Anh muốn công khai em với cả thế giới
Sau đêm giao thừa ấm áp ấy, chuyện tình của Sơn Thạch và Trường Sơn như được mở ra một chương mới đầy công khai và tràn ngập niềm vui.
Đầu năm, cả gia đình Sơn Thạch không ngần ngại tiết lộ với họ hàng rằng "con trai đã có người thương" và mọi người ai nấy đều háo hức muốn gặp gỡ Trường Sơn – người mà Sơn Thạch yêu thương và luôn nhắc đến với niềm tự hào. Ban đầu, Trường Sơn còn lúng túng nhưng trước sự đón nhận nồng nhiệt của gia đình Sơn Thạch, cậu dần quen và cảm thấy thoải mái.
Vài tháng sau, Sơn Thạch quyết định cầu hôn Trường Sơn – một quyết định anh đã ấp ủ từ rất lâu.
Buổi tối hôm ấy, Sơn Thạch bảo Trường Sơn chuẩn bị một bộ trang phục đẹp nhất để đi ăn tối, lý do đưa ra là “kỷ niệm ngày đặc biệt”. Trường Sơn dù thấy hơi lạ nhưng không hỏi gì nhiều chỉ lẳng lặng chuẩn bị theo lời anh.
Sơn Thạch dẫn cậu đến một nhà hàng trên cao với khung cảnh lung linh, ánh đèn thành phố trải dài như một tấm thảm đầy sao. Cậu không khỏi bất ngờ khi nhân viên đưa họ đến một góc bàn riêng biệt, nơi có ánh nến, hoa hồng và một bầu không khí lãng mạn khó tả.
"Anh làm gì vậy ? Không phải hôm nay chỉ là một ngày bình thường sao ?" Trường Sơn ngập ngừng hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
Sơn Thạch chỉ mỉm cười, kéo ghế cho cậu ngồi xuống.
"Không, hôm nay không bình thường chút nào. Hôm nay là ngày đặc biệt mà anh sẽ nhớ mãi !"
Bữa tối trôi qua trong sự ngọt ngào. Trường Sơn vẫn không nhận ra điều gì cho đến khi món tráng miệng được mang ra. Chiếc đĩa không chỉ có bánh mousse chocolate, mà còn kèm theo một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ nằm ở trung tâm.
Sơn Thạch đứng dậy, bước đến bên Trường Sơn, rồi từ từ quỳ xuống trước mặt cậu. Anh mở chiếc hộp ra để lộ một chiếc nhẫn tinh tế được đính kim cương sáng lấp lánh.
"Trường Sơn " Sơn Thạch bắt đầu, giọng anh trầm ấm nhưng không giấu được sự xúc động.
"Từ ngày em bước vào cuộc đời anh, mọi thứ đều trở nên ý nghĩa hơn. Anh không muốn giấu giếm hay lén lút nữa, anh muốn cả thế giới biết em là của anh. Bé, em có đồng ý làm bạn đời của anh không ?"
Trường Sơn ngẩn người, đôi mắt cậu bắt đầu ngấn nước. Cậu nhìn vào ánh mắt chân thành của Sơn Thạch, cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi, chỉ còn hai người họ.
Cậu gật đầu, giọng run run nhưng tràn đầy cảm xúc: "Em đồng ý."
Không gian như vỡ òa trong tiếng vỗ tay của nhân viên nhà hàng, những người đã được Sơn Thạch nhờ chuẩn bị trước. Sơn Thạch đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Trường Sơn, rồi kéo cậu đứng dậy, ôm chặt vào lòng.
"Anh hứa, từ nay về sau sẽ luôn bảo vệ em, luôn yêu thương em và không bao giờ để em buồn !" Sơn Thạch thì thầm bên tai cậu.
Trường Sơn ngẩng đầu lên, khẽ cười: "Em cũng hứa sẽ luôn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra."
Đêm hôm ấy, ánh đèn thành phố vẫn rực rỡ nhưng với Sơn Thạch và Trường Sơn, ánh sáng lấp lánh nhất chính là tình yêu họ dành cho nhau, và lời hứa sẽ bên nhau mãi mãi.
Sau màn cầu hôn đầy lãng mạn, Sơn Thạch và Trường Sơn quyết định nhanh chóng thu xếp một buổi gặp mặt giữa hai gia đình để bàn chuyện cưới xin.
Một buổi chiều cuối tuần, trong căn nhà ấm cúng của gia đình Sơn Thạch, cả hai gia đình ngồi đối diện nhau. Ba má của Sơn Thạch cùng ba mẹ của Trường Sơn vừa trò chuyện vừa nhâm nhi tách trà thơm, không khí thân tình khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Má của Sơn Thạch, với nụ cười hiền hậu, lên tiếng trước:
"Chuyện tình cảm của hai đứa, nhà tôi hoàn toàn ủng hộ. Bé Sơn ngoan ngoãn, lễ phép, lại làm cho thằng Thạch nhà tôi thay đổi tích cực rất nhiều. Thật sự chúng tôi rất vui khi có thêm một đứa con như bé Sơn."
Ba của Trường Sơn gật gù, ánh mắt đầy cảm xúc. "Thật lòng mà nói, chúng tôi ban đầu cũng hơi lo lắng nhưng thấy hai đứa yêu thương nhau chân thành thế này thì không còn gì phải băn khoăn. Chỉ mong chúng nó luôn hạnh phúc !"
Sơn Thạch nhìn Trường Sơn, khẽ mỉm cười. Anh siết nhẹ tay cậu dưới bàn như muốn truyền cho cậu sự tự tin.
Cả hai gia đình bắt đầu bàn bạc chi tiết về ngày cưới. Má Sơn Thạch nhanh chóng đề xuất :
"Chúng tôi nghĩ nên tổ chức vào tháng sau, ngay trong mùa đẹp nhất. Mọi thứ như đặt tiệc, hoa cưới, áo dài, chúng tôi sẽ lo chu đáo !"
Má của Trường Sơn cũng đồng tình : "Được vậy thì tốt quá. Phần nghi thức truyền thống như lễ hỏi, lễ rước dâu, chúng tôi sẽ phụ trách. Quan trọng là cả hai đứa vui vẻ và cảm thấy ý nghĩa !"
Ba Sơn Thạch bật cười, vỗ vai ba Trường Sơn : "Hợp tác thế này đúng là vừa lòng hai bên. Chúng ta làm sao để ngày cưới không chỉ là niềm vui của con cái mà còn là kỷ niệm đẹp cho cả hai gia đình."
Trường Sơn ngồi lặng lẽ lắng nghe, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại không giấu được sự hạnh phúc. Sơn Thạch nhìn cậu, thì thầm:
"Đừng lo. Tất cả đều vì chúng ta."
Buổi gặp mặt kết thúc trong sự đồng thuận và vui vẻ. Hai gia đình chính thức ấn định ngày cưới và bắt tay vào công tác chuẩn bị. Cả Sơn Thạch và Trường Sơn đều cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình, một bước tiến quan trọng để mối quan hệ của họ trở nên trọn vẹn hơn.
Ngày hôm đó, trên đường về, Trường Sơn tựa đầu vào vai Sơn Thạch, thì thầm :
"Em không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi thế này. Cảm ơn anh, cảm ơn vì luôn ở đây bên em."
Sơn Thạch vòng tay ôm cậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
"Đây là hạnh phúc của chúng ta, bé à. Từ nay, anh sẽ cùng em xây dựng một gia đình thật sự."
Sau kỳ nghỉ Tết, Sơn Thạch và Trường Sơn trở lại công ty trong một tâm thế hoàn toàn khác – không còn giấu giếm mối quan hệ của mình nữa.
Sáng hôm đầu tiên đi làm, Trường Sơn đã chuẩn bị tinh thần cho việc "công khai" nhưng cậu không ngờ Sơn Thạch lại hào hứng đến thế.
Khi vừa bước vào văn phòng, Sơn Thạch đã khoác vai cậu rất tự nhiên, vừa đi vừa nói với một đồng nghiệp :
"Đây, mọi người thấy không ? Trường Sơn giờ không chỉ là thư ký của tôi mà còn là người của tôi. Chính thức nhé, không phải tin đồn nữa đâu !"
Cả phòng làm việc lập tức dừng lại, mắt tròn mắt dẹt nhìn cặp đôi. Một chị đồng nghiệp bạo dạn trêu :
"Trời đất ơi, cuối cùng cũng chịu khai luôn rồi hả ? Chứ tụi em nghi ngờ hai anh từ lâu lắm rồi !"
Trường Sơn đỏ bừng mặt, chỉ muốn trốn đi đâu đó, nhưng Sơn Thạch lại hoàn toàn bình thản, thậm chí còn mỉm cười đầy tự hào:
"Đúng, từ giờ không cần nghi ngờ gì nữa. Bé Sơn là của tôi, ai dám trêu chọc cậu ấy, tôi xử lý đấy !"
Không khí trong phòng lập tức sôi nổi hơn. Đồng nghiệp thì thầm bàn tán nhưng tất cả đều là những lời trêu đùa và chúc mừng. Ai cũng nhận ra sự thay đổi
Một tháng sau khi công khai mối quan hệ, mọi thứ trong công ty đều trở lại nhịp sống bình thường nhưng với Sơn Thạch và Trường Sơn, mọi thứ đã thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.
Sơn Thạch tiếp tục là giám đốc điều hành điềm đạm và chuyên nghiệp nhưng giờ đây, anh không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình dành cho Trường Sơn. Những buổi sáng anh đến sớm hơn để chờ Trường Sơn, chiều về cùng nhau đi ăn, thậm chí là trao nhau những cái nhìn đầy tình cảm mà không cần phải che giấu. Cũng có những lúc, những cử chỉ nhẹ nhàng như anh nắm tay Trường Sơn giữa đám đông hay cầm đồ vật giúp cậu khiến mọi người không khỏi nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Một ngày nọ, khi cả hai đang cùng nhau họp bàn về dự án mới, một đồng nghiệp lớn tuổi không thể kiềm chế nổi và lên tiếng trêu đùa:
"Ôi, hai người đúng là cặp đôi lý tưởng, không biết sau này ai sẽ là người ở nhà chăm sóc cho gia đình, giám đốc à ? Hay Trường Sơn lại phải phụ giúp giám đốc công ty luôn ?"
Mọi người trong phòng họp cười khúc khích nhưng Trường Sơn cảm thấy có chút bất an. Cậu biết mình chưa hoàn toàn quen với việc là trung tâm của sự chú ý như vậy, nhất là trong môi trường công sở.
Sơn Thạch thấy Trường Sơn hơi ngượng ngùng, liền nhìn về phía đồng nghiệp đó và mỉm cười, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn:
"Trường Sơn không chỉ là thư ký của tôi, cậu ấy còn là người đồng hành của tôi trong mọi chuyện, không chỉ công việc mà cả trong cuộc sống. Chúng tôi là một đôi và ai cũng có vai trò quan trọng riêng. Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi !"
Câu trả lời của Sơn Thạch khiến không khí phòng họp bớt căng thẳng, mọi người cũng cười và chuyển chủ đề. Nhưng Trường Sơn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sự bảo vệ của Sơn Thạch khiến cậu thêm tự tin vào mối quan hệ này.
Cuối tuần, Sơn Thạch quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời vài người bạn thân và đồng nghiệp trong công ty để kỷ niệm một tháng kể từ khi công khai mối quan hệ.
Khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người tỏ ra vui vẻ và thoải mái. Những câu chuyện vui vẻ, tiếng cười và những lời chúc phúc đong đầy không khí ấm áp. Cả hai gia đình cũng có mặt để chung vui. Má của Sơn Thạch và ba mẹ Trường Sơn ngồi trò chuyện thân mật, chia sẻ những kỷ niệm, những kế hoạch tương lai cho gia đình.
Trường Sơn ngồi bên cạnh Sơn Thạch, tựa đầu vào vai anh một cách tự nhiên. Cậu không còn cảm thấy ngại ngùng nữa mà cảm thấy hạnh phúc và an toàn khi biết mình không phải đối mặt với những nghi ngờ hay ánh mắt tò mò. Sơn Thạch luôn là người bảo vệ và yêu thương cậu một cách trọn vẹn.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, Sơn Thạch đứng lên, rót một ly rượu và đưa cho Trường Sơn. Anh nhìn cậu, nở một nụ cười ấm áp :
"Đây là hành trình đầu tiên của chúng ta và anh tin rằng, chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp, không chỉ trong công việc mà cả trong cuộc sống. Cảm ơn em, bé."
Trường Sơn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, cậu nâng ly rượu lên đáp lại :
"Cảm ơn anh, vì tất cả. Em yêu anh, và em sẽ luôn ở đây cùng anh."
Tiếng vỗ tay vang lên trong căn phòng, những lời chúc phúc từ bạn bè và gia đình càng làm mối quan hệ giữa Sơn Thạch và Trường Sơn thêm phần vững chắc. Cả hai biết rằng, dù phía trước có bao nhiêu thử thách, chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn và xây dựng một cuộc sống hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip