III. Trở về
Một mùa hoa dã quỳ nữa lại qua đi, cuốn theo cái buốt giá và hoang tàn của ngày đông về một miền xa xôi, nơi mà hạ và thu đã nằm lại, cuộn mình trong cõi miên di để đợi được bừng tỉnh và toả sáng trong thời khắc giao mùa. Lúc này, cả vùng trời Berlint rợp sắc hồng của hoa anh đào. Từ trên cao bao quát xuống còn có thể thấy được màu trăng trắng, tim tím của ngàn loài hoa dại. Lòng người cũng trở nên mới mẻ hơn khi tiết trời thay áo, nô nức đổ ra đường như trẩy hội. Mùa xuân đã về một cách sặc sỡ, sống động và khoa trương như vậy...
Mùa xuân cũng là mùa đôi lứa yêu nhau.
Anya đã phảng phất nghĩ như vậy khi ngồi mơ màng nhìn đất nhìn trời trong khuôn viên dinh thự Forger. Cô cũng chẳng rõ tại sao cô lại nảy ra ý nghĩ ấy nữa. Lời giải thích hợp tình nhất có lẽ là vì cô 18 tuổi rồi. Ở cái tuổi ấy thì ai chẳng khát khao yêu đương. Chắc là cô cũng không ngoại lệ dù cho cô có vô tư đến mức nào đi chăng nữa.
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến suối tóc đang trườn ngang lưng cô bay loà xoà. Anya nhớ, khi còn nhỏ, cô không thích để tóc dài. Cứ hễ tóc chạm đến xương quai xanh là cô lại nhờ hầu nữ cắt cho ngắn lại. Khi lớn rồi, nuôi tóc và chải tóc mỗi ngày lại trở thành thói quen của cô. Hình như là vì lời nói vu vơ của Damian ngày ấy. Ngài bảo, ngài thích con gái có mái tóc dài và mượt. Ồ! Không phải là do cô thích ngài ấy đâu. Chỉ là cha lúc nào cũng dặn cô nên giữ mối quan hệ hòa hảo với ngài ấy, thế chẳng phải là khiến ngài ấy vừa ý với cô sao? Nên cô mới nuôi tóc rồi chăm tóc. Thành quả là cô với ngài ấy đã ở bên nhau từ năm 8 tuổi đến bây giờ rồi còn gì.
Anya không rõ cô dùng từ "bây giờ" liệu có phù hợp không. Cô và ngài ấy đã 2 năm rồi không gặp nhau. Ngài ấy là con thứ, nên dù có là máu mủ của Công Tước thì cũng chỉ được thừa kế một phần tài sản, còn tước hiệu thì quyền thừa kế thuộc về con trưởng. Với số tiền ấy, Damian có thể sống an nhàn hưởng lạc cả đời cũng chẳng hết. Nhưng những thiếu niên thời này mấy ai muốn sống mà vô danh, dựa hơi cha mẹ chứ. Họ muốn lập công trạng bằng con đường khác. Chẳng hạn như Damian, ngài ấy đã chọn trở thành một hiệp sĩ.
Anya chẳng muốn thừa nhận chút nào, rằng Damian mặc áo giáp trông rất ngầu. Cứ như chỉ mới đây thôi, Damian của tuổi 16 bước vào cung điện. Nét mặt oai vệ còn vương chút non nớt của tuổi dậy thì, dáng đi từ tốn nhưng trong lòng lại phấn khích hơn bao giờ hết. Ngài quỳ xuống trước ngai vàng của Hoàng Đế, để lưỡi gươm của Người chạm lên hai bả vai. Quá trình diễn ra rất nhanh thôi nhưng Damian lại thấy dài như cả đời người. Anh đã đợi giây phút này kể từ lần đầu tiên anh biết vung kiếm.
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Quốc gia đối địch đang lăm le xâm chiếm biên giới phía Bắc. Damian lại là hiệp sĩ ưu tú nhất nên được Hoàng Đế giao quyền chỉ huy, đem quân đi dẹp giặc. Phía địch cũng chẳng phải dạng vừa, hai bên giao tranh qua lại với nhau hai năm ròng. Cuối cùng, phần thắng nghiêng về phía quân Ostania. Nhưng thắng mà như thua vậy, thương vong, tổn thất nhiều vô kể. Người dân di tản ở gần đó kể rằng, chiến trường sôi sục như địa ngục. Xác người chất thành núi, máu người chảy thành sông. Ngựa chiến cũng chết như ngả rạ, vũ khí các loại nằm la liệt trên đất như chính chủ nhân của chúng. Ngày nào cũng có một vài cái thây bọc tạm bợ trong những tấm áo choàng được gửi về các miền đất nước, ngày nào cũng có tiếng người khóc than từ các nẻo nhà. Quả thật chẳng có điều gì đau thương hơn mất mát chiến tranh.
Damian và cô vẫn thường xuyên trao đổi thư từ, nhưng càng về sau càng thưa dần. Một ngày, lá thư của Anya gửi đi không nhận được hồi âm.
Nếu nói không buồn thì sẽ là nói dối. Không có bức thư báo tử nào được gửi về, tức là Damian vẫn đang xông pha ngoài chiến trường. Cô tự nhủ rằng, hẳn là ngài ấy quá bận bịu thôi. Nhưng 1 tháng, 2 tháng trôi qua, đến ngày thắng trận trở về là hôm qua rồi vẫn chưa thấy thêm một lá thư nào từ ngài ấy. Ngài ấy thấy cô rất phiền phức à?
Anya chán nản nhìn lên tán cây. Cô thấy ở cành lá nọ có chìa ra một trái táo, đỏ thẫm và căng mọng. "Nhìn ngon ghê". Cô nghĩ bụng rồi nhổm dậy, quyết định hái lấy để ăn.
Trái táo ấy không xa mặt đất lắm, nhưng chỉ đứng đây mà với lên thì cũng không chạm được, nói gì đến hái. Tiện cái là Anya đang mặc đồ làm vườn nên cô có thể tận dụng kĩ năng trèo cây của mình. Ừm, món trèo cây này là Emile và Ewen dạy cô. Vì Công Tước rất nghiêm khắc, Đức Ngài không phân biệt con trưởng hay con thứ, đã là con của Đức Ngài đều phải xuất chúng về mặt học thức và thông thạo về mặt lễ nghĩa. Đức Ngài rất hạn chế cho Damian ra ngoài chơi. Nên Emile và Ewen chỉ có thể trèo tường vượt rào, vào đó mà an ủi, bày trò cùng Damian trong chốc lát cho ngài ấy khuây khoả.
Anya cởi giày, xắn tay áo lên để bắt đầu trèo cây. Vì nhẹ cân nên cô đu bám ở trên đó khá dễ dàng, nhưng vấn đề là trái táo kia lại mọc ở đằng ngọn. Mà cành cây này chạm vào rồi mới thấy khá mềm yếu, cứ cố chấp trèo ra hái thì e rằng chỉ có nước cả người cả cành rơi xuống thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Anya quyết định bỏ cuộc, lấy được táo mà ngã gãy xương thì cũng bằng không. Cô trườn ra sau để bám lấy thân cây, chuẩn bị trèo xuống. Nhưng nơi cô đặt chân ma xui quỷ khiến thế nào lại là không trung, khiến cô mất đi cả điểm tựa lẫn sự thăng bằng vốn có. Cả người cô cứ vậy mà đổ xuống. "Phen này coi như xong rồi."
- Em vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ? - Một giọng nói trầm ấm ghé vào tai cô, khiến dọc lưng cô như có một dòng điện chạy qua, bồi hồi vô ngần.
- Ngài đã về rồi sao? - Anya ngẩng đầu lên, trống ngực vẫn còn chưa chịu ngưng lại vì tình huống thót tim vừa rồi.
Damian đáp lại cái nhìn của cô. Ánh mắt anh màu hổ phách, kiên định như xoáy cô vào những kỉ niệm thuở trước khi anh còn chưa ra trận. Lúc ấy anh còn non dại lắm, cứ luôn miệng cằn nhằn cô bằng cái giọng lơ lớ của một thiếu niên vừa mới bắt đầu vỡ giọng. Anh hay dùng chuôi kiếm chạm vào đầu cô, gọi cô là lùn dù anh chẳng cao hơn cô được là bao. Giờ thì nhìn xem, vác cái khuôn mặt và thân hình này xuống phố thì cô nào cô nấy chẳng đổ đứ đừ?
- Hỏi vậy là không mong tôi về à? - Damian đưa mặt lại gần, cố ý ghẹo Anya - Em không biết buổi diễu hành đón quân thắng trận trở về đã diễn ra từ hôm qua sao?
- N-Ngài hiểu nhầm ý của em rồi. - Anya đưa tay lên để trốn tránh cái nhìn của anh. Trái tim cô, cô thề rằng nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Hai năm qua ở chiến trường anh đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mắt của anh sắc bén, trong đó sâu thẳm như bể nước chứa vô số những lân tinh. Nhìn nữa thì cô sẽ lạc, sẽ đắm chìm ở trong đó mất. Hôm nay anh đã thay bộ áo giáp hiệp sĩ bằng thường phục. Bờ vai anh rộng và trong giây phút ngẩn ngơ nào đó, Anya đã nghĩ rằng trông nó thật vững chắc và cô muốn dựa vào đó. Bàn tay anh lớn, đỡ lấy cả người cô. Hơi thở anh ấm nóng, khiến lòng cô nhộn nhạo, khẩn trương một cách lạ lùng. Không được rồi, chẳng thể dối lòng được nữa.
- Em nhớ ngài mà... - Anya lí nhí nói, mặt cúi gằm, gần như là vùi đầu vào ngực anh.
Damian đã khựng lại trong một chốc để dò xét xem ý của cô là gì. Cô định chọc anh giống hồi nhỏ sao? Hay là làm sai cái gì nên mới nói vậy để đền tội?
Nhưng chứng kiến phản ứng của cô như vậy, anh chẳng thể nghĩ được gì nữa. Má cô đỏ ửng như ráng chiều ngày xuân khiến tim anh loạn nhịp. Đôi mắt cô xanh màu ngọc bích, vì ngượng ngùng mà nhắm lại để anh được thấy hàng lông mi dài, khẽ cong lên cảm tưởng như đang vuốt ve lòng anh. Và môi hồng kia, xinh xắn khép hờ như vậy là muốn ai đến hôn đây?
Không, hơn cả là, anh đang nghĩ gì thế này? Hai năm. Chỉ hai năm thôi làm sao có thể khiến anh nhung nhớ cô đến vậy. Cô chỉ là một tiểu thư đã ở bên anh từ lúc nhỏ. Chỉ có vậy thôi! Nhưng biết làm sao đây, giờ phút này, anh đã phải lòng cô mất rồi...
- Lớn tướng rồi sao vẫn còn bày trò leo cây vậy? - Damian khụ một tiếng, quyết định đổi chủ đề.
- Em muốn ăn táo. Em nghe bảo, táo vừa hái mà ăn ngay là ngon nhất đấy. - Anya đáp, lúc này mới ngẩng mặt lên.
- Em sang dinh thự nhà tôi chơi đi, bao nhiêu tôi cũng hái cho em. - Damian nhẹ nhàng nói, đến anh cũng không ngờ đó là giọng của chính mình.
- Ngài vừa mới trở về mà. Với cả, em cũng đang dỗi ngài. - Anya khoanh tay, bĩu miệng nói.
- Dỗi tôi? Vụ thư thiếc đấy à?
- Vâng! Ngài làm lơ em đúng không?
Damian cười khổ. Chuyện là Damian ở đầu kia cũng mãi không nhận được thư, anh nghĩ hẳn Anya bận việc gì đó, không giữ liên lạc với anh được nên anh không viết thư cho cô nữa, dành toàn tâm toàn ý vào chiến sự. Cho đến hôm qua trở về, anh mới biết là đợt vận chuyển ấy gặp sự cố nên mới để lạc mất lá thư của Anya.
Anya nghe Damian trình bày xong liền "ồ" một tiếng. Được thôi, coi như anh gặp may. Cô còn đang định từ mặt anh thêm mấy ngày nữa.
- Sao nào, còn giận tôi nữa không? - Damian lại gần, cười ranh mãnh khiến hai tai của cô nóng bừng lên.
- Thật là... - Anya cắn môi để ổn định lại cảm xúc. Mắc gì mà cứ khiến cô phải bối rối vậy - Ngài thả em xuống đi mà, không mỏi tay sao?
"Không". Damian nghĩ, tay nọ còn gồng lên để ôm cô chặt hơn. "Tôi bế em cả đời cũng được".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip