Phần 16

Cô chỉ biết là lúc tỉnh dậy cô đang nằm ở phòng của mình. Chắc Quân đưa cô về. Nhưng nếu Quân đưa cô về thì một là Quân phải khóa trái cửa, hai là Quân phải ở lại. Lúc này cô mới thấy đầu cô đau như búa bổ vậy. Thấy dạo này mình có vẻ lầy lội quá, uống say không biết trời trăng gì luôn. Tính qua phòng bếp tìm nước uống thì thấy anh ta vừa bước vào. Cô giật mình thật sự.

- Sao anh lại ở đây?

- Tỉnh rồi hả? Ăn cháo đi.

Cô nhìn anh ta đầy nghi ngờ, còn anh ta chẳng thèm trả lời câu hỏi của cô mà cứ tỉnh queo. Ra ngoài nhà bếp anh ta chuẩn bị cháo cho cô ăn. Cô cũng không muốn hỏi thêm vì biết thế nào anh ta cũng chẳng nói. Mà cô cũng thấy bụng hơi cồn cào và khó chịu. Cô ngồi ăn cho hết chỗ cháo, còn anh ta ngồi nhìn cô ăn. Chẳng ai nói tiếng nào. Nhưng có anh ta ở bên cô thấy lòng mình rất ám áp. Đó là thực tế cô không thể dối lòng mình được. Cô hỏi thêm lần nữa.

- Sao anh lại ở đây?

- Quân gọi nói qua chăm sóc cho cô.

Cô thắc mắc không biết sao Quân lại gọi cho anh ta chứ?

- Ờ. Mà anh đâu nhất thiết phải qua chứ.

- Sao lại uống nhiều như vậy? Phải lo cho sức khỏe chứ, có một mình lỡ bị bệnh ai lo.

- Tôi vẫn ở một mình từ đó giờ mà, có sao đâu.

- Đừng có cứng đầu. Vào ngủ thêm cho khỏe đi.

- Anh không đi làm sao?

- Tôi không sao. Cô nghỉ đi.

- Tôi khỏe rồi. Anh về đi làm đi.

Mặc cho cô nói nhưng anh ta không chịu về. Cô sợ anh ta ở lại chút nhân viên tới thế nào cũng hiểu lầm cho mà coi. Nên cô phải kiếm cớ ra ngoài chứ không thôi là mệt à.

- Hay là chúng ta đi uống nước?

- Sao không nghỉ đi còn đòi đi đâu nữa.

- Không sao tôi khỏe thiệt mà.

Nói rồi cô vào phòng ngủ chui vào toilet đánh răng, rửa mặt, tắm cho thơm tho, sạch sẽ thay bộ đồ mới. Người cô toàn nghe mùi bia không à. Xong rồi cô đi xuống dưới lầu, anh ta không phản ứng mà theo cô xuống dưới. Xuống dưới cô thấy xe máy anh ta cũng ở dưới. Vậy là tối qua anh ta đi xe máy đến. Cô định dẫn xe cô đi nhưng anh ta nói:

- Người còn mệt đừng đi xe, để tôi chở.

Cô muốn đi mau vì cũng sắp đến giờ mở cửa nên không muốn tranh cãi nên đành để cho anh ta chở. Ngồi phía sau cô lại nghe mùi đàn ông mà cô từng cảm thấy ấm áp. Người đàn ông này không biết có điều gì mà lại làm cô phải nghĩ đến nhiều như vậy? Khi ở bên anh ta cô thấy mình hạnh phúc và ấm áp. Nhưng giờ trong lòng đã có một bức tường vô hình ngăn cách. Muốn được ở bên anh ta mà cô không đủ sức để phá bỏ bức tường ấy. Mà giờ cô cũng chẳng xác định được tình cảm của anh ta như thế nào? Còn bản thân cô lại sợ mình đau khổ nên cứ tự dày vò bản thân trong nỗi nhớ anh ta nhiều khi đến da diết. Giờ lại thêm chuyện của anh nữa. Cô nửa muốn nửa không quay lại với anh. Vì cô thật sự không xác định được tình cảm cô dành cho anh còn hay không? Hay là cô chỉ cảm thấy thương hại cho anh thôi?

Tới quán anh ta và cô vẫn chọn bàn chỗ góc khuất. Giống như đó là một thói quen thì phải. Anh ta nhìn cô không chớp nên cô thấy ngại.

- Sao nhìn tôi dữ vậy?

- ...

- Nè? Anh nhìn chỗ khác đi.

- Đi với cô mà nhìn chỗ khác là sao.

- Nhưng anh cũng đừng có nhìn chằm chằm như vậy.

- Cô có chuyện gì buồn sao mà lại uống nhiều vậy?

- Quân nói với anh rồi hả?

- Không. Quân không nói gì hết.

Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh ta nên đành đánh trống lảng qua chuyện khác.

- Anh dạo này khỏe chứ?

- Ừ. Khỏe.

- Anh với Trà My khi nào sẽ cưới?

Anh ta nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, có chút gì đó xa xăm. Cô không xác định được là gì, nói chung là rất khó hiểu.

- Em muốn anh với Trà My sẽ cưới sao?

- Không phải hai người đang quay lại với nhau sao. Nếu còn tình cảm thì cưới cũng là chuyện bình thường thôi. Mà nhìn hai người rất là đẹp đôi.

- Hiện tại anh không nghĩ về chuyện này.

- Ờ. Tôi chỉ hỏi vậy thôi.

- Hình như em ốm hơn thì phải. Công việc nhiều lắm sao?

- Không, tôi đang giữ eo đó.

Anh ta không nói nhìn cô cười nhưng nhìn vào đôi mắt đó cô biết anh ta đang lo lắng cho cô. Rồi cả hai không nói gì thêm nữa. Cứ để cho cảm xúc trôi theo âm nhạc. Rồi đột nhiên lời bài hát Let It Go vang lên, bài hát cô yêu thích đây mà. Cô thấy lòng nhẹ nhàng như giai điệu của bài hát vậy.

Tối hôm đó cô có gọi cho Quân.

- Alo! Em khỏe chưa?

- Dạ, khỏe re rồi.

- Ừ. Vậy thì tốt.

- Cám ơn anh nhé!

- Em đừng có cảm ơn anh nữa, cứ khách sáo vậy anh thấy mình xa lạ lắm đó.

- Dạ! Mà sao hôm qua anh gọi cho anh Bảo vậy?

- Anh nói điều này em đừng giận anh nha.

- Được. Anh cứ nói đi.

- Theo anh thấy thì em có tình cảm với Bảo phải không? Vậy tại sao em lại từ chối tình cảm của Bảo? Hôm qua lúc anh hỏi em còn yêu chồng cũ của em không? Khi em nói em không biết là anh cũng đoán được em có tình cảm với Bảo nên em mới trả lời như vậy. Nếu em có tình cảm với nó thì em nói ra đi đừng giấu. Anh biết thằng Bảo nó dạo gần đây hay đi với Trà My nhưng nó thật sự không muốn quay lại với cô ta đâu. Em đừng dày vò bản thân mình nữa. Hãy nói với nó suy nghĩ của em đi.

- Anh thấy vậy hả?

- Ừ. Chính vì anh lo cho em nên anh mới nói ra. Anh thấy em buồn như vậy anh không chịu được.

- Em sợ. Em sợ khi em chấp nhận tình cảm của ảnh rồi em sẽ lại bị tổn thương. Em đã bị một lần nên em sợ mình không chịu thêm một lần nữa.

- Em khờ quá. Anh biết thằng Bảo nó cũng đang rất khổ tâm vì chuyện này. Dạo gần đây nó ăn uống thất thường, có nhiều khi nó ngủ ở công ty. Trà My thì cứ bám nó riết, thấy nó sống bất cần quá. Anh rất lo cho nó.

- Vậy giờ em phải làm sao?

- Còn hỏi. Nói với nó tình cảm của em đi.

- Em sợ mình không đủ can đảm để nói.

- Để càng lâu thì anh sợ em và nó càng khổ thêm đó. Sao em với nó cứ phải dày vò nhau mới vui hay sao vậy?

- Cho em thêm ít thời gian nữa đi. Khi em thấy đủ dũng khí để thừa nhận tình cảm của mình.

- Thôi được. Nhưng em hãy quan tâm đến Bảo nhiều hơn. Hình như giờ nó sống không phải là nó nữa rồi. Anh chưa bao giờ thấy nó như vậy, ngay cả khi Trà My bỏ nó đi, nó chỉ ít nói hơn chứ không thấy nó bất cần với cuộc sống như vậy.

- Dạ!

- À. Sắp tới công ty anh tổ chức đi du lịch cho nhân viên ở Đà Lạt. Em đi với anh nha?

- Hả? Thôi em không đi đâu. Có quen ai đâu mà đi.

- Đi cho thoải mái đầu óc. Suốt ngày cứ chôn chân ở cái Sài Gòn này làm sao em thoải mái chứ.

- Nhưng mà em ngại lắm.

- Có anh mà ngại gì. Tối thứ 5 tuần sau đi, đi ba ngày đó, khuya chủ nhật về lại Sài Gòn. Giờ thời tiết trên Đà Lạt cũng hơi se lạnh em chuẩn bị áo khoác ấm nha. Người em ốm nhom coi chừng bị cảm lạnh đó.

- Chê em ốm hả?

- Anh lo cho em nên mới nhắc nhở. Cần gì thì gọi anh chở đi mua.

- Mà đi thiệt hả anh?

- Thiệt. Thấy anh giống đang giỡn sao?

- Nhưng em lo thiệt mà.

- Lo gì không biết. Vậy nha.

- Dạ! Bye anh.

- Ừ. Nhớ nghỉ ngơi thêm cho khỏe đó.

- Dạ. Em biết rồi.

Trời ơi. Có quen biết ai đâu mà đi. Lần trước đi ăn tiệc là thấy lạc lõng rồi. Giờ đi chơi tới ba ngày chắc cô sẽ cô đơn chết mất thôi. Mà đi chơi không biết anh ta có đi không nữa? Thật lòng cô rất mong anh ta đi. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cô thấy phấn chấn. Lại bị ảo tưởng nữa rồi quá, suốt ngày mơ mộng chuyện gì đâu không.

Rồi cái ngày đi chơi cũng đến, tối đó Quân qua đón cô tưởng là đi xe chung với nhân viên nhưng Quân chở cô qua nhà anh ta. Cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại qua đây vậy anh?

- Qua để xe bên đây rồi đi chung xe với Bảo luôn.

- Sao không đi chung với nhân viên luôn.

- Bảo nói sợ em đi xe kia sẽ mệt. Em giờ tuy quen đi xe rồi nhưng đi xa chắc chắn em sẽ bị say. Lên đó nằm một đống rồi sao đi chơi được nữa.

- Hể? Vậy có ổn không đó?

- Sao không ổn?

- Vậy anh đi chung luôn chứ?

- Ừ. Anh đi chung luôn.

- Còn ai nữa không?

- Không. Chỉ ba người thôi.

- Ờ.

Vào đến nhà anh ta thấy anh ta đang đợi ở phía trước.

- Tới rồi hả? (Bảo)

- Ừ. Mày chuẩn bị xong hết chưa? (Quân)

- Rồi. (Bảo)

- Vậy giờ mình đi trước luôn hay sao? (Quân)

- Ừ. Lên nhận phòng trước. (Bảo)

Nãy giờ cô chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện. Quân lấy balo cô cho vào cốp xe rồi nói:

- Em lên ghế trước ngồi đi.

- Em ngồi ghế sau.

Nói rồi cô đến cửa sau mở, anh ta nhìn cô nhưng không nói. Quân cũng không ép cô nên cùng vào ngồi ghế sau. Trên suốt chặng đường đi cô đều im lặng. Vì thường đi xa cô hay mệt nên rất ít nói, chỉ ngồi nghe hai người nói chuyện công việc thôi. Đúng là đi xa cô mệt thiệt, nhất là đi đường đèo nhiều. Tưởng quen rồi ai ngờ vẫn còn say xe. Nhìn qua kính chiếu hậu cô thấy anh ta nhìn cô có vẻ rất lo cho cô nhưng không hề nói một câu. Quân biết cô mệt nên đề nghị cô nằm cho đỡ. Lúc đầu cô ngại còn từ chối nhưng sau thì chịu không nổi nên đành nằm luôn. Đầu cô nằm trên đùi Quân.

Cô nhớ hồi trước lên Bảo Lộc chơi. Cô cũng nằm trên đùi một người bạn trong nhóm. Người đó có để ý cô nên suốt cả quãng đường đi một tay thì giữ thành xe, tay còn lại thì lâu lâu vén tóc cho cô, giữ đầu cô khỏi lắc lư. Đến nơi thì chân tay người đó tê luôn đi không muốn nổi. Cô rất ngại nhưng khi say xe là cô bất chấp. Giờ Quân lại phải chịu khổ vì cô nữa rồi. Nhưng giờ biết phải làm sao, cô mà say xe là người cô đuối luôn, chân tay không nhấc nổi nữa. Chắc sợ cô không chợp mắt được nên cả quãng đường hơn 300 cây số cả Quân và anh ta không hề nói chuyện. Có dừng mấy chặng để nghỉ là cô lao xuống xe ói xối xả như mưa. Quân thì lấy khăn lau mặt cho cô còn anh ta thì mua cháo cho cô ăn và trà gừng nóng cho cô uống ấm bụng.

Đến khách sạn đầu óc cô cũng quay cuồng, đi không vững. Sau khi anh ta làm thủ tục nhận phòng Quân đỡ cô ra thang máy về phòng. Thấy cái giường là cô mừng muốn phát khóc luôn. Khi say xe cô chỉ muốn ngủ cho đỡ, nhưng mà nằm xuống là cảm giác ruột, gan, phèo, phổi cứ lộn vòng vòng theo như khi qua mấy cái đèo, đầu óc cứ quay mòng mòng. Tay lái của anh ta cũng không quá tệ, lại đi rất chậm sợ chạy nhanh đạp thắng cô càng dễ say hơn. Đã vậy Quân còn ghẹo:

- Không ngờ em yếu vậy? Biết vậy anh đặt vé máy bay cho em đi rồi.

Cô chỉ cười không nói vì thật ra cô không nói nổi. Cô mơ mơ màng màng nghe Quân và anh ta nói gì đó rồi cô thiếp đi vì mệt. Lúc tỉnh dậy không thấy ai trong phòng, chắc là cô ngủ một mình một phòng. Tính tìm balo để lấy quần áo đi tắm cho thoải mái hơn. Lúc mở tủ quần áo đã thấy đồ treo lên hết. Nào là quần nhỏ, áo nhỏ cũng được xếp ngay ngắn. Tự nhiên cô đỏ mặt, không biết ai lại xếp đồ của cô. Lần này đi cô có mang theo cái khăn choàng mà hồi trước anh ta tặng cho cô. Giờ mới có dịp sử dụng, chiếc khăn này anh ta mua hồi đi công tác bên Hàn Quốc. Tắm xong người cũng thấy thoải mái hơn. Đang ngồi lau tóc thì nghe tiếng gõ cửa. Ra mở cửa thấy Quân đang đứng ngoài.

- Em đỡ chưa?

- Dạ. Đỡ hơn rồi.

- Anh không nghĩ em yếu vậy. Vậy mà còn đòi đi xe kia.

- Mà mọi người lên đến chưa anh?

- Đến rồi, đang chuẩn bị lát đi ăn luôn. Người mệt mà còn gội đầu nữa. Để anh lau tóc cho.

- Hì...hì... Thôi em tự lau được mà. Em mà không gội, đầu em khó chịu lắm.

- Vậy mai em có đi chơi nổi không đó?

- Hên xui. Nhưng đừng đi xe hơi là ổn.

- Vậy mai đi xe máy nha.

- Dạ.

- Mình xuống dưới nhé.

- Dạ. Để em chải đầu cái.

- Để anh chải cho.

- Không. Em tự chải.

Không biết do trời lạnh thiệt hay do người cô đang yếu mà giờ là buổi trưa mà cô thấy hơi rùng mình. Xuống dưới thấy mọi người đã tụ tập đông đủ ở sảnh khách sạn. Cô thấy anh ta đang nói chuyện với vài người, thấy cô xuống anh ta có nhìn rồi quay lại nói chuyện tiếp. Mọi người lại đổ dồn vào nhìn cô giống như cô là người ngoài hành tinh vừa mới đáp xuống Trái đất vậy. Thành ra cô thấy hơi sượng. Quân thấy cô có vẻ bối rối nên nói mọi người chuẩn bị ra xe đi ăn luôn.

Nhân viên công ty anh ta cũng tầm hơn 30 người thì phải. Con gái thì toàn thấy toàn trẻ, đẹp không à. Cô hình thức tuy không phải quá tệ nhưng tuổi thì quá già nên thấy mình thua xa. Mà tại sao tự nhiên mình lại so sánh khập khiễng vậy cà. Thiệt là bó tay luôn. Quân và anh ta cũng gần như hotboy trong công ty, cô có thể cảm nhận được rất nhiều người để ý đến Quân và anh ta. Anh ta thì nhìn lịch thiệp, ăn nói nhỏ nhẹ, quan tâm mọi người, nhưng lại có chút gì đó lạnh lùng, khó hiểu. Còn Quân thì ga lăng, lịch sự, nói chuyện hài hước. Cả hai đẹp trai khỏi phải bàn nữa nên nhiều người để ý là điều hiển nhiên. Chả biết cô có điểm gì thu hút mà được cả hai người đều quan tâm nên trong lòng có chút hãnh diện (hơi "tảnh tó").

Mọi người sau khi đã lên xe hết, cô lưỡng lự không biết mình có đi xe nổi không thì thấy anh ta đến đưa cho Quân cái gì đó. Rồi anh ta leo lên xe đi cùng mọi người. Cô nghe loáng thoáng mọi người nói cái gì có anh ta đi cùng nên không khí khác hẳn vì anh ta rất ít khi đi chung, rồi nghe tiếng reo hò ầm ầm trên xe, thấy anh ta cười rất vui vẻ. Tự nhiên cô thấy buồn buồn à. Chỉ tội Quân vì cô mà không được đi chung với mọi người. Quân quay lại cười rồi nói với cô:

- Mình đi xe máy nha.

Rồi Quân cầm tay cô đến chỗ chiếc xe máy gần đó, chắc là xe đã thuê trước đó rồi. Quân đội nón bảo hiểm cho cô rồi chở cô đi. Lâu rồi cô không đi Đà Lạt. Tuy Đà Lạt không còn thơ mộng như lần đầu cô đi cách đây hơn 10 năm, nhưng so với Sài Gòn mưa nắng thất thường thì quá đỗi tuyệt vời. Mùa này hoa dã quỳ đã không còn nở rộ nhưng vẫn còn lác đác những bụi hoa dã quỳ vàng vàng từ xa nhìn thấy sao thư thái quá (cô rất thích loài hoa này vì vẻ đẹp mộc mạc của nó, nhưng nhìn xa thì đẹp chứ gần nghe mùi hơi khó chịu). Nhiều khi cô nghĩ lên Đà Lạt sống cho rồi vì cô có ông bác cũng đang sống ở Đà Lạt. Nhưng cô chịu lạnh rất kém, sợ ở chưa được tuần lại biến về Sài Gòn mất.

Cô nhớ lần đầu tiên cô lên Đà Lạt là lúc cô vừa mới ở quê xuống Sài Gòn học. Trong lớp cô có quen một bạn nữ sống ở Bảo Lộc. Thông qua người bạn này nên cô quen và chơi thân với nguyên đám bạn ở Bảo Lộc luôn. Ngoài cô và bạn cô thì còn một vài người học ngành nghề khác. Những người còn lại toàn học đại học Cảnh sát. Nên mối tình đầu của cô cũng ở Bảo Lộc và bạn này cũng học Trường đại học Cảnh sát. Cả hai cũng đã về gặp mặt gia đình hai bên nhưng vì một số lý do đành phải chia tay. Quen nhau cũng gần 4 năm chứ ít ỏi gì. Bây giờ gặp lại thấy cả hai vẫn còn chút gì đó quan tâm nhau nhiều hơn bạn bình thường một xíu. Chắc có lẽ vì chia tay không phải là chủ đích của hai đứa nên cảm giác tình cảm dành cho nhau vẫn còn đong đầy thì phải. Nhóm cô chơi chung cũng hơn hai mươi người. Lần đó tụi cô đi bằng xe máy. Tuổi trẻ mà, đi chẳng biết mệt là gì, nhiều khi nghĩ lại thấy mình thật trâu bò (ha...ha...).

Đà Lạt lúc đó nhiều sương mù hơn bây giờ. Vừa lúc chạy vào đèo lên Đà Lạt là cô đã cảm nhận được cái lạnh tê người và sương mù bao phủ. Nghĩ lại cô thấy rất vui, đến bây giờ đám bạn cô vẫn còn liên lạc với nhau. Chưa bao giờ cô lại thấy vui và thoải mái như khi chơi với đám bạn này. Do đa phần đám bạn cô là ở Bảo Lộc nên Bảo Lộc là nơi cô đi thường xuyên nhất. Mặc dù say xe nhưng vì ham vui nên cô đi hoài. Giờ ai cũng có gia đình, bận rộn với con cái và cuộc sống riêng. Tuy ít gặp nhưng lâu lâu vẫn gọi điện hỏi thăm nhau hoặc có ai lên Bảo Lộc hay xuống Sài Gòn là mấy đứa ở Bảo Lộc và Sài Gòn lại tụ tập nhau nhậu, ôn lại kỷ niệm ngày xưa. Ôi tự nhiên nhớ tụi nó quá xá à.

- Em thấy thoải mái chứ?

- Dạ. Lên đây đúng là thoải mái rất nhiều. Cám ơn anh nhiều lắm.

- Em thoải mái là tốt rồi. Anh chỉ lo em đi không nổi thôi.

- Em thì lo là anh không được đi chung với mọi người, đi với em chán muốn chết.

- Nói bậy nè. Đâu phải ai muốn đi với em cũng được đâu.

- Hứ. Anh an ủi em đúng không?

- Anh nói thiệt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: