Phần 11

- Mới quen mà đã cho số điện thoại rồi hả?

- Có sao không? Cho hay không anh định quản lý luôn hả?

- Không, tôi chỉ nói vậy thôi.

- Muốn về chưa?

- Về được sao?

- Nếu không thích thì về, ở đây có người lo rồi.

- Thôi anh cứ lo việc xong hết đi, tôi ngồi ngoài này đợi.

- Không sao, về đi.

Nói rồi anh ta lại lôi cô đi.

- Anh buông ra đi, tôi đi giầy không quen kéo tôi té sao.

- Không quen mang làm gì?

Trời, nói nghe mà tức dễ sợ. Làm như tôi muốn không bằng. Cô gân cổ lên nói:

- Anh tưởng tôi muốn hả?

Anh ta nhìn cô không nói gì. Xuống dưới chỗ xe lần này cô nghỉ quyết tâm ngồi ghế sau, chứ nhìn cái mặt anh ta ưu hết vô rồi. Chưa kịp kéo cửa sau anh ta mở cửa phía trước đẩy cô vào. Vào xe vòng tay qua đeo dây an toàn cho cô.

- Đi ăn nhé.

- Đi ăn tiệc mà còn đi ăn đâu nữa.

- Cô có ăn gì đâu?

- Không sao lát về nấu mì gói ăn.

Anh ta không nói gì lái xe đi. Tưởng anh ta chở về nhà ai dè anh ta chở cô đến một nhà hàng gần bến Bạch Đằng.

- Tôi không ăn đâu.

- Sao không?

- Tôi nói tôi muốn về nhà ăn mì gói mà, anh thích thì vào ăn một mình đi tui đón xe khác về đây.

Tính đẩy cửa ra thì anh ta nắm lấy tay cô.

- Thôi được, ăn mì gói thì ăn. Lát nấu cho tôi một tô luôn, tôi cũng chưa ăn.

- Ừ, buông tay ra được chưa?

Lúc này anh ta giật mình buông tay, mặt có chút bối rối.

Về đến nhà, cô lên phòng thay đồ. Tháo được đôi giầy thiệt là hạnh phúc. Chân cô đỏ hết, còn bị trầy phía sau nữa. Đau quá. Xuống dưới cô lấy hai gói mì, thêm thịt bằm với ít hành lá. Cô nấu hai tô rồi gọi anh ta ăn.

- Ăn mì gói ngon không?

Anh ta nhìn cô cười gật đầu. Giờ đói có cho ăn cám cũng thấy ngon nữa là. Cô nghĩ thầm.

- Sau này lỡ tui không nấu cơm cho anh được thì cũng nên mua mì gói về để dành nấu cho tiện, đừng bỏ bữa.

- Cô nói vậy là sao? Muốn bỏ đi rồi hả?

- Không, đó là tôi dặn hờ vậy. Lỡ tôi có việc đột xuất thì sao? Với lại tôi giờ già rồi, sắp chống gậy đi rồi làm gì còn sức khỏe mà lo cho anh. Vậy nên anh mau tìm vợ đi, anh cũng đâu thể sống vậy hoài. Suốt ngày chỉ có công việc sao được. Dù sao có vợ cũng có người thủ thỉ tâm sự, chăm sóc cho nhau. Mà ba mẹ anh cũng mong có cháu rồi đó. Tôi cũng chỉ giúp anh một thời gian thôi, tôi còn có cuộc sống của mình mà.

Anh ta không nói, nhìn cô ánh mắt đượm buồn.

- Cô muốn tránh tôi hả?

- Không, tôi không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm, đó là tôi lo cho anh nên mới nói vậy. Cuộc đời sống được bao lâu đâu, dù anh có kiếm thật nhiều tiền mà không hạnh phúc thì sống cũng có nghĩa gì. Cái đích cuối cùng của việc kiếm nhiều tiền cũng là sự hạnh phúc thôi.

- Nếu cô muốn giúp tôi thì hãy ở đây với tôi đi?

- Thì không phải tôi đang ở đây sao?

- Nhưng sau này cô sẽ đi.

- Vậy nên tôi mới nói anh nên tìm người để bầu bạn. Với người như anh thì đâu khó tìm được. Xã hội này còn nhiều người tốt lắm, chỉ cần mình thành tâm thì người ta cũng sẽ thành tâm lại thôi.

- Nói thì vậy nhưng tìm đâu dễ. Tôi cũng đã từng thành tâm nhưng cái cuối cùng tôi nhận được là sự lừa dối thôi.

- Tôi không biết anh đã phải trải qua chuyện đó như thế nào nhưng không phải tất cả là sự lừa dối đâu. Vẫn còn nhiều người tốt lắm, rồi anh sẽ gặp được thôi.

- Ăn đi, mì nở hết giờ.

Ăn xong, cô nói muốn lên phòng nghỉ sớm, chân cô đau nên muốn lên xoa bóp cho nó thoải mái. Đang ngồi xoa bóp chân cô nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra cô chưa kịp hỏi đã thấy anh ta mang thau nước đứng cười.

- Gì vậy?

- Vào đây.

- Sao? Tính làm gì vậy?

- Ngồi xuống.

- Chi vậy?

- Ngồi xuống đi. Đưa chân đây.

Anh ta cầm chân cô ngâm vào thau nước ấm, rồi xoa bóp chân cho cô. Cô cũng không muốn phản ứng vì có phản ứng cũng không được. Điều này làm cô bất ngờ, không nghĩ anh ta lại là người dịu dàng và chăm sóc cô như vậy. Lời Nguyên Long nói về anh ta là đúng. Chắc do cú sốc lớn nên anh ta ngại phải yêu thêm một lần nữa. Nhưng cô vẫn nhận thức được sự chăm sóc của anh ta chỉ vì sự cám ơn cô mà thôi. Ngay bản thân cô cũng không muốn mình vướng vào chuyện tình cảm nữa. Vết thương của cô vẫn chưa lành và tình yêu dành cho anh vẫn còn đó dù nó không phải là quá mãnh liệt như lúc đầu nhưng cô vẫn không thôi nhớ về anh.

- Xong rồi, nghỉ ngơi sớm đi.

- Cám ơn anh! Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.

- Cuối tuần đi chơi đâu đó với tôi nhé?

- Hả?

- Cuối tuần tôi muốn về cửa hàng.

- Vậy thôi, cô nghỉ đi.

Nói xong cô cảm thấy áy náy, có ngày cuối tuần anh ta được nghỉ mà cô lại thẳng thừng từ chối như vậy. Tính cô vẫn thế, sợ người khác buồn nên đành qua phòng anh ta. Cô gõ cửa, anh ta mở cửa hỏi:

- Sao chưa ngủ?

- Cuối tuần tôi sẽ đi với anh. Vậy nha, tôi về phòng đây.

- Cám ơn cô!

Cô nhìn anh ta cười rồi về phòng. Sáng dậy, thay quần áo xuống dưới lầu định nấu bữa sáng thì thấy đồ ăn đã dọn sẵn.

- Anh dậy sớm vậy?

- Dậy rồi hả, ngồi xuống ăn đi.

- Hôm nay không bắt tôi nấu cho ăn nữa hả?

- Ăn đi cô bé, nói nhiều quá.

- Hả? Ai là cô bé? Tôi lớn hơn anh bốn tuổi đó.

- Bốn tuổi thì sao?

- Đáng lẽ ra anh phải gọi tôi bằng chị mới phải.

- Lớn tuổi là phải gọi bằng chị sao?

- Hứ. Nói chuyện ngang như cua.

Anh ta nhìn cô cười dịu dàng.

- Cuối tuần này tính đi đâu vậy?

- Đi biển nhé?

- Cũng được, lâu rồi tôi cũng không đi biển.

Lần cuối cùng cô đi biển là sau khi ly hôn, nghĩ lại thật là buồn. Cuối tuần cô và anh ta đi ra Vũng Tàu chơi, vì có một ngày nghỉ nên chỉ đi gần cho tiện.

- Còn say xe không?

- Cũng còn, nhưng cũng quen quen rồi, nhờ anh luyện đó. Sau này đi chơi xa không còn phải lo say xe nữa. Bao lâu rồi anh chưa đi biển vậy?

- Chắc cũng gần 3 năm rồi.

- Tôi cũng vậy.

Ra đến nơi cô và anh ta tìm một quán nước ngồi ngắm biển.

- Biển thích thật. Ngồi nghỉ chút mình tìm hải sản ăn hén?

- Mới ăn mà đói rồi hả?

- Mấy tiếng rồi mà, tôi thèm hải sản.

- Được.

Trưa, cô và anh ta tìm một quán hải sản gần biển, cô gọi rất nhiều món. Mấy năm mới đi biển phải ăn cho đã mới được. Ăn xong cô dành trả tiền, anh ta không cho trả còn cô thì nhất định trả. Nhưng người ta không chịu cầm tiền cô đưa. Tiền nào chả là tiền, bày đặt phân biệt đối xử nữa. Anh ta nhìn cô cười đắc thắng, nhìn mà thấy ghét.

- Mình đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi? Khách sạn nhé?

- Hử? Đi khách sạn làm chi, chiều về rồi đi khách sạn chi tốn tiền vậy. Ra biển kiếm chỗ ngồi đi, chiều đi dạo biển rồi về.

- Ừ. Cũng được.

Gửi xe xong, thuê được hai ghế gần bờ biển nằm nghỉ.

- Thích hén.

- Ừ.

- Nói chuyện với anh chán quá?

- Sao vậy?

- Nói gì cũng ừ, không thì cười. Không chán sao được.

- Tôi thích nghe cô nói hơn, nghe cô nói tôi thấy rất vui, đôi khi thấy cô như trẻ con vậy.

- Hể? Tôi sắp 40 rồi trẻ con gì. Tuổi này đáng ra phải có mấy đứa con rồi ấy chứ.

- Cô có ý định kết hôn lần nữa không?

- Tôi không biết nữa. Nhưng hiện tại tôi thích cuộc sống một mình. Khi nào vết thương chưa lành thì tôi không thể chấp nhận được tình cảm mới. Mà cũng không ai muốn quen một người đã từng kết hôn như tôi đâu.

- Xin lỗi, tôi không cố ý.

- Không sao. Tôi quen với cảm giác này rồi, lúc đầu tôi hay trốn tránh nhưng nghĩ đâu thể cả đời trốn tránh được. Giờ anh ấy có một gia đình hạnh phúc, tôi thấy vui hơn là buồn. Nếu anh ấy mà không hạnh phúc, tôi cũng chẳng vui gì đâu.

Nói đến đây nước mắt cô trào ra, cô biết nếu còn chút hi vọng cô vẫn muốn được về bên anh.

- Tôi xin lỗi.

- Tôi không sao thật mà, anh đừng lo.

- Còn anh? Hãy để cho mình thêm một cơ hội nữa đi. Tôi chắc chắn anh sẽ tìm được một người yêu anh thật lòng.

- Cám ơn cô, nhưng tôi muốn lo cho Nguyên Long ổn định rồi mới nghĩ tới chuyện đó.

- Nguyên Long cũng lớn rồi mà, giờ cậu ấy chịu đi học là tốt rồi. Mà trong công ty anh tui thấy nhiều cô để ý anh lắm đó.

Anh ta gõ nhẹ vào chán cô.

- Nói linh tinh không.

- Thiệt mà, nhìn họ là tôi biết liền.

- Vậy cô có để ý đến tôi không?

Cô quay lại nhìn anh ta trân trân.

- Sao anh lại hỏi vậy?

- À, tiện thì hỏi thôi.

- Hứ, ai thèm để ý đến anh.

- Buồn ta.

- Giờ không phải là tôi đang quan tâm anh đó sao. Khi nào anh tìm được người bạn đời chăm lo cho anh thì tôi cũng sẽ yên tâm hơn. Tôi rất quý mến bác gái vì vậy tôi cũng muốn những điều tốt nhất sẽ đến với anh.

Anh ta nhìn cô dịu dàng. Rồi cô mơ màng ngủ đi vì mệt. Lúc tỉnh dậy không thấy anh ta đâu, tính đi tìm thì thấy anh ta đang quay lại mang theo hai chai nước.

- Tỉnh rồi hả? Uống đi.

- Cám ơn. Tôi ngủ lâu không?

- Cũng gần hai tiếng.

- Hả? Ngủ gì giữ vậy ta? Anh không ngủ hả?

- Không.

- Sao không ngủ cho khỏe?

- Ngủ lỡ người ta mang cô đi mất sao?

Cô phá lên cười.

- Trời ơi, ai mà thèm chứ.

- Đi dạo đi.

- Được.

Hai người bước đi dọc bờ biển, nhìn mọi người tắm biển, nô đùa lòng cô thấy bình yên quá. Ai cũng nhìn họ vì có một sự chênh lệch chiều cao quá lớn. Nhưng cô không buồn để ý, vì lần nào đi cũng vậy mà. Kệ đi. Không ai nói một lời nào, nhưng cô biết anh ta cũng như cô, cảm giác bình yên trong lòng. Ai cũng có một vết thương quá lớn, rất khó lành nhưng không thể sống mãi với quá khứ được. Tương lai mới quan trọng mà. Cuối cùng cũng về đến nhà, cô mệt do say xe. Thật ra lúc đi cô cũng mệt nhưng không đến nỗi, lúc về mới đuối. Về tới phòng khách cô nằm vật ra trên ghế.

- Mệt lắm hả? Để tôi pha trà gừng cho cô nhé?

- Ờ.

Nằm miên man vì say xe, muốn ngủ mà không được. Bụng cứ nôn nao như sắp muốn nôn đến nơi vậy, khó chịu quá.

- Đây, uống đi.

- Cám ơn anh.

- Lần sau chắc phải đi nhiều cô mới quen được.

- Ẹc.

Nghe xong muốn nôn luôn. Cô nhớ có lần cô đi Đà Lạt có việc mà đi trong trong ngày rồi về. Cô ói lên ói xuống, lần đó về cô sốt cả tuần, anh lo cho cô muốn chết. Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

- Nằm nghỉ chút đi rồi tắm nhé. Tôi nấu cháo cho cô ăn.

- Không sao, tôi nghỉ xíu là khỏe à. Lát dậy tôi tự nấu được rồi.

- Nghỉ đi. Tôi nấu cho.

Nói thì nói vậy chứ cô mệt dậy đâu có nổi, nấu nướng gì. Đành nằm nghỉ chờ anh ta nấu cháo cho ăn thôi. Tối hôm đó cô sốt thật. Cô thấy anh ta chăm sóc cho cô, nào là lau mặt, đắp khăn cho bớt sốt. Tự nhiên cô nhớ đến lời Nguyên Long nói anh ta đã từng chăm sóc cho bạn gái. So với lúc anh ta "hành hạ" cô thì giờ khác quá. Cô sợ, cô sợ lòng mình sẽ tan chảy trước người đàn ông này mất.

Sáng cô mở mắt ra, thấy anh ta ngủ bên cạnh giường. Cô biết đêm hôm qua anh ta không ngủ mà trông chừng cô. Nghĩ mà thấy thương anh ta quá. Vì cô mà mệt mỏi như vậy. Cô nhẹ nhàng tính bước xuống giường đi nấu bữa sáng nhưng anh ta lại tỉnh giấc.

- Cô dậy rồi hả?

- Ừ, hôm qua anh không ngủ sao?

- Tôi có chợp mắt chút.

- Cám ơn anh! Thật ngại quá. Anh không ngủ lát có đi làm nổi không?

- Không sao. Để coi cô bớt sốt chưa. Còn hơi nóng, hôm nay cô nghỉ ngơi đi đừng nấu nướng gì. Để tôi xuống nấu bữa sáng.

- Không sao, tôi đỡ nhiều rồi. Để tôi nấu cho, cả đêm anh không ngủ rồi còn gì.

Cô định dậy nhưng anh ta không cho, trong lúc giằng co anh ta té đè lên người cô. Tính huống trớ trêu này thiệt khó xử. Mặt hai người chút xíu là chạm nhau. Đột nhiên anh ta đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô bị đứng hình trong 10 giây. Không hiểu sao tim cô đập mạnh, lúc này cô mới giật mình đẩy anh ta ra. Anh ta cũng ngượng ngùng đứng dậy nói:

- Tôi xuống dưới trước.

Cảm giác khó tả quá. Sao cô lại run dữ vậy chứ? Tự dưng cô thấy ngại khi gặp anh ta. Lưỡng lự, đắn đo trong phòng mãi rồi cũng phải xuống. Ngồi ăn mà không khí có vẻ căng thẳng quá, ai cũng có vẻ gượng gạo. Anh ta cũng ngại không dám nhìn cô, cô cũng có khác gì đâu chứ. Cô lên tiếng.

- Anh ăn nhanh rồi đi làm đi.

- Ừ. Cô ở nhà nghĩ ngơi đi, đừng làm gì hết. Trưa tôi về mua đồ ăn cho.

- Tôi không sao đâu, trưa tôi sẽ nấu cơm.

- Sao bướng vậy?

- Giống anh thôi.

- Thôi, tôi đi làm đây.

- Ừ, đi cẩn thận.

Giờ làm sao đây, gặp mặt anh ta ngại quá. Cả buổi đứng ngồi không yên, nấu cơm xong cô lên phòng nhắn tin cho anh ta nói đã nấu cơm rồi, đừng mua đồ ăn ngoài. Nghĩ mãi không biết có nên tránh mặt không nữa? Ở trên phòng nghĩ một hồi thì nghe tiếng xe hơi, nhìn ngoài cửa sổ thấy anh ta đang lái xe vào. Thôi cứ bình thường như không có gì, cứ ngại ngùng hoài cũng không ổn. Xuống dưới lầu thấy anh ta mới bước vào đến cửa.

- Anh mới về. Rửa mặt, nghỉ chút rồi ăn cơm.

- Kêu nghỉ ngơi sao không nghỉ, nấu nướng chi cho mệt. Để tôi coi bớt chưa?

Anh ta đang định đưa ta lên trán cô sờ thử nhưng cô né.

- Tôi khỏi rồi mà. Rửa mặt đi rồi ăn cơm.

Nhưng anh ta đâu có chịu tin, giữ cô lại sờ trán cô cho bằng được.

- Vậy mà nói khỏi, còn nóng nè. Ăn xong tôi chở cô đi khám bệnh.

- Không sao mà.

Ăn xong anh ta bắt cô đi khám bệnh, cô không muốn đi nhưng anh ta không chịu. Vào bệnh viện truyền nước rồi bác sĩ kê đơn thuốc cho về.

- Được chưa, đâu có sao đâu đi làm chi không biết nữa. Anh không đi làm sao? Trễ giờ làm rồi kìa. Đi đi tôi đón xe ôm về.

- Hôm nay tôi nghỉ buổi chiều. Thôi về đi.

- Anh không đi làm thật hả?

- Không.

Chở cô về nhà anh ta bắt cô lên phòng nghỉ ngơi. Mà cô chỉ hơi mệt vậy thôi chứ nằm hoài chán quá nên cô lại xuống dưới lầu.

- Sao không nghỉ đi xuống đây làm gì?

- Nằm hoài chán lắm. Anh đi làm đi.

- Không sao.

- Anh làm vậy tôi ngại lắm đó. Còn không tôi về cửa hàng mấy ngày nhé, ở bên đó có mấy bé nhân viên nếu có gì chúng sẽ lo được mà.

- Cô muốn bỏ tôi đi hả?

- Không mà. Chứ làm phiền anh, anh không tập trung làm việc tôi thấy áy náy.

- Vậy cô cứ ở đây đừng đòi đi đâu nữa là giúp tôi rồi đó.

Tối ăn xong đang ngồi phòng khách cùng anh ta thì điện thoại cô đổ chuông. Là Quân, trời ơi gọi điện chi trời. Cô thấy hơi lo nhưng vẫn nghe máy.

- Alo.

- Em đang đâu vậy? Anh gặp em được không?

- Giờ á?

- Ừ. Sao vậy?

- Không có gì, chỉ là....

Cô ngập ngừng không biết nói sao đề từ chối. Anh ta đang uống nước nhưng cũng nghe xem cuộc điện thoại nói gì.

- Để bữa khác được không? Hôm nay em bận.

- Vậy thôi cũng được. Nhớ gọi cho anh đó.

- Em biết rồi.

Vừa cúp máy anh ta hỏi liền.

- Ai vậy?

- Quân.

- Gọi có chuyện gì?

- Nói muốn gặp.

- Hai người thân nhanh vậy?

- Thân hồi nào?

- Vậy sao mới quen mà đã cho số điện thoại còn hẹn gặp nữa?

- Anh ghen hả?

- Không có.

- Vậy thì thôi, chuyện tui kệ tui đi.

Mặt anh ta hầm hầm, cô biết anh ta không vui vì chuyện này. Đừng nói anh ta ghen à, mà sao tự nhiên cô thấy vui vì anh ta ghen cà? Tỉnh mộng dùm cái đi, đừng có ảo tưởng. Đừng nghĩ một nụ hôn là anh ta thích mình. Mà cô cũng không cho phép bản thân mình được thích anh ta. Phải nhớ điều này, cô tự dặn mình.

Một buổi chiều, lúc cô đang tưới hoa ngoài vườn thì nghe tiếng chuông cửa. Cô nghĩ không biết ai mà tìm anh ta chứ? Cần thì gọi cho anh ta sao lại tìm đến nhà? Từ lúc cô ở đây chưa bao giờ thấy ai đến tìm anh ta lần nào. Cô nhìn qua màn hình thấy một người con gái, nhìn rất đẹp và sành điệu.

- Xin lỗi em tìm ai vậy?

- Cho hỏi anh Bảo có nhà không?

- Ảnh đi làm rồi em, cần gì em gọi cho ảnh nha.

- Em mất số rồi, chị có thể cho em vào nhà chờ được không?

Cô lưỡng lự, vì cô không biết cô ta là người như thế nào cho vào nhà lỡ có chuyện gì thì sao? Mà nhà của anh ta chứ có phải là của cô đâu chứ. Giờ lừa đảo nhiều lắm nên cô cũng thấy hơi sợ.

- Xin lỗi em nhưng chị không thể cho em vào được. Tối ảnh về em ghé lại giúp chị nhé.

- Vậy thôi cũng được. Cám ơn chị!

Cô vào tưới hoa tiếp nhưng trong đầu không thôi nghĩ về cô gái lúc nãy. Cô có linh cảm cô ấy tìm anh ta chắc có việc gì thật. Tưới xong vào nhà chuẩn bị nấu ăn. Đến tối anh ta về. Cô chỉ nói anh ta tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Cô định lúc ăn mới nhắc đến chuyện hồi chiều.Lúc anh ta mới tắm xong đang xuống dưới lầu thì nghe tiếng chuông cửa. Cô định lại xem có phải cô gái hồi chiều không nhưng anh ta nói để anh ta mở cửa. Tự nhiên cô thấy mặt anh ta biến sắc, có chút giật mình thì phải. Anh ta lao nhanh ra ngoài cổng, cô không biết có chuyện gì làm anh ta hoảng hốt như thế. Nhưng cô không dám đi theo nên đợi ở trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: