoài các bức tường thành cao vút hòa lẫn vào nhau, và gần như chạm đến tận chín tầng mây. Điều đó đã cho thấy phần nào sự căng thẳng của tình hình hiện tại nói chung, và với cư dân Tiên giới nói riêng.

Ta có thể nhìn thấy một vẻ giận dữ, căm thù trên khuôn mặt của từng người một, đôi mắt long sòng sọc như thể muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của loài thú hoang. Tuyệt nhiên không còn lại chút gì của sự hiền lành ở họ nữa. Họ như thể đã trở thành một khối thống nhất, có chung một suy nghĩ muốn giết chết kẻ thù.

Và tất nhiên, kẻ thù của họ chính là Phong Anh hùng Reina, cùng Tomoya và những người đi cùng cậu. Giờ đây họ đã trở thành tội phạm cấp cao nhất trên toàn thể Tiên giới, là những kẻ thuộc diện “thấy là giết” của toàn thể cư dân Tiên giới. Tình hình hiện tại căng còn hơn cả dây đàn, khiến cho bầu không khí niềm nở đón chờ lễ hội Regaene ở các thị trấn ngày trước chỉ là một ảo ảnh vậy.

Nếu là một người bình thường biết suy nghĩ, hẳn sẽ nhận ra ngay sự kỳ quặc trong câu chuyện này. Hà cớ gì mà nhóm Tomoya, những người đã phải liều mạng chiến đấu với đám Gargoyle để giải cứu người dân, lại trở thành tội phạm của dân tộc một vương quốc chứ? Trong khi điều mà họ đáng ra phải làm là biết ơn thì không thấy đâu, ngược lại họ còn muốn giết chết chính ân nhân của mình. Sự kỳ quặc này hẳn sẽ khiến những ai có đầu óc cảm thấy hoang mang tột cùng.

Nguyên nhân có lý nhất mà nhóm Tomoya có thể nghĩ ra, là bởi vì họ đã giết chết thần bảo hộ của Thánh Lâm Forater, nơi được cho là thánh địa và cũng là vị trí địa lý quan trọng nhất toàn thể lục địa này. Nếu quả thật là lý do đó, thì chỉ có thể trách cái phong tục và tín ngưỡng của vương quốc này mà thôi.

Nhưng, liệu đó có phải là sự thật?

-Emelana, con biết mình phải làm gì rồi chứ?

-Vâng, thưa phụ hoàng. Con nhất định sẽ lấy đầu đám ‘Phản đồ’ đó, dù cho chúng có được chính Hamadryad-sama bảo hộ đi chăng nữa.

-Đúng rồi đấy, đó chính là câu trả lời mà ta mong đợi. Sẵn đây ta cũng nói luôn, vì Hamadryad-sama đã đứng về phe lũ ‘Phản đồ’ nên theo lẽ thường, ngài ấy cũng là kẻ thù của chúng ta. Nhưng khi xét đến sự quan trọng của cô ấy, các ngươi chỉ được phép bắt sống mà không được làm cô ấy bị thương. Tất cả đã hiểu chưa!?

-Đã rõ, thưa Tiên Vương!!

-Còn Kavell, ta biết là khanh vẫn còn căm hận tên ‘Phản đồ’ đó vì đã lấy đi cánh tay trái của khanh. Đây chính là cơ hội để khanh trả thù hắn đấy, hãy tận dụng đi!

-Thần rõ rồi ạ, thưa Tiên Vương William!

Arma Kavell, một trong Tứ Đại Tiên Nhân của lục địa Westera, cũng là đồng chỉ huy của quân đội hoàng gia giống như Emelana, bất giác sờ vào chỗ cánh tay mình bị chặt đứt vào hôm qua. Vết thương vẫn chưa khép miệng và vẫn còn chút máu rỉ ra thấm vào lớp băng gạc. Thi thoảng nó lại nhói đau lên và gợi nhớ anh về nỗi nhục không để đâu cho hết này.

Vào sáng hôm nay, anh đã phải rất cố gắng mới có thể kiềm chế được cái suy nghĩ muốn giết chết Tomoya ngay tại sảnh đường khi cậu vào gặp Tiên Vương William để đàm phán. Nhưng giờ khi lệnh tổng động viên đã được thông qua, cái tham vọng muốn được giết chết, tra tấn, làm nhục cậu đã dâng trào lên và nhấn chìm cả trái tim anh, thậm chí xóa đi cả đạo nghĩa của một hiệp sĩ mà anh luôn theo đuổi.

Cũng có thể nói là, người đang mang lòng hận thù lớn nhất ở đây chính là Kavell.

Sau khi thấy biểu hiện của Kavell, William đứng dậy khỏi cái ngai vàng của mình, bước tới trước mặt đội quân hoàng gia với hơn mấy vạn người đang tập trung ở sảnh đường một cách bài bản, và bắt đầu lên tiếng:

-Tất cả những gì muốn nói, ta đều đã truyền đạt lại cả rồi. Đây chính là thời khắc lịch sử của vương quốc này. Cho nên ta mong các khanh hãy làm tròn trách nhiệm của mình. Tất cả đã rõ rồi chứ?

Hay nói cách khác, “Đây là mệnh lệnh mà các ngươi không được phép thất bại”. Ánh mắt của William như thể đang muốn nói lại điều đó với các thuộc hạ.

-VÂNG, THƯA TIÊN VƯƠNG WILLIAM!!

Nói rồi, dưới sự chỉ đạo của Emelana và Kavell, toàn bộ đội quân hoàng gia đồng loạt tiến ra ngoài sân để bước lên những cỗ xe chiến đấu chuyên dụng của mình, lần lượt tiến về phía Thánh Lâm Forater trong sự reo hò của người dân đang tụ tập bên ngoài tường thành. Dù trời đang tối đen như mực, nhưng nhiệt huyết của lâu đài này vẫn sục sôi chẳng kém gì thời kỳ chiến tranh.

Chỉ ít phút sau, sảnh đường đã trở nên vắng lặng và yên tĩnh đến nỗi sự nhộn nhịp khi nãy chẳng khác chi trò đùa cả. William là người duy nhất còn ở lại nơi này, nhưng vẻ nghiêm trọng vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt ông. Bởi lẽ ông lo sợ đội quân của mình tuy thiện chiến, nhưng vẫn sẽ bại trận trước Tomoya và Reina, khi mà một trong hai người chính là ‘Anh hùng’ trong truyền thuyết.

Chính vì thế, tuy rằng không muốn, nhưng ông buộc phải dùng đến một trong các át chủ bài của mình.

Từ một hành lang tối đen như mực nối đến sảnh đường bỗng vang lên tiếng bước chân “cộc cộc”, và thu hút sự chú ý của William. Trên sàn dần dần xuất hiện bóng của một ai đó, để rồi người này dần dần lộ diện trước ánh sáng của sảnh đường.

Khoác trên mình một bộ giáp kim loại màu trắng bạc, loại bó sát người dành cho nữ giới giúp làm lộ đường cong của cơ thể, cùng với một cái mũ sắt được tô điểm hình cánh chim ở hai bên thái dương trên đầu, Lazae Senra xuất hiện với một khí thế ngút trời như một chiến binh đã lăn lội trên chiến trường nhiều năm. Trên tay trái của bà là một cây thương dài khoảng 2 mét rưỡi, với phần ngù thương là hai cái vòng màu lục và vàng, thay vì mấy cái dây tua mà ta thường thấy trên phim.

Đây chính là bộ dạng mỗi khi xuất trận của bà – “The Empress” Senra.

Có một điều mà nhóm Tomoya không hề hay biết, đó là Senra cũng thuộc Tứ Đại Tiên Nhân, danh hiệu vốn chỉ dành cho những người xuất chúng và lỗi lạc trên toàn vương quốc, giống như con gái Emelana và Kavell vậy.

Chuyên môn của Senra, thứ đã giúp bà có được danh hiệu này, chính là khả năng triệu hồi quái vật của bà. Phải, bà chính là một Triệu Hoán Sư.

Từ trước cả khi lên ngôi hoàng hậu, Senra đã không ngừng lập giao ước với nhiều loại quái vật sinh sống trên lục địa Westera, và biến chúng thành sức mạnh của mình. Chỉ cần bà hô một tiếng, thì những con quái vật đó sẽ được triệu hồi đến bên cạnh Senra ngay bất kể khoảng cách. Chính đội quân hùng hậu lên đến hơn 10 vạn quái vật này đã giúp bà có một chân trong đội Tứ Đại Tiên Nhân.

Nguyên nhân giúp bà đạt được thành tựu đó, chính là nhờ lượng ma lực khổng lồ của Senra.

Bởi vì trên thực tế, việc lập giao ước với quái vật và duy trì một mối liên kết với chúng thường tốn một lượng ma lực khá lớn. Cấp độ của con quái càng cao thì ma lực bỏ ra càng nhiều. Chính vì thế mà đến Triệu Hoán Sư ưu tú nhất trong đội quân hoàng gia cũng chỉ có thể lập giao ước với 50 con quái vật cùng lúc.

Nói không phải khoe chứ, nếu như có cuộc thi so tài xem ai sở hữu nhiều ma lực nhất, thì chỉ cần có tên của Senra trong danh sách thí sinh, tất cả những người còn lại sẽ xin rút lui ngay tắp lự. Bà mà xếp thứ hai thì chẳng ai dám đứng thứ nhất cả.

Và giờ đây, đích thân “The Empress” sắp bước ra chiến trường để tiêu diệt lũ ‘Phản đồ’ đó.

-Senra… mong nàng hãy tha thứ cho quyết định ích kỷ này của ta. Ta thật sự không muốn đưa nàng ra chiến trường, nhưng……

-Không sao đâu, thưa đức vua. Đây cũng là lựa chọn của chính em mà. Nói thật, nếu ngài không mở lời thì em cũng sẽ đề nghị việc này thôi. Theo những gì em nghe được từ Emelana, chúng ta không nên xem nhẹ sức mạnh của bọn chúng. Thật tiếc khi phải nói điều này, nhưng em nghĩ đội quân hoàng gia sẽ thua thôi.

-Nhưng nếu có nàng cùng tham gia, quân ta chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Dù có là ‘Anh hùng’ đi nữa cũng không thể chống trọi lại được đội quân quá vật của nàng đâu. Ta có thể chắc chắn điều đó.

-Em thật hạnh phúc khi được anh tin tưởng. Đức vua hãy chờ đợi tin chiến thắng của em nhé.

Nói rồi, Senra hôn lên má của William trước khi nhẹ nhàng rời khỏi sảnh đường với phong thái đầy tự tin. Dù đã là mẹ của hai cô gái, nhưng bà trông chẳng khác gì một thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân cả, và điều đó khiến trái tim William lại trở nên thổn thức như lúc vừa mới yêu.

Vừa bước ra bên ngoài, Senra lập tức triệu hồi một trong những con thú cưng của mình, mang hình dạng của một chú chiến mã màu trắng bạc, tuy nhìn khá tương đồng với con Inarikari của Tomoya, nhưng có kích thước to lớn và nhìn thiện chiến hơn nhiều. Vừa được gọi ra mặt, nó đã lập tức cúi đầu trước Senra như để tỏ rõ lòng trung thành của mình, và bà leo lên lưng nó phóng đi rất nhanh trong sự reo hò của người dân xung quanh.

William biết rất rõ thực lực của vợ mình, nên sự căng thẳng trong ông cũng đã phần nào vơi đi, mang lại một vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt. Ông từ từ ngồi xuống chiếc ngai vàng của mình, dự định nghỉ ngơi một chút trước khi quay trở về phòng mình để xem qua đống giấy tờ. Ông không có tài năng chiến đấu như vợ mình, thành ra chỉ có thể hỗ trợ bằng những việc như thế này mà thôi.

Và chính ngay lúc ấy— William khẽ cau mày bực dọc.

-Con nhãi ranh Celes khốn kiếp. Nếu không phải vì nó nhúng tay vào thì giờ này Phong Anh hùng và Băng Anh hùng đã bị xử lý rồi, và kế hoạch của “chúng ta” cũng sẽ trở nên thuận lợi hơn một chút. Mi định chịu trách nhiệm thế nào đây hả, William?

Một giọng nói vang lên từ nơi nào đó không rõ, nhưng William dường như có vẻ không bận tâm cho lắm. Ông vẫn giữ nguyên thế ngồi, nét mặt của mình, và nhìn chằm chằm về phía cổng vào của lâu đài giống hệt như lúc tiễn biệt Senra. Chẳng biết đó là vì ông không nghe thấy giọng nói đó, hay là để tránh làm những điều khiến người khác nghi ngờ?

Ít giây sau, khi mà đã xác nhận rằng không có ai khác trong cung điện có thể nghe thấy tiếng mình, William bắt đầu cất giọng trầm của mình:

-Mọi chuyện vẫn còn nằm trong diện kiểm soát, ngươi cứ yên tâm đi. Việc con nhãi Celes đó nhúng tay vào cũng nằm trong tính toán của ta cả, và nó sẽ không thoát được đâu. Nếu cần thiết, ta sẽ cho cắm quân tại mọi nơi trên khắp lục địa. Khi đó đến Ma thuật Không gian của nó cũng chẳng giúp ích được gì nữa đâu. Ta nhất định sẽ tiêu diệt hai đứa Anh hùng đó cho ngươi xem.

-Mi liệu mà thành công đấy. “Chúng ta” đã chuẩn bị rất lâu mới đến được giai đoạn này đấy. Đừng vì một phút bất cẩn mà làm hỏng đại sự. Nếu không, chính ngươi cũng sẽ không được yên thân đâu, William.

-Ta biết. Sau 500 năm, cuối cùng thì kế hoạch đã bước sang giai đoạn 4 rồi. Đại sự có thành hay không, tất cả đều thuộc vào “thế hệ sau” chúng ta cả. Ngươi cứ yên tâm, dù có phải trả giá bằng cơ thể này, ta cũng sẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình bằng mọi giá.

-……Hừ, coi như ta tạm tin ngươi lần này đấy. Lần này ta tạm bỏ qua, nhưng nếu ta thấy kế hoạch có dấu hiệu đi chệch hướng một lần nữa, thì đến lúc đó “chúng ta” sẽ tự tay loại bỏ ngươi đấy.

Sau đó, William có cảm giác như một thứ gì đó đã biến mất khỏi đây, trả lại vẻ yên tĩnh của sảnh đường như lúc nãy. Ông khẽ thở phào nhẹ nhõm trong khi tựa lưng vào lưng ngai vàng, như thể mình vừa trải qua những giây phút căng thẳng nhất cuộc đời vậy. Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt William lại trở nên nghiêm trọng như ban đầu.

Hiện tại thì đội quân hoàng gia, cùng với “The Empress” Senra, đang tổng lực tiến quân đến Thánh Lâm Forater. Với tinh thần hiếu chiến đó, ông dự đoán rằng sẽ chỉ mất khoảng vài tiếng, tức là khi đã qua ngày mới nhưng trời vẫn còn tối đen, họ sẽ tới nơi và tiến hành chiến tranh với nhóm Tomoya.

Tuy nhiên, nếu những gì ông dự đoán là đúng— thì cuộc chiến sẽ không thể xảy ra trong ít nhất là một ngày nữa.

Nguyên nhân ông đưa ra dự đoán đó chính là vì Celes hiện tại không có mặt tại cung điện. Ban nãy khi cho lính đi lục soát khắp nơi trong lâu đài, họ phát hiện ra rằng căn phòng của Celes hoàn toàn trống rỗng, từ đó ông đoán rằng con bé đã giúp đỡ nhóm Tomoya trốn thoát về ngôi biệt thự của họ, sẵn tiện trốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông.

-Con nhãi đó… Nếu không phải vì sự tiện lợi của nó thì mình đã xử lý lâu rồi.

Những người nắm giữ danh hiệu Tiên Vương đều có chung năng lực điều khiển tâm trí người dân theo kiểu “mưa dầm thấm lâu”. Hay nói một cách đơn giản là trong suốt thời gian trị vì của mình, William đã không ngừng thao túng tâm trí của người dân, khiến họ một mực tin vào những điều mà ông muốn và trở thành những con cờ đắc lực phòng khi cần đến.

Điều đáng sợ của năng lực này là họ thậm chí còn không biết mình đã bị thao túng, vẫn cứ sinh hoạt như một người bình thường từ ngày này qua tháng nọ. Chi đến khi thỏa điều kiện, họ mới biến thành đội quân người máy chỉ biết làm theo mệnh lệnh của William, đơn cử như tình hình hiện tại đây.

Tuy nhiên, không biết vì nguyên nhân gì mà Celes là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi uy quyền của ông. Tuy ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng từ lâu ông đã biết là con bé không hề bị thay đổi tâm trí như bao người khác. Lẽ bình thường, William sẽ cho xử lý những kẻ như thế ngay để phòng họa về sau, nhưng xét thấy Celes sở hữu Ma thuật Không gian độc nhất, ông đã cho giam lỏng cô với lý do là một ‘Ma Nữ’, đặng sau này có cần kíp thì xài.

Để rồi bây giờ, kế hoạch của ông đang có nguy cơ bị phá hỏng vì sự nhúng tay không cần thiết của Celes.

-Bằng mọi giá phải sửa sai cho chuyện này. Tuy rằng mọi thứ vẫn còn trong tính toán, nhưng tình thế đã dần nghiêng về hướng tồi tệ nhất rồi. Với cái Ma thuật Không gian của con nhãi Celes, e là đến Senra cũng sẽ phải chật vật với chúng. Kiểu này thì mình đành phải……

Nói rồi, ông đứng dậy khỏi ngai vàng và chậm rãi tiến về một nơi nào đó trong cung điện, vẻ mặt thì hầm hố và căng thẳng như thể đang đối mặt với giây phút trọng đại nhất cuộc đời mình. Không lâu sau, hình bóng của ông dần mất hút vào bên trong hành lang tối đen như mực, chỉ còn vương lại tiếng lầm bầm của ông.

-Tất cả là vì kế hoạch vĩ đại của “Chúng ta”… của “The Sage”.

***

-Thật… không thể ngờ……

-Chuyện như thế… mà cũng xảy ra được sao?

Tomoya và Reina chỉ biết trố mắt ra sau khi nghe câu chuyện thuở nhỏ của Celes. Những người xung quanh cũng có chung một thái độ như vậy, và tất cả đều dồn ánh mắt của mình về phía Nhất Công chúa của vương quốc Lazae, như thể đang muốn thúc giục cô giải thích rõ hơn những điều mà cô vừa mới kể vậy.

Bản thân Celes thì vẫn còn khá điềm tĩnh, và cô lại tiếp tục thưởng thức tách trà mà Korina-san đã pha cho. Bản thân cậu vẫn không thể hiểu được tại sao cô nàng vẫn có thể bình tĩnh đến mức này. Nếu đặt cậu vào hoàn cảnh của cô, thì có lẽ đã không còn giữ được phong thái này trước mặt người lạ đâu.

Một lúc sau, khi đã dùng hết tách trà thứ hai, Celes mới bắt đầu cất lời.

-Tôi đã kể chuyện của mình cho mọi người nghe cả rồi, nhưng đúng là tin hay không thì còn tùy vào chính các vị thôi.

-Nói sao nhỉ, không phải là tôi chưa từng trải qua mấy cái diễn biến như vậy… Nhưng mà bảo tin ngay thì có hơi…

-Ừm, cảm xúc nó cứ mơ hồ và hoang mang thế nào ấy.

Lúc còn ở Trái Đất, cả cậu và Reina đều đã kinh qua rất nhiều bộ manga thể loại fantasy, nên mấy cái chuyện thao túng người khác thành xác sống cũng không phải là lạ lẫm gì. Nhưng quả nhiên gặp trực tiếp chuyện này thật sự chẳng dễ dàng gì mấy cả. Đến tận bây giờ cậu vẫn không dám tin vào những gì mình vừa nghe, rằng ở thế giới này thật sự có tồn tại việc……

-Ký sinh lên cơ thể người khác và từ từ gặm nhắm linh hồn của họ, biến người đó thành một xác chết biết đi và suy nghĩ dưới sự kiểm soát của vật ký sinh, trong khi bản thân người đó chẳng hay biết gì cả và vẫn cứ nghĩ mọi chuyện đều bình thường…… nghe tin nổi được không trời?

-Nhưng điều đáng nói ở đây nhất là, vật ký sinh đó lại là một linh hồn đã trú ngụ rất lâu dưới lòng đất nữa chứ.

Đó mới là cái điều khiến cậu bận tâm nhất từ nãy đến giờ.

Thực tế, ở Trái Đất cũng có nhiều loại sinh vật hay sống ký sinh trên cơ thể loài khác và biến vật chủ thành thây ma chịu sự điều khiển của chúng. Tuy nhiên, suy cho cùng đó vẫn là tập tính sống của các loài sinh vật này, nên cậu không lấy làm lạ hoặc có ác cảm gì với chúng cả. Hại thì có hại thật đấy, nhưng nếu biết cách đề phòng thì sẽ ổn cả thôi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip