30 năm không hẹn mà gặp
- Steve? Có thật là Steve đấy không?
Tiếng gọi đầy ngạc nhiên pha lẫn niềm vui cực độ làm Steve giật bắn cả người xém chút nữa đánh đổ cả ly cocktail chỉ mới vừa nhấp môi của mình mà quay phắt lại tìm kiếm người vừa hốt hoảng gọi tên mình.
Đứng cách bàn mà Steve đang ngồi không xa là một người đàn ông trung niên dáng người khá thấp, sống lưng thẳng tắp và một đôi mắt nâu nghiêm nghị nhưng có cảm giác đang phát sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Steve. Anh đứng phắt dậy và gần như hét lên,
- Howard! Ôi chúa ơi, là cậu! Ông bạn già của tôi.
Cả 2 lao đến trao cho nhau một cái ôm nồng nhiệt cùng những cái nắm tay chặt đến phát đau.
- 30 năm rồi phải không? Thật không ngờ được lại gặp được cậu ở đây. Nào lại đây cùng uống một ly nào Howard, Tôi thật sự có nhiều chuyện muốn nói với cậu đấy.
- Tôi cũng vậy Steve! Tên khốn, sao trông cậu cứ như đang lão hóa ngược vậy hả? Nhìn đống cơ bắp kia đi, ai mà tin cậu nay đã là ông già U60 cơ chứ?
- 55 thôi, tôi còn khuya mới tới cái tuổi đó nhé.
- Chúa ơi, sau bao nhiêu năm không liên lạc, tôi cứ tưởng cậu đã xanh cỏ ở Afghanistan luôn rồi chứ.
- Vẫn độc mồng độc miệng như xưa nhỉ? Tôi vì muốn xem mặt con nuôi nên mới liều cái mạng này chạy về đây kiếm cậu đây. Maria dạo này thế nào rồi? Cả con của 2 người nữa? Trời ơi tôi thật sự rất muốn gặp nó đấy.
- Cô ấy vẫn khỏe, còn tham gia một lớp khiêu vũ nào đó, ngày nào cũng bắt tôi tập nhảy với cô ấy đến mức cái chân già què quặt đến nơi rồi này. Còn Anthony, năm nay 30 rồi, nó đang thay tôi điều hành công ty gia đình.
- Anthony?
- Là tên cậu đặt cho nó khi biết Maria mang thai đấy.
- Vậy là một cậu bé ư? Thằng bé chắc hẳn xuất chúng lắm, nhìn cái bản mặt đắc ý đấy của cậu kìa, haha...tôi rất mong được gặp nó đấy ông bạn.
- Rất nhanh sẽ gặp được thôi. Tuy nó là một thiên tài nhưng tật xấu thì tỷ lệ thuận với tài năng của nó, thật không thể nào bớt lo được. Còn cậu? Sao lại ở New York thế? Đừng nói với tôi là cậu sống ở đây đấy nhé?!
- Không, tôi đang sống ở Brooklyn, nay có việc mới đến New York vài hôm thôi.
- Vậy xuất ngũ xong cậu về quê nhà sống luôn đến giờ đấy hả?
- Đúng vậy, tôi với Bucky xuất ngũ liền quay về Brooklyn nhưng lại mất liên lạc với cậu và nhiều người nữa. Bucky sau đó quen và cưới một cô gái tên Natasha. Chúa ơi, cô gái đó đẹp và cực kỳ tài giỏi luôn, cái tên đó vậy mà cao tay ra phết. Còn tôi thì xin làm giảng viên mỹ thuật của một trường đại học ở đó, cũng mở một phòng tranh nữa, cuộc sống cũng an nhàn lắm.
- Cậu vẫn thích vẽ như vậy nhỉ? Tuyệt thật. Ôi Chúa, tôi vui quá, đêm nay tôi phải bắt cậu uống đến mức không lết về được Booklyn nữa mới thôi. - Howard búng tay ra hiệu- Làm ơn đem mấy chai Budweiser lại đây để tôi với ông bạn già đây uống mừng ngày gặp mặt nhé!
*Budweiser : một loại bia của Mỹ, giá khá là chát*
Ông lão râu tóc bạc phơ mang một chiếc kính đen trông cực kỳ sành điệu đứng sau quầy rượu nháy mắt ra hiệu đã rõ. Một phút sau đã đi ra với chiếc khay chứa đầy bia cùng một dĩa thức ăn, mỉm cười thân thiện với 2 người,
- Đây, khuyến mãi thêm một đĩa gà nêm thêm cuộc vui của hai người, chúc một buổi tối vui vẻ nhé ngài Stark, và cả anh chàng tóc vàng điển trai này nữa.
- Cảm ơn ông nhiều, Mr.Stan.
- Không có gì. - Ông nháy mắt nở nụ cười tươi rói với hai người rồi đi về lại quầy rượu.
Tiếng nhạc cộng với tiếng cười nói rôm rả của 2 người bạn thân thiết làm cho cả quán bar phủ lên những mảng màu quá khứ mà lại cực kỳ sôi động của tuổi trẻ. Rất nhanh dưới chân bàn của 2 người chất đầy những vỏ chai bia rỗng nhưng tay Howard vẫn không ngừng bật nắp chai mới, rót đầy ắp thứ chất lỏng vàng óng tuyệt đẹp kia vào cốc của Steve và của mình. Đôi mắt của cả 2 đều híp lại mơ màng vì men say, những tràng cười không ngớt khi nhắc về những ký ức thời trai trẻ của mình.
Howard nấc một cái, tay cầm cốc bia lắc lắc trước mắt, miệng thì lè nhè nói với Steve.
- Anthony ấy, hôm trước nó về nhà rồi thông báo là đã tìm thấy đối tượng kết hôn và nó nhất định sẽ tổ chức đám cưới với người kia. Mà tin được không? Đối tượng kết hôn kia lớn hơn nó những 25 tuổi!!! Ngang tuổi tụi mình, gấp đôi tuổi nó đấy, Steve!!!
- Wòa...thật sự ấn tượng đấy! - Steve nấc cục một cái, mắt lờ đờ nhìn 2 Howard trước mắt, cố gắng gộp hai người nọ làm một rồi bật ngón cái lên tỏ vẻ táng thưởng chuyện anh ấy vừa nói.
- Trước nay nó qua lại không biết bao nhiêu là cô gái khác nhau nhưng chưa một lần dẫn về nhà một ai cả. Đùng một phát nó nói ngày mai sẽ dẫn người kia về ra mắt. Maria xém chút nữa ngất lịm luôn.
- Thời buổi bây giờ tuổi tác đâu có quan trọng, miễn là Anthony thật sự yêu người đó là ổn cả thôi.
- Lúc đầu tôi cũng shock lắm, nhưng khi nhìn lại ánh mắt của nó khi nhắc tới đối tượng lớn tuổi kia...tôi lại chùng xuống...đôi khi chuyện này cũng không tệ, cô gái kia có khi lại lo được cho cái tính trẻ con của nó thì sao, có lẽ.
- hmmmm... thật ra thì tôi cũng đang quen 1 người, rất trẻ tuổi. Ban đầu tôi cũng ngại lắm, nhưng em ấy thật sự rất đáng yêu! Tôi thật sự không thể rời mắt khỏi em ấy được, OMG!!! Tôi thật sự là một lão già tồi tệ.
- Ôi Steve, đừng lo lắng quá, cậu là một người tuyệt vời nên tôi nghĩ chuyện đó sẽ không thành vấn đề gì đâu. Tin tôi đi! Tôi chờ được uống rượu ở tiệc cưới của cậu đấy!
- Howard, Tôi và Tony chỉ mới quen nhau có 1 tháng thôi, còn quá sớm để nói đến chuyện này mà.
- Sớm??! Ôi cho tôi xin đi!!! Cậu năm nay đã 55 rồi, còn muốn đợi đến bao giờ hả? Nhanh chóng rước người về đi, tôi không thể đợi được tham dự đám cưới của cậu nữa.
- Còn tôi thì mong gặp con trai nuôi của tôi lắm đấy, và nếu chuyện 2 đứa nó thành thì tôi muốn có một chân trong đám cưới của Anthony được không Howard?
- Đương nhiên rồi!!! Vậy hứa nhé, ông bạn già, nhất định phải đến dự tiệc cưới đấy!
- Tôi hứa! Cả cậu nữa đó!
- Tôi hứa!
====================================
====================================
Trên một ngọn đồi xanh ngát nằm ngoài ngoại ô gần Booklyn, một đám cưới được trang trí bằng những dải hoa màu trắng xinh đẹp điểm xuyến màu xanh ngọc tựa màu trời. Trong lễ đường ngoài trời, quan khách ngồi ngay ngắn 2 bên cùng chú rể đang đứng cạnh linh mục nhấp nhỏm ngóng trông người đặc biệt còn lại của buổi lễ.
Bộ lễ phục màu trắng ngà làm tôn lên vẻ lịch lãm hiếm có của chú rể, trên lễ phục còn cài một nhánh Bluebells tượng trưng cho lòng biết ơn và tình yêu vĩnh cửu minh chứng cho tấm lòng của người đó. Đôi mắt màu lam nhạt không giấu nổi niềm hạnh phúc và cả sự sốt ruột của mình, cuối cùng thời khắc mà anh chờ đợi đã đến. Tình yêu chớm nở tuy muộn màng nhưng không hề vì đó mà kém rực rỡ, sự đợi chờ của anh có lẽ chỉ vì thời khắc này mà thôi. Anh nở nụ cười, đứng thẳng lưng khi người đặc biệt đó, người sẽ cùng anh đi tiếp đoạn đường còn lại đang từng bước theo dọc con đường hoa trong lễ đường tiến gần đến bên anh. Người đó thật đẹp, tình yêu của đời anh đang mang một bộ lễ phục màu trắng ngà đồng bộ với bộ đồ anh đang mặc, mái tóc nâu được chải chuốt kỹ càng và cả bộ râu đẹp đẽ kia nữa. Anh yêu người đó, một tình yêu mà có nói cả trăm ngàn lần cũng không thể khắc họa đủ.
Cùng sánh bước với người đó chính là người cha đáng kính của cậu. Đôi mắt nghiêm nghị hướng thẳng, cánh tay vững vàng làm điểm tựa cho cậu con trai luồn vào. Đoạn đường ngắn ngủi này chính là đoạn đường cuối mà ông có thể dìu dắt, bảo vệ đứa con mình, đi hết nó, ông sẽ phải giao lại cho một người khác. Thật khó khăn...nhưng nhìn lại nụ cười mãn nguyện cạnh bên kia, có lẽ đôi khi buông tay phá bỏ lớp bảo bọc đi, để con trẻ trưởng thành có chăng là một lựa chọn đúng đắn.
Hai cha con nhanh chóng bước lại gần đối mặt với chú rể, tay người cha đưa ra bắt lấy tay anh chàng tóc vàng mắt xanh nọ mỉm cười.
- Cậu đúng là biết cách giữ lời hứa đấy nhỉ, Steve! Cậu thực sự tham dự, có một chân trong trong lễ cưới của con trai tôi, hơn nữa còn với tư cách là CHÚ RỂ cơ đấy!
- Cậu cũng vậy, Howard! Cũng thực sự tham gia lễ cưới của tôi, với tư cách là BỐ VỢ !
- Tôi sẽ giết cậu nếu cậu dám làm nó khóc !
- Tôi sẽ không! Nhưng nếu ở trên giường thì tôi không đảm bảo được đâu, BỐ VỢ ạ !
Tay 2 người siết càng lúc càng chặt, chặt đến mức người bên cạnh còn nghe thấy tiếng răng rắc của xương. Tony trán đầy mồ hôi nhìn 2 người đàn ông đang trao cho nhau cái ánh nhìn điện xẹt , nhỏ tiếng lầm bầm.
- Daddy, Steve... 2 người có thể nào nhìn hoàn cảnh được không? Dừng ngay lại dùm con đi mà!
Nghe Tony nói vậy cả hai mới chịu buông tay ra, máy móc nhìn nhau nở nụ cười thân thiện. Howard nhẹ nhàng cầm lấy tay Tony đưa lên môi hôn nhẹ một cái rồi trao nó cho Steve. Steve thành kính nhận lấy, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn rồi quay lại nhìn sâu vào mắt Tony, dịu dàng dẫn cậu đến trước mặt linh mục. Vị linh mục già đứng trên bục cao cầm kinh thánh dõng dạc tuyên thệ.
- Steve Grant Rogers, con có đồng ý cùng Anthony Edward Stark kết thành vợ chồng và hứa chung thủy với người đó dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe, sẽ yêu thương và tôn trọng nhau đến hết cuộc đời không?
- Con đồng ý !
- Anthony Edward Stark có đồng ý cùng Steve Grant Rogers kết thành vợ chồng và hứa chung thủy với người đó dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe, sẽ yêu thương và tôn trọng nhau đến hết cuộc đời không?
- Con đồng ý !
- Có Chúa chứng giám, ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng, cùng nhau gắn kết đến hết cuộc đời !
Hai người trao nhau cặp nhẫn tượng trưng cho mối liên kết vững vàng.
- Hai con có thể hôn nhau rồi.
Steve và Tony cùng nhìn vào mắt nhau, trao cho nhau nụ cười hạnh phúc nhất mà mình có.
- Anh yêu em/Em yêu anh!
Hai cánh môi tiến lại gần nhau rồi kéo nhau vào một nụ hôn dài say đắm, quan khách đồng loạt vỗ tay chúc mừng hạnh phúc của cặp tân lang. Cạnh bên cặp đôi đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào kia, Howard lặng im vỗ tay nhìn họ mỉm cười.
Nhiều năm qua, ông đã quá trầm mình trong công việc mà đã bỏ mặc con trai mình tự lớn lên, Tony đã trưởng thành theo cách của cậu và nó hoàn toàn không làm ông thấy thất vọng. Howard tự hào vì Tony và cũng vì đó mà kiêu ngạo, đến mức khiến Tony nghĩ rằng ông không hề yêu thương cậu. Nhưng làm gì có người cha nào không yêu thương con cái của mình, chỉ là cách nuôi dạy lẫn quan tâm của ông không giống người khác mà giống Stark, đúng vậy! Một kiểu cách rất Stark! Ông vẫn dõi theo Tony, quan tâm Tony bằng phong cách Stark của mình. Giờ đây, đã có người thay ông dõi mắt theo Tony, không, là thay ông bù đắp sự gần gũi thiếu sót suốt nhiều năm qua mà ông không thể làm được. Và người đó là... Ôi vì Chúa ! Là cái tên khốn Steve đó! Thật may là cậu ta, nếu là một người khác chắc ông sẽ lật hắn ta lên hàng trăm lần xem xem có thể tin tưởng được 1% nào về việc hắn có thể đem hạnh phúc lại cho Tony không?
Thật tốt vì là Steve.
Có thể tin tưởng được cậu ta, ừm,... hoàn toàn đáng tin! Khốn thật!
Và nhìn Tony bây giờ đi, Howard chưa bao giờ nhận ra được sẽ có lúc Anthony của ông có thể làm ra nét mặt rạng rỡ và hạnh phúc đến nhường ấy. Nếu đã như vậy, Steve... tốt nhất cậu nên liệu cái mạng mình, nếu cậu mà dám phản bội con trai tôi, tôi thề có lật cả vũ trụ lên cũng sẽ đào cậu ra và đá vào cái phao câu Hoa Kỳ kia và giết chết cậu - Howard thầm nghĩ và lên hẳn kế hoạch thủ tiêu Steve nếu chuyện đó xảy ra.
Đương nhiên...chỉ là '' NẾU...'' mà thôi
Còn giờ thì thật tốt khi Steve và Tony ở bên nhau.
HAPPY WEDDING DAY !
========================================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip