Tập 26: bán
Có một câu rất hay, ai càng yêu, ai càng đau... nghe không hiểu... các ngươi sẽ hiểu.
===
Lâm Dư ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy phong cảnh nước Triệu, không thể nói là không hài lòng nhưng nói hài lòng cũng không phải. Triệu CHính thích chiến tranh, cho nên dù hắn giảm thuế các kiểu, thì quốc gia hắn như một cỗ máy chiến tranh vậy, đi trên đường dù không thấy xác chết lê lết lề đường, nhưng những con người đang cày ruộng lại không có cảm xúc, như một cỗ máy u buồn vậy. Nhưng ở thời chiến này, còn sống có lẽ là một loại vui vẻ rồi, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Lâm Dư bị đưa vào cung, y ăn mặc rất đơn bạc, chỉ có một tấm áo mỏng, y được đưa vào trong cung, Triệu Chính vừa nhìn thấy y liền đứng lên, gương mặt hớn hở vui vẻ, chỉ là hắn lại cầm và kéo theo một cây đao, hắn tủm tỉm nói:
"Thái tử nước Lâm, chào mừng ngài đến nước của Trẫm, cố nhân không gặp lần này ta đặc biệt chiếu cố ngài, trẫm cho phép ngài chọn cách chết của mình, tuy vậy trẫm lại đề cử ngài chết mũi đao của trẫm, đao của trẫm rất bén, gặt đầu người như gặt đu đủ, trẫm chém người cũng rất có kinh nghiệm, đây là thiên phú dị bẩm, bảo đảm thái tử chết không đau đớn"
Lâm Dư sắc mặt không thay đổi chỉ là cười nói:
"Thần biết, ngài vì sao muốn giết thần, có lẽ ngài muốn giết thần sau đó có lẽ sẽ nói thần là giả mạo, cũng có thể là ngài muốn vu oan giá họa, ngài giết một cách chính đáng như vậy, không che giấu, tuy nhiên dân chúng trước tiên sẽ phẫn nộ với hoàng đế nước Lâm vì đã bán thần trước, ngài muốn nhân lúc đó mà cháy nhà hôi của?"
Triệu Chính híp mắt, cười mỉm nói:
"Làm vậy không đúng sao? Dù sao trước mắt trẫm thấy ngươi chết, so với ngươi còn sống còn có ít, ngươi có thể chứng minh ngươi còn sống có ít sao?"
Lâm Dư cung kính đáp:
"Có thể cùng không thể"
Triệu Chính mắt hơi mở một chút, ồ nhẹ một tiếng:
"Ngươi nói thế là có ý gì?"
Động tác lại như có như không run tay, kéo ra một đường máu trên cổ của Lâm Dư, Lâm Dư cẩn trọng đáp:
"Thần có chính mình giá trị, như hoàng thượng đã biết, thần ở nước Lâm là thái tử nhưng cũng là tướng quân, thần biết hoàng thượng không thiếu tướng giỏi, nhưng mà một vị tướng có thể giảm thiểu thấp nhất thương vong, hiểu rõ địa lí của nước Lâm, thần có thể tin tưởng mình là đệ nhất, hơn nữa nếu thần tấn công nước lâm, thần tin tưởng rằng thần uy danh sẽ khiên cho dân chúng nước lâm buông bỏ đao kiếm"
Triệu Chính khóe môi lộ ra một độ cung dài, hắn khàn khàn thì thào nói:
"Trẫm làm sao tin ngươi đây, ngươi nói không sai ngươi quả thực là một vị tướng giỏi, ngươi có thể mang chúng ta thắng trận, nhưng mà ngươi cũng có thể phản bội chúng ta, ai biết sau khi cho ngươi quân quyền ngươi có mang binh phản kích không, dù sao ngươi cũng là người nước Lâm"
"Thần hiểu, cho nên thần mới nói có thể cùng không thể, thần có thể nói cho hoàng thượng biết giá trị của mình, nhưng thần lại không thể khiến hoàng thượng tin mình, nếu hoàng thượng cần lí do, thì thần xin thưa, cái thần cần là ít đổ máu nhất, thiên hạ thái bình"
"Thần xin nói thẳng ra, nếu như tướng quân khác dù là bất kì vị tướng tài nào ở đây, đi đánh nước Lâm thì cũng sẽ dân chúng nước Lâm tâm sinh phản kháng, kịch liệt đối đầu, từ đó dù là nước Triệu hay nước Lâm đều sẽ nhận được tổn thương to lớn, thần... không muốn càng nhiều người chết, cho nên, nếu nhất định nước Lâm phải diệt thì thần thà chính mình ra tay, ít nhất có thể tránh được những thương vong không đáng"
"Ý ngươi muốn là..."
Lâm Dư không để cho Triệu Chính nói hết liền cúi sập đầu nói:
"Cái thần muốn là nhất thống thiên hạ, thiên hạ hợp nhất, từ đây dân chúng thái bình, mà bệ hạ đã cho thần thấy được viễn cảnh đó, dân chúng ở nước Triệu không lo cái ăn, có thể sống, đối với thần, trước mắt là mục tiêu lớn nhất"
Cả triều ồ lên, ánh mắt nhìn về Lâm Dư cũng thay đổi, một tiếng ồ rồi mọi thứ chìm vào trong yên tĩnh, cuối cùng trong sự yên tĩnh đó, truyền đến một tràng vỗ tay, Triệu Chính cười to, nói ba tiếng tốt, hắn bỗng cúi đầu, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn vào trong mắt Lâm Dư, ánh mắt đó dường như muốn nhìn thấu linh hồn y. Hắn dịu dàng nói:
"Trẫm tin ái khanh cho nên ái khanh tốt nhất đừng làm cho trẫm thất vọng, hôm nay đến đây thôi, trẫm mệt mỏi, bãi triều"
"Bãi triều!"
Lâm Dư mệt mỏi mà bãi triều không ngoài dự đoán những cái khác quan viên đều nhìn vào hắn, bọn họ có chần chờ nhưng cuối cùng vẫn không tiếp cận Lâm Dư, Lâm Dư được sắp xếp ở một cái quán trọ, quán trọ không to không nhỏ, chính là đối với một cái thái tử thì thực sự quá nhỏ lại không có người hầu nhưng Lâm Dư không thèm để ý.
Lâm Dư sống ở đó, chính là y không chịu được sự gò bó nên chuyển ra ngoài, dùng một ít thủ đoạn kiếm tiền đủ tiền thì liền mua một căn nhà nhỏ ở nông thôn, sau đó mở giảng đường dạy học, dù sao cũng là người xuyên việt cùng mấy kiếp thái tử trong bụng có học vấn, nhưng Lâm Dư không dạy những thứ nho học cao siêu, y dạy dân nghèo biết chữ, y kể những câu chuyện hài hước, để trên mặt bọn họ có thêm niềm vui.
Y muốn là hòa bình.
Y muốn là những con người này được vui vẻ.
Ở lúc này y nghe được một thanh âm quen thuộc, thập phần mềm mại:
"Ký chủ..."
Lúc này, nước mắt y rơi xuống, trên mặt lại nở một nụ cười.
Ngày này trên trời, những đám mây bỗng hóa một bầu hồng, trên trời vờn quanh một con rồng nhỏ. Thánh nhân ngộ đạo...
Giá trị minh quân tan vỡ, giá trị thành thánh mở ra.
Như cũ nhiệm vụ, thiên hạ thái bình...
Chỉ là lần này, y sẽ không vì mục đích trở về mà mụ quáng nữa, lần này y đơn giản là muốn trả nợ, là muốn cứu rỗi bọn họ.
Bọn họ cũng là người, có máu có thịt có cảm xúc.
Không phải NPC làm nhiệm vụ.
Điều đơn giản như thế, nhưng lúc này, y mới hiểu.
"ta nợ bọn hắn nhiều như vậy, ta lúc này mới xem bọn hắn là người... thế mà ta được gọi là thánh nhân sao? Cỡ nào châm biếm"
Lâm Dư nhìn bầu trời đột nhiên điên cuồng cười lớn, ánh sáng chiếu lên người hắn, hắn vừa giống kẻ điên, vừa giống thánh nhân. Bởi lẻ trong hắn ánh mắt, là lo lắng cho thiên hạ, là sợ hãi tổn thương người khác.
Thánh nhân, hai chữ này rất kì lạ...Kì thực ai cũng có thể thành thánh, chỉ cần nghĩ cho người khác, nghĩ cho càng nhiều người... là được.
"Thành thánh... hai chữ này, nặng gấp ngàn lần... so với minh quân..."
Hệ thống im lặng, không dám lên tiếng nhìn ký chủ, sinh hoạt của y sau ngày đó cũng không có gì khác nhau, y tiếp tục giúp người, làm nông, nghiên cứu giống lúa, y muốn bọn họ cười, muốn bọn họ sống. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng danh tiếng của y ngày càng cao.
Vì thế, Triệu Chính triệu y vào cung, hắn nhìn y trong mắt che giấu sâu kín tình cảm, hắn không rõ vì sao, mỗi lần nhìn trước mắt, hắn lại có một cảm xúc muốn cầm tù y, muốn y yêu hắn,loại cảm xúc này đối với hắn rất không tốt, chính là hắn, một người chưa từng có thứ gọi là cảm xúc, chỉ có máu và thù hận mới khiến hắn hưng phấn loại cảm giác ngoài tầm kiểm soát này lại khiến hắn rất tò mò. Lúc đó hắn vừa muốn giết người này, vì không thích việc gì nằm ngoài tầm kiểm soát, vừa muốn thưởng thức chơi đùa với loại cảm xúc này.
Chính là, người này so hắn tưởng càng thú vị, y nói, y có thể giúp hắn thống nhất thiên hạ, vì thiên hạ y có thể chỉ mũi giáo của mình về chính mình quốc gia, chỉ là trong mắt y ở khoảng khắc đó lại không che giấu được run sợ. Y sợ không phải hắn, y sợ chính là tổn thương những người đó.
Người này... là thánh nhân sao? Lo nhiều như vậy, mạng của mình lúc này cũng không biết giữ nổi không? Nhưng mà những lời y nói lại có phần đúng, hơn nữa hắn với mục tiêu thống nhất thiên hạ cũng coi là có phần hứng thú.
Vậy xem y làm thế nào đi, Triệu Chính muốn cho Lâm Dư chính tay viết hạ chiến thư, đối với nước Triệu thuần phục. Lâm Dư ngồi quỳ ở trên điện, mọi người đều đứng chỉ có y là quỳ, đối với một thái tử đây là hành động hết sức khinh nhục, y trên người vẫn như cũ là đơn bạc áo trắng, mà ở trên đầu y vốn là đen huyền màu tóc lại đã có những cây ty sợi trắng, không thích hợp tồn tại trên người của một thanh niên, ánh mắt bên trong như có vô tận u buồn.
Y nhất bút, không nhanh cũng không chậm, chính là người khác có thể thấy được, nhưng lúc y chợt ngừng, chấm bút, có những lúc y cúi đầu, người lại tướng, thứ y chấm xuống, có lẽ là mực, hòa cùng với nước mắt.
Một bản hịch dài truyền ra, lúc này, trên người y tội danh phản quốc là không trốn thoát, y đã đoạn tuyệt đường lui của chính mình. Mọi người đều chờ y đứng dậy bày tỏ lòng trung thành mình với vị hoàng đế nước Triệu, chỉ là y không làm thế, y ngồi quỳ ở đó, chắp tay cúi đầu khiêm tốn một bái.
Không nói gì, cứ thế mà quay đầu rời đi, cả triều không tiếng động, không biết vì sao lại không thể lên tiếng gọi lại cái này vô lễ thanh niên, có lẽ... bởi vì trên người y, lúc này có một loại cảm giác thần thánh khiến người khác không dám chạm vào.
Lâm Dư về đến nhà, không nơi đây không phải nhà của y, nước Lâm, nơi có y bằng hữu, có lão Thương, có Na Uy, có bí ẩn người, có ngốc nghếch ngây ngô lực đại A Tráng... nơi đó mới là y nhà...chính là lúc nãy, y vừa mới tự viết, bán nhà của mình, cho giặc mà không lấy một đồng.
Y cười, lại kiếm rượu, đổ rượu vào ly, rượu tràn ra khỏi ly, tay y run run, đôi mắt đỏ bừng, y cầm lên mà uống, rượu thật đắng, thật đắng...
Xót tận tâm can.
Nhưng, bởi vì thật đắng, đắng nhất, nên nó cũng là loại rượu ngon nhất.
"Rượu không làm người say, chỉ là người muốn say"
Thanh âm lạnh lẽo, từ trong bóng tối bước ra một nam nhân thần bí, nam nhân đó, Lâm Dư cho tới giờ vẫn không biết hắn gọi là gì, chỉ là, hắn luôn ở cạnh y, im lặng ở cạnh y, bảo vệ y không bao giờ rời đi y, hắn là cái bóng của y.
Lần này, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng Lâm Dư lại không đáp lại hắn, chỉ là bên cạnh một cái ly lại có rượu, như đang yên lặng hỏi:
"Ngươi muốn uống không?"
nam nhân không uống, trầm mặc lại ngoan ngoãn ngồi xuống, đem áo lông vũ không biết lấy từ đâu ra mà choàng cho y, sau đó ngồi ở bên cạnh Lâm Dư cẩn thận rót rượu, sau đó, nhìn y say đến đỏ hồng gương mặt, trong mắt như có như không lo lắng.
Trong bóng đêm, hắc nhân hòa vào trong bóng đêm, động tác ôn nhu đến cực độ, ôm trong lòng một thanh niên mặt áo lông vũ trắng. Giọng nói nhạt như gió, khàn khàn đến khó nghe, khổ sở mà bi tình thì thào nói:
"Người cực khổ rồi"
---
Triệu Chính: ta sẽ vì những hành động ngày hôm nay trả giá rất thảm,...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip