Phần 18

Tới quán nước trên đường Ba tháng hai, sau khi yên vị và gọi nước lúc này cô cởi áo khoác đưa cho anh ta nhưng anh ta nói cô cứ mặc đi. Cô không chịu nhất quyết đưa cho anh ta bằng được thì thôi. Anh ta đành phải nhận lại. Lâu lâu có cơn gió thổi qua là người cô lại run lên. Nhưng cảm giác thì rất hạnh phúc. Anh ta thì ngồi lâu lâu lấy tay xoa cho nóng rồi áp vào má cô cho ấm. Cô không phản ứng mà hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc đó. Thấy cô anh và ta giống như "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" quá. Đang ngồi thì điện thoại cô đổ chuông. Là Quân gọi:

- Em nghe!

- Đang đâu vậy cô bé?

- Đang uống nước.

- Đi chơi vui không?

- Không. Anh đến cứu em đi?

Anh ta tròn mắt nhìn cô sau câu nói nãy, cô thì dửng dưng như không quan tâm đến nhưng trong lòng lại thấy vui.

- Bảo ăn hiếp em hả?

- Dạ.

- Lát về anh xử cho.

- Dạ. Anh đang đâu vậy?

- Đang ngoài chợ đêm nè. Em thích gì anh mua?

- Không.

- Ừ. Thôi uống nước đi lát về gặp nha.

- Dạ.

Vừa cúp máy xong anh ta hỏi cô:

- Cứu gì vậy?

- Không có gì.

Cô cười mặt có chút gian gian. Anh ta cũng không hỏi thêm nhưng kéo tay cô cầm. Cô có rút tay ra nhưng lực không đủ mạnh. Thật ra thì cô cũng muốn đôi bàn tay ấy cầm. Cảm giác hạnh phúc lại lan tỏa. Cả hai không nói gì nhưng cũng đủ cảm nhận tình cảm dành cho nhau. Uống nước xong anh ta chở cô vòng vòng chơi rồi mới về khách sạn.

Về đến khách sạn vừa mới bước tới sảnh đã thấy Quân và một vài người đang ngồi nói chuyện ở ghế. Quân thấy cô liền nói:

- Em về rồi hả?

- Dạ.

Quân có nói cô ra ngồi ghế chung với mọi người cho vui, cô đến ngồi cạnh Quân. Lúc này mọi người mới hỏi thăm cô, cô cũng trả lời nhiệt tình vì cô biết đó là những câu hỏi xã giao thôi. Anh ta cũng đến ngồi ghế đối diện lâu lâu lại nhìn cô một cái với ánh mắt đầy yêu thương. Ngồi một lúc cô xin phép lên phòng trước. Vừa mở cửa phòng là Quân cũng vừa lên tới. Quân hỏi:

- Em mệt hả?

- Cũng hơi.

- Hôm nay đi đâu chơi?

- Em đi ăn uống và đi chụp hình với thằng em đang ở trên này.

- Chắc là vui lắm ha?

- Dạ. Lâu lắm mới gặp nó mà.

- Mai muốn đi chơi đâu không anh chở đi. Mai công ty sẽ thuê xe máy đi hết luôn đó.

- Đã vậy. Mai mọi người đi đâu em đi đó, miễn đi xe máy là được.

- Ừ. Thôi em nghỉ đi cho khỏe. Em ngủ ngon nhé.

- Anh cũng vậy.

Vào phòng cô tận hưởng cảm giác hạnh phúc vẫn còn lan man đâu đây. Hôm nay là một ngày vui trọn vẹn mà lâu rồi cô mới có được. Thay đồ, đánh răng xong leo lên giường đắp mền. Rồi lại nghĩ đến mọi việc hôm nay, lại cười một mình. Đang say sưa trong cái suy nghĩ hạnh phúc thì điện thoại đổ chuông. Ngó thấy anh ta đang gọi.

- Ờ. Chuyện gì vậy?

- Ngủ chưa?

- Chưa.

- Mở cửa đi.

Mở cửa thấy anh ta đứng đó cười cười. Cô lên tiếng:

- Đứng ngoài sao không gõ cửa luôn đi, bày đặt gọi nữa.

Anh ta nhìn cô cười rồi nói:

- Áo khoác hôm qua đâu?

- Chi?

- Đâu?

- Bị dơ rồi.

- Đưa đây.

Cô đành vào tủ lấy đưa cho anh ta, anh ta cầm rồi đi luôn. Đóng cửa phòng lại rồi suy nghĩ chẳng biết anh ta lấy áo làm gì? Đừng nói mua cho rồi tiếc muốn lấy lại à.

Một lúc sau thì nghe tiếng gõ cửa, cô đoán chắc là anh ta quay lại. Mở cửa ra thì đúng là anh ta thiệt. Cô hỏi:

- Sao quay lại nữa?

- Vào phòng được không? Ngoài này lạnh lắm.

- Lạnh thì về phòng đi.

- Sao em ác quá vậy?

Cô lườm anh ta một phát, lưỡng lự một hồi nhưng cũng cho anh ta vào phòng.

- Mang áo đi đâu vậy?

- Mang nhờ khách sạn giặt dùm, mai còn có áo mà mặc.

- Cám ơn.

- Ngủ một mình buồn không?

- Chỉ buồn ngủ thôi à. Quân ngủ chung với anh hả?

- Ừ.

- Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm.

- Cám ơn chuyện gì?

- Cám ơn vì tất cả.

- Miễn em vui là được rồi.

- Tôi xin lỗi chuyện lần trước.

- Anh quên rồi.

- Ừ. Nếu anh quên thì tốt. Anh với Trà My sao rồi?

- Em muốn biết chuyện gì?

- Thì hỏi vậy thôi.

- Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi. Anh không có ý định quay lại với cô ấy. Tình yêu anh dành cho cô ấy từ lâu đã không còn nữa. Với anh bây giờ có một người quan trọng hơn anh cần phải quan tâm và chăm sóc. Nhưng hình như cô ấy không thích anh thì phải?

- Xí. Không có gì mà sao hai người thân mật vậy?

- Nè? Em sao vậy?

- Sao là sao?

- Vậy mình bắt đầu lại được không?

- Mình có bắt đầu hồi nào đâu mà lại với không. Mà bắt đầu gì?

- Em không biết thiệt hay giả vờ không biết đó?

- Không biết thiệt mà.

Anh ta cầm tay cô, nhìn cô âu yếm rồi nói:

- Làm bạn gái anh nhé?

- Anh nói nhảm gì vậy?

- Sao em trốn tránh hoài vậy? Em không muốn làm bạn gái anh sao?

- Để suy nghĩ nữa.

- Mấy tháng rồi mà còn suy nghĩ nữa hả?

- Chưa đủ.

- Vậy bao lâu mới đủ?

- Mấy năm nữa.

- Cái gì? Suy nghĩ gì mà lâu vậy?

- Thích vậy đó.

- Tối nay anh ngủ ở đây nhé?

- Không.

- Sao không? Đây đâu phải lần đầu tiên mình ngủ chung phòng.

- Nhưng không thích.

- Ngủ một mình buồn lắm đó. Anh sợ em không quen mọi người nên không dám để em ngủ chung với ai.

- Hình như mọi người không thích em thì phải?

- Không có đâu. Lên giường đắp mền cho ấm nè.

- Anh về phòng đi.

- Cho anh ngủ cùng nha? Anh hứa không làm gì đâu.

Anh ta đẩy cô về phía giường. Thật lòng thì cô muốn anh ta ngủ cùng, vì khi ở bên anh ta lại làm lòng cô thấy ấm áp vô cùng. Nên cô không quá cương quyết trong việc kêu anh ta về phòng. Lên giường nằm anh ta vòng tay ôm eo cô. Cô không phản ứng vì cô rất nhớ mùi thơm của người đàn ông này nên chỉ nằm im.

- Anh xin lỗi đã làm em phải lo lắng.

- Anh có lỗi gì đâu mà phải xin.

- Xa em anh mới biết em quan trọng với anh như thế nào. Không có em chờ anh về mỗi bữa ăn đôi khi anh không muốn về nhà. Anh không biết diễn tả làm sao nhưng cảm giác khi có em làm anh thấy hạnh phúc, thấy bình yên. Nhiều khi nhớ em quá mà không dám gọi, chỉ dám đến cửa hàng rồi nhìn phòng em thôi.

- Thiệt hả? Sao em không biết.

- Tại chắc do em nhẫn tâm quá không thèm để ý đến đó. Có khi anh đứng suốt mấy tiếng, đến khi em tắt đèn anh mới về. Bữa thấy em với Quân ở quán anh đã rất vui. Nhưng sao bữa em uống nhiều vậy?

- Thích thì uống thôi.

- Anh rất lo cho em. Em nhìn em kìa, người ốm nhom. Phải chăm sóc bản thân chứ.

- Thì có ai vừa nói có người cần phải quan tâm, chăm sóc đó.

- Em đồng ý hả?

- Anh cũng cần phải chăm sóc nè. Người cũng ốm hơn rồi, hốc hác nữa. Bớt uống rượu lại nha, ăn uống đủ bữa, đừng có làm việc quá sức. Em cũng rất lo cho anh, nhìn anh hốc hác vậy em thấy xót lắm.

- Ừ, anh biết rồi. Giờ có em rồi anh đâu cần phải uống rượu nữa. Nhớ em quá anh phải đi uống cho quên chứ.

- Vậy có quên không?

- Không hiểu sao càng uống thì lại càng nhớ.

- Nịnh thấy ớn. Mà uống cũng đâu cần phải đi với Trà My hoài.

- Em ghen hả?

- Không.

- Không ghen mà vậy.

- Hứ.

- Phải chi lúc đó anh đừng bỏ đi, chỉ cần cố gắng chút có lẽ chúng mình không phải xa nhau lâu như vậy. Quãng thời gian xa em là quãng thời gian khó khăn nhất với anh. Chẳng biết làm gì để quên em nên anh chỉ biết uống rượu rồi lao đầu vào công việc.

- Em xin lỗi. Do em thôi, anh đừng tự trách mình. Em sợ mình bị tổn thương nên em không dám tiếp nhận tình cảm của anh.

- Tại sao em lại sợ bị tổn thương?

- Em sợ tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời, rồi anh sẽ bỏ rơi em. Em sợ mình sẽ không chịu nổi thêm vết thương nữa. Em rất sợ.

- Anh xin lỗi đã làm cho em phải lo lắng như vậy. Tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Hãy tin anh được không? Em là người con gái đầu tiên anh muốn được bảo vệ, được chăm sóc, được yêu nhiều như vậy.

- Xạo.

- Anh nói thật. Không hiểu sao em là người đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Và em cũng là người đầu tiên anh phải để ý ngay từ lần gặp đầu.

- Em nhớ lúc đó anh xỉ vả em mà.

- Anh giận Nguyên Long nên thấy em là anh trút giận lên em hết. Anh đã rất hối hận vì lời nói của mình. Cả đêm anh đã suy nghĩ về người con gái mà lần đầu Nguyên Long đứng ra bảo vệ. Lúc đó, anh nghĩ em phải là người rất đặc biệt nên Nguyên Long mới dám cãi lại anh. Trước giờ nó chưa bao giờ dám cãi lại anh lần nào.

- Vậy là việc em qua nhà nấu cơm cho anh là anh cố tình ép em đúng không?

- Nếu không làm vậy thì anh đâu có cơ hội để được gần em, để hiểu em chứ.

- Em biết ngay mà. Lúc đó em tức muốn chết luôn. Nếu không vì mẹ anh là em không qua đâu.

- Vậy bây giờ vì anh chưa?

- Rồi.

- Cám ơn em. Đừng xa anh nữa nhé?

- Dạ.

- Về Sài Gòn về nhà ở lại nha?

- Dạ.

Rồi anh ta đặt vào môi cô nụ hôn nồng cháy, nụ hôn dồn nén bao nhiêu nỗi nhớ và tình yêu trong đó. Hai cơ thể áp sát vào nhau. Cả hai hôn rất lâu, rất sâu. Tim cô đang nhảy múa trong lồng ngực, cô cũng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch từ lồng ngực anh ta. Cả hai thở sâu, dồn dập. Cô biết nếu tiếp tục có thể cô sẽ mất kiểm soát nên cô đẩy anh ta ra. Anh ta nhìn cô cười. Cô bối rối quay mặt đi nói:

- Mình ngủ đi.

- Em mắc cỡ hả?

- Không có. Già rồi còn mắc cỡ gì nữa. Ngủ đi.

- Vậy mà nói không mắc cỡ hả. Mặt đỏ rồi kìa. Em biết khi em mắc cỡ nhìn em rất đáng yêu không?

- Ngủ đi nói nhiều quá à. Nói nữa là về phòng ngủ đi nha.

- Nè?

- Gì nữa?

- Em mặc áo ngực ngủ hả? Vậy không tốt đâu đó, cởi ra đi.

Trời ơi, chắc tui "chớt" quá. Có cần phải nói trắng trợn vậy không? Tui già thật nhưng dây "thần kinh mắc cỡ" vẫn còn mà.

- Anh có cần phải nói thẳng vậy không?

- Vậy em muốn tự cởi hay để anh cởi dùm?

- Để em tự cởi. Quay mặt chỗ khác đi.

- Trước sau gì anh cũng thấy mà, có sao đâu.

- Đồ biến thái. Quay qua kia.

Anh ta quay đi cô mới dám cởi. Thiệt chứ chưa bao giờ lại xấu hổ như bây giờ. Không biết nên cắm mặt vào đâu cho hết xấu hổ nữa. Cởi áo ngực ra cô cất dưới gối.

- Xong chưa?

- Rồi.

- Mà nè?

- Cái gì nữa?

- Em mặc size bao nhiêu vậy?

- Anh biến thái vừa thôi chứ.

- Người ta hỏi đàng hoàng mà.

- Ngủ đi. Nói nhảm không à.

- Hỏi vậy thôi chứ anh biết rồi.

- Vậy anh là người xếp đồ cho em hả.

- Ừ.

- Đồ người ta mà dám tự tiện xếp.

- Lúc đó thấy em mệt nên anh xếp dùm em luôn, để dậy khỏi phải xếp nữa. Mà anh đang lo lúc về sợ em say xe nữa nè. Hay anh đặt vé máy bay cho em về nha.

- Thôi không sao. Về đổ đèo nên chắc sẽ đỡ hơn lúc lên.

- Vậy về sẽ nghỉ nhiều hơn cho em đỡ mệt. Lúc đi nhìn em say xe anh rất lo mà không dám chăm sóc cho em. Thấy Quân chăm sóc cho em anh thấy ghen.

- Hết người ghen rồi hả?

- Ừ. Mà ước gì ngày nào cũng như hôm nay nhỉ.

- Ngủ đi rồi ráng mơ là sẽ được thôi.

- Anh muốn nó là thực tế chứ không phải là mơ, chỉ cần có em cùng anh thực hiện là được rồi.

- Em mệt rồi. Ngủ nha.

- Ừ. Chúc em ngủ ngon.

- À? Quân có biết anh qua đây không?

- Anh nghĩ là biết.

- Ngại quá à.

- Sao ngại. Quân chắc biết anh với em có tình cảm mà.

- Nhưng vẫn ngại.

- Thôi không sao đâu. Ngủ đi.

- Dạ.

Sáng tỉnh dậy vừa mở mắt ra thấy anh ta đang nhìn cô.

- Sao nhìn em dữ vậy?

- Nhìn em ngủ.

- Ngủ thôi có gì mà phải nhìn chứ. Thôi anh về phòng đánh răng, rửa mặt đi.

- Cho anh nằm chút nữa đi. Nhớ hơi ấm của em quá. Hay mình ở lại khách sạn khỏi đi chơi cũng được.

- Nói bậy không. Dù sao anh cũng là người đứng đầu công ty, không đi sao mà được.

- Vậy lát anh chở em đi nha.

- Dạ.

- Anh về phòng đây.

Nói rồi anh ta hôn môi cô rồi về phòng. Cô cũng tranh thủ đi đánh răng, rửa mặt rồi thay đồ.

Xuống dưới sảnh đã có vài người đang đợi sẵn. Có cả Quân và anh ta. Thấy cô xuống anh ta đến nhìn cô cười rồi đưa cho cô áo khoác. Mọi người lại có dịp bàn tán. Cô thấy ngại nhưng anh ta thì cứ cười hoài. Quân gọi cô lại ngồi đợi mọi người đông đủ rồi đi.

Sau khi đã có mặt đông đủ là đến phần phân chia người chở. Được cái công ty anh ta nhân viên nam nhiều hơn là nữ nên cũng không đến nỗi. Cô biết anh ta chắc chắn muốn đi cùng cô vì đã nói trước rồi nhưng mọi chuyện đâu như ý muốn. Quân thì khỏi nói, rất nhiều người muốn đi với Quân nhưng Quân thì chưa quyết định vì hình như còn chờ ý cô nữa. Còn anh ta thì cô biết cũng có nhiều người muốn được đi chung nhưng thư ký của anh ta lên tiếng nhờ anh ta chở đi trước. Cô thấy anh ta có vẻ lưỡng lự vì không biết nên từ chối sao. Nên cô đành lên tiếng:

- Quân chở em nghe.

Khi cô vừa nói dứt câu thấy mặt anh ta buồn buồn nhưng cũng ráng phải cười vì sợ người khác nghi ngờ. Mà cô thì cũng bị vài ánh mắt lườm cho mấy phát lạnh cả xương sống. Quân thì vui vẻ đồng ý chở cô, còn anh ta đành phải chở cô thư ký xinh đẹp thôi. Cả đoàn bắt đầu đi ăn sáng.

Cái cảm giác mà ở rất gần người mình thích mà không được gần thiệt nó ức chế kinh khủng luôn à. Ăn sáng cũng không được ngồi gần, cảm giác nhớ hơi ấm của nhau ghê gớm. Nhiều khi chỉ biết nhìn nhau bất lực thôi.

Hôm nay cả đoàn đi Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt, Hồ Tuyền Lâm và Đường hầm đất sét. Quân nói cô có thể ôm Quân cho đỡ lạnh. Cô chỉ dám để tay hờ dưới hông thôi chứ không dám ôm eo, một phần sợ người khác bàn tán phần khác cũng sợ anh ta ghen. Mà thư ký của anh ta ôm anh ta mà, cô cũng ghen muốn chết mà vẫn phải cười chứ có dám phản ứng gì. Nhiều lúc hai đứa gần nhau chưa kịp nói gì thì có người tới lại thôi. Quân lâu lâu lại nắm tay cô hồn nhiên thấy thương ghê à. Ngay cả lúc chụp hình cô với anh ta cũng chẳng được tấm nào chụp chung ngoại trừ tấm chụp tập thể. Mà cô thấp quá phải đứng phía trước còn anh ta với Quân cao nhất công ty đứng sau cùng. Đi mà cô và anh ta chỉ dám dòm lén nhau thôi.

Lúc về khách sạn trời cũng đã chiều rồi, mọi người tắm rửa xong đi ăn rồi ai muốn mua đồ hay đi đâu thì đi. Tối 22 giờ xe xuất phát về lại Sài Gòn. Ăn xong cô muốn về khách sạn dọn dẹp đồ đạc. Cô cũng quên hỏi anh ta mấy giờ về nữa. Thôi để dọn đồ xong gọi cũng được. Đang dọn đồ thì nghe tiếng rõ cửa. Mở cửa thấy anh ta đang đứng ngoài. Vào phòng anh ta ôm cô liền:

- Sao vậy?

- Nhớ em quá.

- Cả ngày thấy mặt mà còn nhớ nữa hả?

- Thấy mà không được gần em anh thấy khó chịu quá.

- Lát mấy giờ mình về vậy anh?

- Nếu em muốn về giờ cũng được.

- Em thì lúc nào cũng được. Quân đâu rồi anh?

- Đang xếp đồ bên phòng. Anh xếp đồ chưa?

- Rồi. Qua phụ em xếp đồ nè.

- Đồ em có chút mà phụ gì.

- Để anh làm cho. Em nghỉ xíu đi lát về cho khỏe.

- Không sao mà.

- Cứng đầu. Nghỉ đi.

Nói rồi anh ta bế cô lên giường nằm, hôn cô rồi quay ra tủ lấy đồ rồi xếp vào balo cho cô.

- Em có muốn mua quà về không?

- Em cũng chẳng biết mua gì nữa. Hay em mua mấy cái khăn choàng cho mấy bé nhân viên?

- Ừ. Xếp đồ xong anh chở em đi.

- Dạ.

Sau khi đã dọn dẹp xong, anh ta xách balo của cô xuống để dưới xe hơi. Quân đã ngồi chờ ở dưới sảnh khách sạn nên cô đến hỏi:

- Anh có mua quà không Quân?

- Em đi mua hả?

- Dạ. Em với anh Bảo đi luôn. Anh đi luôn nha?

- Được.

Ra ngoài xe hơi cả ba cùng đến chợ. Cô chọn được mấy cái khăn choàng cho mấy bé nhân viên. Quân mua ít bánh kẹo về làm quà. Còn anh ta không mua gì hết. Quân hỏi cô muốn mua gì Quân sẽ mua tặng. Cô chỉ nói đùa muốn chậu mua sen đất thôi. Vậy mà Quân mua cho cô thật. Cô nhớ lần đầu tiên đi Đà Lạt mối tình đầu của cô cũng mua cho cô chậu sen đất nhỏ. Về nâng niu quá nên cây chết sớm, lúc đó cô khóc bù lu bù loa mặc dù đã được an ủi, động viên.

Về lại khách sạn mọi người đã tụ tập đông đủ. Thư ký anh ta đang thanh toán tiền khách sạn. Rồi mọi người bắt đầu lên xe trở lại Sài Gòn. Cô có cảm nhận thư ký anh ta muốn được đi chung xe nhưng Quân và anh ta hiểu ý liền tìm cách lảng tránh nhưng không được. Mà công nhận thư ký anh ta có vẻ thích anh ta thiệt. Thư ký cũng có quyền lực trong công ty lắm. Vậy nên chắc có ai thích anh ta cũng không dám thể hiện. Tự nhiên cô có cảm giác lo lắng, cảm giác sợ mất.

Cuối cùng thì cũng phải cho côấy đi cùng vì rất khó để từ chối. Cô và Quân ngồi ghế sau còn anh ta với thư kýngồi phía trước. Về cô cũng say xe nhưng đỡ hơn lúc đi rất nhiều. Lần này có côấy đi cùng nên cô không dám nằm, chỉ dám dựa vào vai Quân. Quân thì vòng tayqua ôm vai cô luôn. Anh ta thì lâu lâu thấy nhìn gương chiếu hậu xem cô thếnào. Cô thấy thư ký của anh ta nói chuyện câu nào cũng có ý với anh ta hết.Quân lâu lâu nói vài câu, cô thì không nói câu nào vì cô rất mệt.    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: