Phần 20

- Ủa? Anh chưa đi nghỉ hả?

- Ừ. Anh đọc sách chút. Sao em không ngủ đi?

- Em cũng lên đọc sách.

Nói rồi cô đến bên kệ lựa một cuốn sách, ngồi ghế cạnh anh ta đọc. Anh ta nói cô ngồi gần anh ta nhưng cô không chịu. Vậy nên anh ta đứng dậy kéo cô vào lòng anh ta ngồi. Cô cũng có phản kháng nhưng không quá quyết liệt vì thật lòng bản thân cũng thích. Đây không phải là lần đầu tiên cô đọc sách chung với anh ta. Nhưng lại là lần đầu tiên ngồi trong lòng anh ta đọc sách. Cảm giác nó lạ lạ, thành ra đọc đâu có tập trung. Cố gắng lắm cũng đọc được mấy chục trang, đọc một hồi cô ngủ luôn. Sáng tỉnh dậy cô thấy mình và anh ta cùng ngủ chung trên ghế. Cô nhớ mình có dựa vào lòng ngực anh ta ngủ, nghĩ lại vẫn còn thấy thổn thức, tim cứ rung lên. Cô nhẹ nhàng định dậy thì thấy tay anh ta ôm chặt cô lại. Cô lên tiếng:

- Anh tỉnh rồi hả?

- Ừ.

- Vậy sao không dậy, làm em tưởng anh còn ngủ.

- Anh dậy sớm nhưng thấy em còn ngủ nên nằm luôn.

- Sao hôm qua không kêu em dậy?

- Hôm qua có người ngủ ngon quá, chắc do hơi ấm của anh làm cho ngủ ngon hay sao nên anh không muốn gọi.

- Hứ. Anh chạy bộ đi, em xuống chuẩn bị bữa sáng.

- Hôm nay anh không muốn chạy bộ, muốn ôm em thôi.

- Không lẽ nằm ôm là no à. Thôi dậy đi ông tướng, em chuẩn bị bữa sáng còn đi làm nữa.

- Nằm chút nữa đi.

- Mau lên.

Nhay một hồi cuối cùng anh ta cũng phải dậy. Cô biết anh ta muốn kết hôn với cô sớm, còn cô thì cứ lưỡng lự. Cô sợ do anh ta suy nghĩ nhất thời nên mới muốn kết hôn với cô. Cô muốn hiểu thêm về anh ta. Ngày trước cô quen ai cũng lâu, mối tình đầu gần bốn năm, còn anh hơn sáu năm quen nhau mới cưới. Cô cũng lớn tuổi rồi, anh ta cũng vậy nên cô cũng muốn ổn định. Mặc dù ở bên anh ta cô thấy hạnh phúc thật nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ lo lắng sao ấy. Chắc do anh ta quá đẹp trai, đối xử với phụ nữ rất chu đáo, đã vậy lại còn là đại gia. Xung quanh anh ta biết bao nhiêu người theo và để ý. Nếu yêu một người như cô nghĩ đi nghĩ lại chẳng có chút gì là hợp lý cả. Phụ nữ vừa đẹp, vừa thông minh, vừa chung thủy đâu có thiếu tại sao anh ta lại chọn cô? Thiệt càng nghĩ càng điên mà.

Xuống dưới nhà cô và anh ta cùng chuẩn bị bữa sáng. Cũng lâu rồi cô và anh ta mới nấu bữa sáng cùng nhau. Cô thấy rất hạnh phúc. Đang ăn cô nói:

- Anh?

- Sao em?

- Tối nay mình ra ngoài ăn với đi xem phim đi.

- Được. Lâu rồi anh cũng không đi xem phim.

- Em cũng vậy.

Chiều anh ta đi làm về, cô ở nhà đã chuẩn bị xong chỉ đợi anh ta về tắm táp xong là đi. Hôm nay là lần đầu tiên cô và anh ta chính thức ra ngoài hẹn hò nên cô mặc đồ hơi khác một chút. Cô mặc một cái đầm thun suông rộng và mang đôi giầy thể thao. Bình thường cô ít khi mặc như vậy nhưng hôm nay đặc biệt nên mặc vậy cho nó khác chút. Anh ta vừa bước vào cửa thấy cô đang ngồi chờ ở phòng khách vì thấy cô ăn mặc khác quá nên anh ta không khỏi ngạc nhiên.

- Có phải người yêu anh không vậy?

- Nó đó.

- Nhìn em teen quá.

- Không thích hả?

- Không. Anh rất thích. Tại anh chưa bao giờ thấy em mặc như vậy thôi. Anh rất thích phong cách mặc đồ của em, rất năng động.

- Cám ơn. Thôi tắm rồi đi.

- Chờ anh xíu nha.

- Dạ.

Lát sau anh ta xuống thấy anh ta mặc chiếc quần short, áo pull, mang đôi giày thể thao và mái tóc vuốt keo. Thấy sao hôm nay hai đứa hợp nhau về cách mặc đồ quá.

- Nhìn người yêu tui cũng năng động lắm nè.

- Mặc vậy mới hợp với em chứ. Nhìn em như con nít đó, anh mà mặc lịch sự quá tưởng hai chú cháu sao.

- Xạo thấy ớn.

- Chắc em nói đúng đó. Sống đơn giản và hay cười nên nhìn em rất trẻ.

- Cám ơn.

- Em muốn đi xe máy hay đi xe hơi?

- Đi motor ha.

- Tuân lệnh.

- Mà anh có thích motor không?

- Thích chứ.

- Vậy sao thấy anh đi Vespa không vậy?

- Tại có người chân không dài lắm sợ leo lên motor cực thôi.

- Hồi trước Nguyên Long ẵm...

Đang nói cô chợt khựng lại vì thấy nói ra có vẻ không hay lắm. Lần trước Nguyên Long hôn má cô thôi mà anh ta đã khó chịu rồi. Giờ mà nói chuyện này cô sợ anh ta sẽ ghen.

- Nguyên Long sao?

- Nói không có giận em nha.

- Anh hứa.

- Thì hồi trước đi xe motor nè, Nguyên Long ẵm em lên xe hoài.

- Thiệt hả? Thằng nhóc này cũng ghê nhỉ.

- Sao vậy?

- Anh không nghĩ thằng nhóc này cũng biết tán tỉnh phụ nữ như vậy.

- Tán tỉnh là sao? Tại do em không leo lên được nên Nguyên Long giúp em thôi. Chứ đâu có tán tỉnh gì đâu. Anh giận hả?

- Không. Giờ em là người yêu của anh rồi, từ giờ anh sẽ không cho bất cứ người đàn ông nào khác đụng đến em đâu.

- Ai thèm đâu mà.

- Em vừa dễ thương, nói chuyện rất có duyên lại còn tốt bụng nữa. Đảm bảo sẽ có nhiều người để ý lắm.

- Lo chuyện tào lao không à. Đi được chưa?

- Ừ. Em muốn ăn gì?

- Em thèm mì ramen.

- Được. Anh cũng thích ăn. Lâu rồi anh cũng chưa ăn.

- Aeon Mall nha.

- Tuân lệnh.

Tính ra từ lúc ăn với Nguyên Long tới giờ cô chưa đi ăn lại lần nào. Lần đó Nguyên Long tỏ tình làm cô thấy sợ ăn mì ramen. Giờ lâu quá không ăn nên chắc thèm lại thì phải. Nói rồi anh ta nắm tay cô cùng ra gara lấy xe. Từ khi Nguyên Long đi học motor để đó không ai chạy. Mà chiếc xe này cô cũng chưa thấy ai chạy bao giờ. Cô tuy là phụ nữ nhưng sở thích của cô rất giống con trai. Cô thích nghiên cứu về xe motor, xe hơi và còn thích xem bóng đá nữa. Nhưng có một sở thích hơi giống con nít xíu, đó là cô rất thích xem phim hoạt hình, đặc biệt là phim hoạt hình của Nhật Bản. Cô xem không sót phim nào, có phim cô coi đến hơn chục lần vẫn không chán. Cô thích tất cả những gì thuộc về đất nước Nhật Bản. Cô đã từng mua sách dạy con của người Nhật để dành sau này dạy con. Vậy mà chưa kịp có con với anh thì đã ly hôn mất rồi.

- Muốn anh ẵm lên không?

- Muốn.

Nói rồi anh ta ẵm cô lên xe, đã vậy còn bonus thêm một nụ hôn nồng cháy.

- Có hôn nữa hả.

- Có chứ. Đi ha.

- Dạ.

Nói rồi anh ta đội nón bảo hiểm cho cô và bắt đầu phóng xe đi. Cô ngồi sau ôm anh ta cứng ngắc. Giờ cô thấy thoải mái hơn khi ôm anh ta, vì dù sao cũng là người yêu mà. Mà phải thừa nhận nhìn Nguyên Long và anh ta chạy motor rất hợp. Đến Aeon Mall sau khi gửi xe anh ta nắm tay cô đi. Thấy mọi người ai cũng dòm cô hơi ngại.

- Anh. Buông tay em ra đi.

- Sao lại buông?

- Mọi người nhìn ngại quá à.

- Người yêu anh thì anh nắm tay chứ, có gì mà ngại. Em cứ bình thường đi.

Lên đến quán mì ramen quen thuộc. Nghe mùi thơm làm cô thấy thèm quá xá. Cô vẫn gọi món mì quen thuộc, anh ta cũng gọi giống như cô. Anh ta nói muốn xem người yêu của mình ăn khẩu vị như thế nào?

- Ăn được không anh?

- Ngon lắm. Phải công nhận em là người có khẩu vị rất tốt. Thấy đồ ăn em nấu anh thấy rất ngon và hợp khẩu vị.

- Nịnh hả?

- Không. Anh nói thật.

- Em thích ăn mì ramen ở đây nhất. Có một tiệm cùng chuỗi với nhà hàng này luôn bên Lý Tự Trọng mà em thấy ăn không bằng ở đây.

- Anh thì chưa ăn đây bao giờ.

- Sau này lỡ ghiền ráng chịu nha.

- Lúc đó anh sẽ bắt đền em.

- Hứ. Lúc đó em trốn luôn.

- Anh sẽ không để em trốn thoát đâu. Bắt em ở bên anh hoài luôn.

- Làm sao mà bắt em ở bên hoài được. Không lẽ đi làm cũng dẫn em theo hả?

- Nếu cần thiết thì anh sẽ làm vậy.

- Xí. Mà sao lần trước đi ăn tiệc lại giới thiệu em là em họ vậy?

- Lúc đó anh giới thiệu đại vậy thôi, chứ cũng không biết giới thiệu là gì cho phù hợp.

- Sau này lỡ công ty anh biết thì sao?

- Thì kệ chứ sao. Anh không quan tâm người khác nói gì. Mà sau này mình cưới nhau thì mọi người cũng biết mà.

- Tự nhiên giới thiệu là em họ. Em họ gì mà nhìn người ta thấy ớn.

- Không hiểu sao anh không thể ngừng nhìn em được.

- Cũng gan lắm, dám yêu em họ luôn ha.

- Ai kêu em họ dễ thương quá chi.

- Nói chuyện ngọt thấy ớn.

- Thì có sao nói vậy.

- Nói chuyện ngọt quá em không thích đâu đó. Cứ có sao nói vậy em thích hơn.

- Với phụ nữ anh không phải là người khéo ăn nói đâu. Nên những gì anh nói đều là sự thật.

- Tạm thời tin anh đó. Thôi ăn đi rồi lên chọn phim hén.

- Ừ.

Ăn xong anh ta lại nắm tay cô đi. Cô thấy con gái ai cũng dòm anh ta chỉ trỏ rồi cười khúc khích.

Anh ta không để ý mà chỉ nhìn cô âu yếm, có khi còn vòng tay ôm eo cô nữa làm cô rất ngại.

- Sao mà đi với anh và Nguyên Long con gái cứ dòm hoài không?

- Cái gì? Nguyên Long nữa là sao?

Cô lại quên mất. Đi với anh ta mà cứ nhắc đến Nguyên Long hoài. Cô điên thật rồi.

- Không có gì.

- Giấu anh gì hả?

- Không mà.

- Vậy nói đi. Em với Nguyên Long sao?

- Thì hồi trước em với Nguyên Long cũng đi xem phim. Thấy con gái ai cũng dòm hoài Nguyên Long. Giờ đi với anh cũng vậy. Em sợ có ngày ăn axit quá.

- Em với Nguyên Long thân quá vậy.

- Em thấy bình thường mà. Em xem cậu ấy như em trai mình vậy. Mà nhờ gặp Nguyên Long em mới gặp anh còn gì.

- Anh biết. Anh thấy mình cũng nên cảm ơn Nguyên Long vì điều này.

Lên đến rạp chiếu phim cô và anh ta chọn phim. Anh ta hỏi:

- Em thích phim gì?

- Phim hành động hay kinh dị cũng được. Em không thích xem phìm tình cảm đâu nha.

Chọn phim xong anh ta đi mua bắp và nước rồi cả hai kiếm chỗ ngồi chờ. Trong lúc chờ anh ta có hỏi:

- Có điều này anh thắc mắc.

- Chuyện gì anh?

- Sao em quen Nguyên Long?

- Nguyên Long không kể với anh hả?

- Không. Nguyên Long chỉ nói với anh lần về nước em là người con gái mà anh đang tìm, nói anh hãy theo đuổi em và chăm sóc cho em thôi.

- Vậy hả. Vậy anh muốn biết đúng không?

- Ừ. Anh muốn hỏi em lâu rồi nhưng chưa có dịp thích hợp.

- Thì hồi trước, lúc em mới ly hôn bạn em có rủ em đi bar chơi cho thoải mái. Lúc đó Nguyên Long cũng đi quán bar đó. Thật ra em không để ý lắm đâu, nhưng nghe Nguyên Long nói là rất ấn tượng với em vì em ăn mặc quá đơn giản trong khi ai ở đó cũng ăn mặc sành điệu. Nên Nguyên Long có theo dõi em nên mới biết nhà. Bữa sau em đi uống nước với bạn cũng thấy Nguyên Long, rồi đi xem phim Nguyên Long cũng ngồi gần em luôn. Em nghĩ là do sự trùng hợp thôi. Lúc đó Nguyên Long có để tờ giấy chỗ để nước, cho em địa chỉ facebook và xin làm quen. Em chỉ nghĩ kết bạn trên facebook thôi chứ không muốn gặp bên ngoài. Nhưng lần sau em với bạn em cũng đi bar đó nữa, lần đó em uống hơi nhiều và bị say. Em chỉ nhớ là có người đỡ em thôi, lúc tỉnh dậy thì em đang ngủ ở nhà anh. Nguyên Long nói lúc đó thấy em say mà bạn em cũng vậy nên mới đưa em về. Lần em gặp anh là Nguyên Long mời em về nhà chơi. Em cũng vừa mới tới một lúc thì anh về. Lúc Nguyên Long lên nói chuyện với anh nên em ở ngoài vườn, nhưng do anh và Nguyên Long nói lớn tiếng quá nên em nghe hết. Lúc đó em rất sốc, em không nghĩ anh lại nói như vậy.

- Anh xin lỗi. Tại hồi đó giờ Nguyên Long chưa từng dẫn ai về nhà hết. Nên lúc đó thấy em anh đã rất giận. Anh chưa bao giờ lớn tiếng với Nguyên Long. Anh không phải là người nóng tính, không hiểu sao lúc đó anh lại nóng như vậy. Chắc lúc đó em buồn lắm phải không?

- Buồn chứ. Nhưng trong hoàn cảnh vậy em cũng biết anh sẽ không thể nào kiềm chế cảm xúc được.

- Cám ơn em đã hiểu cho anh. Mà thằng nhóc này cũng ghê nhỉ. Dám đưa em về nhà ngủ. Nó không làm gì em đó chứ?

- Không. Nguyên Long rất dễ thương và tử tế. Anh đừng có nghĩ Nguyên Long xấu vậy chứ.

- Thì anh chỉ sợ nó nông nổi làm chuyện gì xấu thôi. Chứ anh biết nó là đứa tốt bụng. Nó bị bạn bè lôi kéo nên mới ham chơi. Gặp em nó thay đổi anh rất mừng. Phải công nhận em là người có sức ảnh hưởng lớn đến người khác.

- Mỉa mai em hả?

- Không. Anh nói thật lòng đó. Em cũng làm anh thay đổi mà. Anh thấy mình biết quý trọng bản thân hơn, sống vui vẻ hơn.

- Em mừng vì sống anh vui vẻ hơn. Giờ có em anh phải cười nhiều hơn đó.

- Ừ. Từ khi có em anh thấy lúc nào mình cũng vui hết. Cám ơn em nhiều lắm.

- À, nhìn tay em nè, vẫn còn vết sẹo bị anh cào trúng lần trước nè. Mà sao lúc đó anh bạo lực quá à, em thực sự sợ luôn đó.

- Anh xin lỗi. Lúc thấy em đưa Nguyên Long về anh rất vui. Anh lớn tiếng với em vì do em cứng đầu quá, nếu không thì sao em chịu nghe lời chứ. Từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ lớn tiếng với em dù bất cứ lý do gì. Anh hứa đó.

- Nhớ nha. Mà có điều này em thích nhất ở anh nè.

- Điều gì?

- Đó là anh không hút thuốc. Em thật sự không thích đàn ông hút thuốc.

- Vậy hả. Từ đó giờ anh chưa bao giờ hút thuốc. Mà anh cũng không thích. Nó không tốt cho sức khỏe.

- Anh dễ thương quá à.

Cô vừa nói xong là anh ta nhéo má cô. Cô cười nhìn anh ta đầy hạnh phúc. Cũng đến giờ xem phim, anh ta lại nắm tay cô đi vào rạp. Anh ta chọn ghế couple. Cô cũng đã từng ngồi ghế này rồi thấy cũng thoải mái. Ngồi coi phim mà anh ta nắm tay cô hoài, làm như buông cái là cô biến mất không bằng.

- Buông tay em ra đi.

- Không thích.

- Em có trốn đâu mà lo.

- Nhưng anh thích nắm tay em.

- Cứng đầu hơn em nữa.

- Đầu cứng để bảo vệ não mà.

Anh ta nói lại câu nói hồi cô nói với anh ta trên Đà Lạt. Cô quay qua lườm anh ta một phát. Anh ta nhìn cô cười đắc chí. Thiệt, người gì mà đáng yêu ghê.

Coi xong anh ta nói:

- Anh chở em đi vòng vòng chơi nha.

- Dạ.

Rồi anh ta chở cô chạy vòng qua quận 7 chơi. Tự nhiên cô nghĩ hay đi uống nước rồi gọi Quân ra nói chuyện luôn. Dù sao nhà Quân cũng bên quận 7 ra cũng gần.

- Anh? Hay mình gọi Quân đi uống nước đi.

- Mình đang hẹn hò mà.

- Ích kỉ.

- Dám nói người yêu ích kỉ vậy hả?

- Hứ.

- Thôi anh giỡn mà. Để anh gọi.

Nói rồi anh ta lấy điện thoại gọi cho Quân.

- Mày đang đâu vậy?

- ...

- Đi uống nước với tao và Linh.

- ...

- Ừ. Phúc Long nha.

- ...

- Rồi. Lát gặp.

- Sao anh?

- Mình ghé Phúc Long nha. Lát Quân ghé.

- Dạ. Anh dễ thương ghê.

Anh ta cười rồi chở cô vào Crescent Mall. Cô và anh ta vào quán mua nước và ngồi đợi Quân.

Khoảng 15 phút sau Quân đến. Thấy cô và anh ta Quân cười rất tươi. Quân cũng mặc quần short, áo pull và mang đôi giầy thể thao.

- Hai người đang hẹn hò còn gọi tui ra đây làm gì? (Quân)

- Nhớ anh nên gọi ra uống nước đó.

- Chứ không phải nhớ người khác sao? (Quân)

- Ghẹo hoài. Nhớ anh thiệt mà.

- Hai người đi đâu về hả? (Quân)

- Dạ. Mới đi xem phim về.

- Chà. Tiến triển nhanh dữ ha. Hôm nay anh thấy em khác lắm nha. (Quân)

- Khác sao anh?

- Nhìn trẻ trung quá. Đúng là đang yêu có khác. Hai người làm tui ghen tỵ quá đi. (Quân)

- Thì mày tìm người yêu đi. (Bảo)

- Làm sao mà tìm được người như Linh chứ? (Quân)

- Hả? Giống em là sao? Em vừa xấu, vừa lùn tìm người như em làm gì?

- Vậy mà thằng Bảo nó mê mệt em luôn đó. Anh chỉ cần tìm người như em là anh thấy may mắn lắm rồi. Đâu cần phải cao, phải đẹp mới được.

Quân nói xong cô quay lại hỏi anh ta:

- Có hả anh?

Anh ta không trả lời mà cười cười rồi lấy tay xoa xoa đầu và hôn tóc cô. Ui, hạnh phúc quá đi.

- Thôi đi. Anh nhìn đẹp trai, giỏi giang, ga lăng, đã vậy còn là đại gia nữa thiếu gì người theo. Em sợ anh chọn không hết nữa là.

- Chạm vào nỗi đau của anh nữa rồi. (Quân)

- Thôi mà. Em xin lỗi.

- Mà công nhận hôm nay nhìn em teen quá. Chưa bao giờ thấy em mặc nhìn teen vậy. (Quân)

- Cám ơn anh.

- Mày thôi đi nha, người yêu tao mà khen hoài vậy. (Bảo)

- Tao khen chứ có chê đâu. (Quân)

- Mày chê tao mừng hơn là mày khen đó. (Bảo)

Nói rồi anh ta vòng tay ôm eo cô. Cô đẩy ra nhưng anh ta không buông.

- Mày có cần để thằng bạn này ghen tỵ đến vậy không? (Quân)

- Người yêu tao thì tao ôm chứ. (Bảo)

- Hai người sao gặp nhau là không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng được hả?

- Nhẹ nhàng thì bọn anh chắc không chơi thân được đâu. (Quân)

- Tình bạn hai người lạ quá.

Cả hai cùng nhìn nhau cười. Thiệt cô không hiểu họ cười gì nữa. Cô nói gì sai chăng?

- Em nói không đúng sao mà cười?

- Không, em nói đúng mà. (Quân)

Cả ba nói chuyện rất vui vẻ.Cô thấy vui vì dù sao anh ta cũng có một người bạn tốt như Quân, luôn giúp đỡkhi cần thiết. Nói chuyện đâu cũng hơn tiếng thì về. Chào Quân xong anh ta chởcô vòng về Quận 2 và về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: